Chương 4: Đội phản ứng nhanh

Tôi Không Có Bệnh! Các Nhân Cách Khác Của Tôi Cũng Vậy! (Bản Dịch)

7.624 chữ

19-03-2024

Đây là một hành lang mang đậm dấu ấn thời gian. Nền nhà bằng đá mài loang lổ những dấu chân bừa bộn. Trên những bức tường được sơn màu trắng ở trên, xanh lá ở dưới có gắn mấy chiếc đèn báo "Lối thoát hiểm" được cách đều nhau, tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, kéo dài về phía bóng tối xa xăm.

Góc nhà chất đống một đám linh kiện kim loại phế liệu, có những phần chưa bị rỉ sét thì phản xa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ.

Nhìn xa xa, hành lang không có cửa sổ, cũng không bật đèn, chỉ có mùi mốc nồng nặc.

Chu Chấn lao ra khỏi cửa nhà xác, trên người đầm đìa mồ hôi. Hắn vội vàng cởi áo khoác, lại liếc nhìn xung quanh rồi lập tức chạy theo hướng có biển báo "Lối thoát hiểm".

Bịch bịch bịch...

Tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong hành lang, còn xung quanh thì im lặng như tờ.

Chu Chấn chạy trên con đường dài, rẽ trái rẽ phải theo hướng dẫn của đèn báo, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa đôi ở phía trước!

Phía sau cánh cửa cũng được vẽ môt hình ảnh dài hẹp.

Không chần chừ, Chu Chấn lập tức chạy đến, kéo phắt cánh cửa ra.

Trong tích tắc, hắn đã nhìn thấy hình vẽ sau cánh cửa, dường như là một cây quyền trượng treo ngược, trên quyền trượng quấn một con rắn hai đầu.

Chẳng kịp suy nghĩ nhiều về hàm nghĩa của hình ảnh này, Chu Chấn đã nhìn thấy, sau cánh cửa là một cầu thang uốn lượn lên cao, trên cầu thang có ánh sáng lốm đốm chiếu xuống, soi rõ từng bậc.

Lòng hắn bỗng chốc phấn chấn, vội vã lao đến.

Tiếng bước chân nặng nề vội vã vang lên, cùng với ánh sáng ngày càng rực rỡ, Chu Chấn cuối cùng cũng đặt chân đến bậc thang cuối cùng.

Bỗng nhiên, trước mắt rộng rãi sáng sủa như từ một hang động chật hẹp bước vào một thung lũng bằng phẳng, hắn phát hiện mình đang đứng trong một nhà máy rộng lớn!

Toàn bộ nhà máy ước tính có diện tích ít nhất hàng vạn mét vuông, chất đầy những thiết bị rỉ sét, chính giữa là một hố hình chữ nhật đã khô cạn, dường như được dùng để chứa chất lỏng, nền bê tông nứt vỡ như mạng nhện, bên trong cỏ dại im ắng nhô đầu ra.

Bốn bức tường dày nặng, cửa sổ lấy sáng cao cách mặt đất ba bốn mét, diện tích rất lớn, phần lớn kính thủy tinh đều đã vỡ nát, ánh đèn neon bên ngoài chiếu thẳng vào không chút che chắn, đỏ cam vàng lục lam tím luân phiên, khiến nhà máy bỏ hoang trở nên vô cùng ngời sáng.

Chu Chấn gần như vừa liếc mắt đã thấy cánh cửa lớn cách đó không xa.

Hắn lập tức chạy đến đẩy cánh cửa, mượn ánh sáng đèn trên cao, mà phi nước đại dọc theo con đường xi măng mọc đầy cỏ dại về hướng có nhiều ánh sáng nhất

“Phù……phù……phù……”

Cuối cùng, Chu Chấn lao ra khỏi cánh cửa sắt gỉ sét khổng lồ, xuất hiện trên một con phố đèn đuốc sáng trưng!

Hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, phổi như muốn nổ tung, quãng đường chạy trốn vội vã này đã tiêu hao hết sức lực của hắn.

Nhưng, cuối cùng hắn cũng đã thoát ra được rồi!

Nghĩ đến đây, Chu Chấn đưa mắt nhìn quanh, lập tức nhìn thấy vô số tòa nhà cao tầng mọc san sát, mỗi tòa đến mức hắn phải ngửa thẳng đầu mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tầng thượng.

Qua khe hở giữa các tòa nhà gần đó, hắn còn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao hơn mọc lên như măng đang ẩn hiện trong bóng tối, cực kỳ giống một khu rừng bê tông thép.

Nếu theo bình thường thì bất kỳ tòa nhà nào đạt độ cao thế này đều đã trở thành địa điểm du lịch nổi danh rồi.

Nhưng bây giờ, đâu đâu cũng thấy.

Giữa những tòa nhà cao tầng không phải là màn đêm sâu thẳm, mà là vô số con cá đang bơi lội, sinh động như thật, phi long uốn lượn xung quanh, có cả tàu khổng lồ hùng vĩ, tùy ý dạo chơi. Những thay đổi nhỏ của dòng nước, tiếng sóng ào ào xao động, không chút kẽ hở.

Nếu không phải là đám cá, rồng, tàu này thỉnh thoảng sẽ biến thành mấy dòng chữ quảng cáo, thì cảnh tượng trước mắt sẽ hệt như một đại dương thực sự đang lơ lửng trên bầu trời, hòa quyện hoàn toàn với những tòa nhà cao tầng đó, giống y thế giới dưới đáy biển huyền bí.

