Chương 14

Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

7.765 chữ

19-02-2023

Cùng là một hộp mì.

Uông Hữu Vi ăn thì ngon lành say sưa.

Còn Giang Thuật lại thấy tẻ nhạt vô vị.

Trong lúc ăn, thi thoảng anh chàng lại liếc nhìn Uông Hữu Vi với ánh mắt tràn đầy căm hờn.

Việc Uông Hữu Vi xóa bình luận có thể nói đã hoàn toàn cắt đứt kế hoạch của Giang Thuật.

Ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là.

Giang Thuật hết đường viện cái cớ này để về nhà thừa kế gia sản được nữa.

Tổn thất của việc ấy…

Không chỉ dừng lại ở một trăm triệu, một trăm triệu thôi đâu!

Nhưng không thể ụp hết lỗi lầm lên đầu Uông Hữu Vi được.

Nếu không có nhiều fan qua đường ùa vào như thế, thì chỉ với sức của mình Uông Hữu, dẫu có quyền hạn xóa comment đi nữa, cũng không thể tạo ra cục diện áp đảo hoàn toàn hội anti-fan được.

Nhưng số fan qua đường khổng lồ ấy là từ đâu mà ra?

“Hội cà khịa của các sao” là một chương trình rác rưởi, có lượt view rất thấp.

Người bình thường chẳng ai lại rảnh háng đi xem một chương trình rác rưởi cả.

Hơn nữa.

Dù thực sự có người rảnh háng xem thật, thì cũng làm gì có ai cố tình tìm hiểu về một minh tinh không tên tuổi chứ! Nhưng sự thật lại là vậy đấy.

Những kẻ như thế không chỉ tồn tại.

Mà còn rất rất đông!

Khiến Giang Thuật phải trợn tròn con mắt.

Anh chàng cau mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Chỉ mới qua một đêm thôi!

Dù hiệu ứng truyền miệng có mạnh mẽ thế nào, thì đúng ra vẫn không thể kêu gọi được nhiều người như thế.

Cho nên Giang Thuật bạo gan phỏng đoán.

Ngoài Uông Hữu Vi ra, còn có một hung thủ khác.

Chẳng mấy chốc.

Comment của một số cư dân mạng trong phần bình luận đã nghiệm chứng suy đoán này của Giang Thuật.

Ngay sau đó.

Giang Thuật lần theo manh mối, tìm thấy một Influencer mảng video tên là ‘Nicolas Triệu Ngũ’.

“Hóa ra ông chính là kẻ đã dẫn đám người kia sang!”

Giang Thuật nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể phát rồ trong vô vọng.

Anh chàng bị buộc phải chấp nhận sự thật mình đã có thêm 30 nghìn follower.

Không…

Nói cho chuẩn, thì phải là 35 nghìn.

Bởi vì ngay trong lúc Giang Thuật và Uông Hữu Vi ăn sáng, số follower trên Weibo của Giang Thuật lại tăng thêm 5000.

Đúng là… dậu đổ bìm leo!

Vào thời khắc này.

Tự dưng Giang Thuật cảm thấy đời mình vô vị tẻ nhạt quá.

“Giang Thuật, fan của chú lại tăng lên kha khá này!” Giọng điệu vui sướng của Uông Hữu Vi vang lên.

“Hờ.” Giọng Giang Thuật nhạt thếch, như thể chẳng lấy gì làm vui.

Thế này là đang chê… tăng ít quá à?

Uông Hữu Vi lập tức đọc vị được cảm xúc này từ một chữ “Hờ” của Giang Thuật.

Quả thực.

Chỉ mới mấy ngàn fan thôi mà.

Với một ngôi sao có chí hướng vĩ đại như Giang Thuật, đúng là chẳng đáng để đề cập.

Mà chú ta thì lại là quản lý của “siêu sao tương lai”.

Chú ta cũng phải học cách hạn chế kiêu ngạo bớt tính bốc đồng, nhìn cao trông rộng hơn, rèn luyện kỹ năng không thể hiện vui giận mới phải. Vậy mới xứng với Giang Thuật chứ.

Uống hết hớp nước mì cuối cùng, Uông Hữu Vi ném hộp mì vào thùng rác, lau miệng bằng khăn giấy.

“Giang Thuật, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh về đây. Anh sẽ để ý bên công ty hộ chú, có việc gì anh sẽ cố hết sức giành giật cho chú.”

Bây giờ Giang Thuật cũng coi như có tí tiếng tăm, cơ hội nhận được công việc tăng lên rất nhiều.

Nói xong.

Uông Hữu Vi bèn đứng dậy định đi.

“Chờ đã!”

Giang Thuật gọi giật Uông Hữu Vi lại.

Trầm ngâm vài giây, Giang Thuật nhẹ nhàng cất tiếng, “Anh Uông, anh không cần phải mệt nhọc bôn ba vì em như thế đâu. Chuyện công việc, anh đừng cố đấm ăn xôi ép uổng quá làm gì, cứ tùy duyên là được ạ.”

Nói đến công việc, Giang Thuật chỉ mong càng ít càng tốt, chứ có sốt sắng gì đâu.

Uông Hữu Vi vốn đang đứng ở cửa, nghe được câu này của Giang Thuật, cõi lòng chợt thấy ấm áp.

Giang Thuật đang quan tâm mình đấy à!

Thời buổi này, chẳng được mấy minh tinh như vậy đâu!

Người cho tôi mộc đào.

Xin tặng lại quỳnh dao!

(Hai câu đầu bài Mộc Qua 2, của Khổng Tử trong Kinh Thi. Link đọc thơ giải nghĩa.)

Uông Hữu Vi này, dù có phải trả bất cứ giá nào, chịu bất cứ nỗi nhục gì, cũng nhất định cố hết sức mình kiếm việc cho Giang Thuật.

Nhất định!

“Anh hiểu rồi.”

Uông Hữu Vi gật đầu, sau đấy đẩy cửa rời đi.

Điều Giang Thuật không để ý thấy là.

Theo từng nhịp bước, tay phải của Uông Hữu Vi nắm chặt thành quyền, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.

Uông Hữu Vi đi rồi.

Không biết lần sau chú ta tới sẽ là lúc nào.

Căn phòng trọ chỉ còn mình Giang Thuật lẻ loi.

Giang Thuật lót tay sau gáy, tựa vào đầu giường, ngây dại nhìn trần nhà chằm chằm.

Giang Thuật đang ngẫm ngợi.

Ngẫm ngợi xem bước tiếp theo mình nên đi thế nào.

Thật ra.

Trong suy nghĩ của Giang Thuật.

Anh chàng vẫn có thể giãy giụa được.

Nói cách khác.

Tình hình hiện tại.

Còn chưa đến nỗi hoàn toàn không cứu vãn nổi.

Mấu chốt của mọi chuyện, vẫn là ở mấy vị khách mời như Tất Kỳ Phong, Tô Nam.

Hôm qua, việc đám anti-fan chạy qua Weibo anh chàng chửi rủa chắc hẳn là hành vi tự phát của fan nhà các khách mời.

Bằng không, đội ấy đã chẳng yếu ớt tới nỗi chọc phát là bay như thế.

Nhưng chỉ cần…

Chỉ cần mấy khách mời đó quất ngựa.

Không cần họ phải tự thân ra mặt, chỉ cần đứng đằng sau chỉ đường một tẹo, tổ chức một đội quân chính quy.

Bên Giang Thuật chỉ có hơn 30 nghìn fan, dù có cỗ máy xóa bình luận là Uông Hữu Vi chăng nữa, thì cũng chẳng thể chống đỡ nổi.

Đến lúc đó, anh chàng vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong đợi.

Có điều…

Rốt cuộc phải làm sao mới khiến mấy ngôi sao đó “tự mình động thủ” nhỉ?

Giang Thuật ngồi dậy khỏi giường, vuốt cằm trầm ngâm, não bộ xoay chuyển cực nhanh.

“Có rồi!”

Đột nhiên, hai mắt Giang Thuật sáng ngời, anh chàng đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Giang Thuật móc di động ra, ấn vào nút quay video.

“Hello, chào mọi người, tôi là Giang Thuật bình thường nhạt nhòa!

“Có một việc khiến tôi vô cùng mừng rỡ đã diễn ra hôm nay, đó chính là số follower của tôi đã vượt qua 5 chữ số rồi. Tuy đây chỉ là một bước tiến nhỏ, nhưng nó đã có thể khiến tôi vui rất lâu đó.

“Tôi vô cùng cảm ơn sự yêu mến của quý vị, cũng cực kỳ vinh hạnh được mọi người thích thú. Tôi vốn định đăng một tấm selfie thật đẹp lên để báo đáp mọi người, nhưng làm thế có vẻ không đủ thành ý lắm nhỉ.

“Vậy đi, tôi biết mọi người đến follow tôi đều là vì chương trình “Hội cà khịa của các sao”. Còn tôi ý mà, thật ra tôi đã chuẩn bị bản thảo rất dài để tham gia quay chương trình, nhưng để giữ thời lượng của chương trình, nên tôi chỉ dùng một phần trong số đó. Nếu bỏ hết số bản thảo còn lại thì hơi đáng tiếc, cho nên, tôi xin trình diễn phần còn lại chưa được dùng trong show để tặng mọi người coi như phúc lợi của fan ha.

“Tiếp theo, bộ phim xin được phép bắt đầu!

“… Chúng mình cứ mở màn bằng Tất Kỳ Phong, đạo diễn Tất trước nhé. Thật ra, ở xung quanh tôi cũng có khá nhiều bạn bè yêu thích đạo diễn Tất. Sau khi bộ phim “Nghệ sĩ theo đuổi giấc mơ” ra rạp, một người bạn của tôi đã đi xem liền. Tới lúc xem xong, tên đó chơi xấu, bảo tôi là, ‘Giang Thuật ạ, dạo này có một bộ phim chiếu rạp xuất sắc cực, kiểu phim hiếm có khó tìm trong mười năm gần đây ấy. Xem đi, kiểu gì cũng đi vào lòng người luôn”. Tôi nghe đứa bạn ấy PR, bèn đi xem, sau đấy… đi vào lòng đất!

“Nói thêm chút nữa về diễn viên Tô Nam. Anh diễn viên Tô Nam này chuyên nghiệp vô cùng, có lần nọ, anh ấy bị thương ở ngón tay vì đóng phim, sau đấy cả đám kéo nhau vào bệnh viện. Tới bệnh viện, gặp bác sĩ, kiểm tra miệng vết thương xong, bác sĩ thở phào một hơi nói, ‘May mà mọi người đưa bệnh nhân tới sớm, chậm hơn chút nữa thôi là vết thương khép miệng mất rồi.”

Trong video đã quay.

Giang Thuật bắt đầu cà khịa liến thoắng nước miếng tứ tung.

Video lần này.

Giang Thuật quay cỡ đâu non nửa tiếng.

Anh chàng lại kháy hết một lượt các khách mời.

Giang Thuật không tin là, tôi đã xổ toẹt vào mặt mấy người như thế, mà mấy người còn không nổi giận.

Quay xong.

Giang Thuật chọn đăng thẳng lên Weibo.

[HẾT CHƯƠNG 14]

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!