Vù!

Tiếng gầm rú dữ dội của động cơ đột nhiên vang lên, từ xa có vài chiếc ô tô được sơn màu mè xé tan bầu trời, tranh nhau rít gào lao đi.

Con phố dài vắng tanh, không một bóng người.

Nhìn thành phố tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng huyền bí trước mặt, Chu Chấn sững người… Đây là, thế giới tương lai sao?

Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ gì thêm thì tiếng gầm rú dữ dội đó đã lướt qua đầu hắn.

Chu Chấn lập tức ngẩng lên nhìn, đó là một hàng phi cơ màu xám đen đang chỉnh tề bay ngang.

Những phi cơ này hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ chiếc máy bay nào mà hắn từng thấy. Chúng có hình trụ tròn, thân chia thành ba phần, phần giữa có một khoảng khoét rỗng. Hai cánh tay kim loại khổng lồ cùng kẹp chặt một bộ phận hình thoi. Bộ phận hình thoi này tỏa ra ánh sáng màu cam nhạt dưới ánh hoàng hôn, trông như một viên bảo thạch dạ quang.

Cấu trúc của phi cơ vô cùng phức tạp và tinh xảo, không có cánh nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, phần đuôi kéo ra một vệt dài trong bầu trời đêm.

Lúc chúng bay qua đầu Chu Chấn, thân hình to lớn đó khiến hắn nhìn mà thấy sợ hãi. Chẳng mấy chốc, những chiếc phi cơ này lơ lửng trên một con phố ở xa, tiếp theo đó, cửa khoang đồng loạt bật mở.

Ầm ầm ầm!

Ngay khoảnh khắc sau, hàng trăm nhân viên vũ trang đầy đủ, không cần dù mà đã nhảy thẳng từ cửa xuống, rầm rầm tiếp đất.

Cả con phố lập tức hơi hơi rung nhẹ

Cùng lúc đó, ở chân trời xa xa, đáy biển sinh động như thật nhấc lên con sóng cuộn trào. Giữa sóng biển quay cuồng, một mảng huỳnh quang dày đặc xuất hiện, nhanh chóng tiến đến.

Chỉ trong chớp nhoáng đã đến rất gần, Chu Chấn mới nhận ra đây không phải là sinh vật phù du của hình chiếu mặt biển gì mà là vô số máy bay ném bom!

Lớp sơn màu đỏ son rực rỡ, ngay cả trong đêm tối cũng vô cùng nổi bật.

Chúng có thân hình thon dài, gần như là hình thoi với đôi cánh hẹp dài sắc nhọn như lưỡi dao. Giữa cánh cùng thân máy là động cơ đang phun ra ánh lửa xanh. Khoảnh cách giữa những chiếc máy bay rất gần nhau, đuôi lửa hội tụ thành bầy, như đom đóm đêm hè.

Đứng dưới mặt đất nhìn lên có thể thấy được dưới bụng chúng là những quả bom lạnh lẽo đầy uy lực.

Những này máy bay ném bom từ đằng xa bay tới, lướt qua đầu Chu Chấn, không có chút dừng lại mà lập tức tản ra, hạ thấp độ cao, đảo quanh mấy con phố gần đó, tựa như đang tìm kiếm cái gì.

Đây là...

Đội phản ứng nhanh chống bạo động?

Máy bay ném bom vũ trang chống khủng bố?

Sắc mặt Chu Chấn cứng đờ, hắn còn chưa muốn chết đâu!

Tâm niệm vừa chuyển, hắn buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Bây giờ, hắn không có phương tiện di chuyển nào nên không thể chạy nhanh hơn máy bay ném bom được!

Chạy trốn? Không có khả năng trốn được!

Chỉ có thể tìm một nơi để ẩn náu thôi!

Chu Chấn nhanh chóng quan sát xung quanh bỗng nhìn thấy một con hẻm nhỏ khó chú ý ở đối diện.

Hắn không do dự liền chạy nhanh về phía đó.

Hẻm nhỏ u ám

Hai bên hẻm là những tòa nhà cao tầng san sát, ngẩng đầu lên chỉ thấy một vệt trời xanh như sợi chỉ. Ánh đèn neon rực rỡ trên đường phố nhuộm lên con hẻm một màu đỏ thẫm đầy rờn rợn.

Vừa bước vào, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi khiến Chu Chấn phải nín thở.

Trên mặt đất vương vãi đủ loại rác thải, từ chai rượu vỡ, trái cây thối rữa đến những mảnh giấy bẩn thỉu... phủ đầy toàn bộ gạch lát nền.

Cái thùng rác cao ngang người đặt ở chỗ giao nhau giữa sáng và tối, nắp thùng lấm lem vết bẩn không rõ là gì.

Chu Chấn nhìn chằm chằm vào thùng rác, đó là nơi duy nhất có thể ẩn náu ở đây...

Không còn thời gian chần chừ nữa, hắn nhanh chóng bước đến, vội vàng mở nắp thùng.

Bên trong đã đầy rác thải, chất đống hỗn độn, một nửa là chất nôn đã khô đặc, một nửa là trái cây thối rữa đầy dòi lúc nhúc.

Chu Chấn nhíu mày, định tung người nhảy vào trong.

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay trắng nõn thon thả bất ngờ đặt lên vai hắn!

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!