Chương 86

Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

16.944 chữ

15-05-2023

Edit: SHERRY

Beta: Nhi Hồng Tửu

Thời điểm Sở Tích học năm ba đại học, giảng viên môn chuyên ngành dạy đến phần cổ phiếu vào quỹ ngân sách, đề nghị sinh viên nào có ý tưởng thì có thể tự mình phân tích giá thị trường sau đó đầu tư vào.

Lúc Sở Tích đang còn học, có đầu tư một chút vào, cô đầu tư rất thuận lợi, kiếm lời được không ít.

Ngoài ra, công việc thực tập ở Nguyên Cảnh cũng rất tốt.

Nếu như không phải là bà chủ, chức trưởng phòng nhất định sẽ là của cô.

Chuyện Sở Tích đầu tư thành công lên một tờ báo trong trường, sau đó ngay lập tức bị các sinh viên khác truyền lên trên mạng.

Ai nói Sở Tích học tài chính để sau này tiêu tiền của chồng, ra đây chịu đòn đi!

[ Hahaha, Sở Tích thật giỏi ]

[ Nghe những sinh viên khác nói Sở Tích còn là một học bá, giải thưởng hay học bổng mỗi năm đều có tên cô.

]

[ Tổng giám đốc Cố hạnh phúc quá, trước kia đều nói vợ anh ta là một cái bình hoa, người ta rõ ràng là người vợ vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền.

]

[ Thử hỏi ai lại không muốn có một người vợ vừa đẹp vừa giỏi như Sở Tích chứ.

]

[ Thật hâm mộ tổng giám đốc Cố, tôi cũng muốn cưới một người vợ biết kiếm tiền như Sở Tích.

]

[ Cố Minh Cảnh, mối thù đoạt vợ không đội trời chung! ]

[ Đúng! Mối thù đoạt vợ không đội trời chung! ]

[ Đao trong tay, gϊếŧ Cố cẩu! ]

Tuy nói Sở Tích kiếm chút tiền ấy đối với Cố Minh Cảnh mà nói ngay cả phần nhỏ nhất của Nguyên Cảnh còn không bằng, nhưng mà Cố Minh Cảnh vẫn là chẳng biết tại sao liền thành đối tượng đàn ông cả nước hâm mộ ghen tị.

Cố Minh Cảnh nhìn những bình luận này: [ Đó là bà xã của anh ấy, mấy người có muốn như thế nào thì anh ấy cũng không cho.

]

[ Sở Tích làm tốt thì Cố Minh Cảnh cũng có mặt mũi, có một loại cảm giác vui mừng khi cha già nhìn con gái trưởng thành.

]

Chẳng qua nói đến từ "Cha" này, Cố Minh Cảnh có chút ưu sầu.

Hình như nên có một đứa con.

Lúc trước vừa mới kết hôn cảm thấy Sở Tích còn nhỏ, anh đối với sinh vật yếu ớt mang tên trẻ con này cũng không có tình cảm đặc biệt gì, hai người đều chưa có kế hoạch có con.

Nhưng mà hơn ba mươi tuổi, bạn bè xung quanh cũng đã bắt đầu kết hôn sinh con, trang cá nhân bọn họ trước kia khoe xe khoe biệt thự cao cấp thì bây giờ biến thành khoe con.

Lúc trước ra ngoài ăn cơm uống rượu đều không say không về, bây giờ trong nhà có một cuộc điện thoại gọi tới liền vội vàng lấy khóa xe chạy về nhà.

“Hôm nay là ngày đầu tiên con gái tao đi nhà trẻ, không về không được.”

“Hôm nay con trai tôi về sớm, tôi đã hứa sẽ đi đón nó.”

“Con gái tao ở nhà khóc đòi ba ba, tao phải về với con bé.”

Đảo mắt đã đi gần hết, chỉ còn lại Cố Minh Cảnh và người bạn theo đuổi chủ nghĩa không hôn nhân.

“Này, sao rồi, mấy người kia đều có con trai con gái cả rồi, cậu và cô sinh viên nhà cậu định theo xu hướng DINK* à .” Người bạn theo chủ nghĩa không hôn nhân cười trêu ghẹo.

Từ khi Sở Tích bắt đầu đi học, mấy người bạn này đều đổi xưng hô với cô từ “cô gái đáng thương” thành “Cô sinh viên nhà cậu”.

(*) DINK là viết tắt của cụm từ tiếng anh “double (or dual) income, no kids” có nghĩa là “thu nhập gấp đôi, không con cái”.

Sau đó bị Cố Minh Cảnh nhìn bằng đôi mắt hình viên đạn.

Anh bạn nghẹn cười câm miệng lại.

Cố Minh Cảnh bắt đầu cảm thấy căn nhà chỉ có anh và Sở Tích hình như có chút quạnh quẽ.

Bà của Sở Tích bây giờ đang ở trong căn nhà mà cô mua, vẫn là dì Trần chăm sóc bà.

Bình thường Sở Tích đi thăm bà cũng rất thuận tiện.

Chỉ là theo thời gian, mặc dù vẫn luôn đi lọc máu, nhưng thân thể người già ngày sau lại không không bằng ngày trước, tần suất lọc máu ngày càng thường xuyên hơn.

Mới đầu kết hôn hai năm chưa có gì, bà nội Sở cũng biết Sở Tích muốn đi học, nhưng càng về sau lại mong muốn có một đứa chắt.

Dì Trần nói với Sở Tích rằng mỗi lần bà nội Sở nhìn mấy đứa trẻ trong tiểu khu đều hâm mộ không thôi.

Tuy bà nội Sở không thúc giục Sở Tích, nhưng mà Sở Tích vẫn biết bà luôn muốn sớm có chắt để bể.

Sở Tích nghĩ đến tuổi của mình.

Kỳ thật cô cũng không còn nhỏ.

Sau đó Sở Tích trở về, ăn khớp với Cố Minh Cảnh cũng đang tính toán tới chuyện này.

Cô đang học năm cuối, học kì một suôn sẻ, mọi người đều vội vàng đi thực tập, chuẩn bị xuất ngoại hoặc là thi lên thạc sĩ: Học kỳ sau là bắt đầu vội vội vàng vàng viết luận văn tốt nghiệp.

Sở Tích tính toán một chút, từ chuẩn bị mang thai đến thế nào cũng phải đến một hai năm, chờ sang năm tốt nghiệp, Cố Minh Cảnh không cố gắng thì cô sẽ chưa mang thai, Cố Minh Cảnh cố gắng thì cô cũng mới mang thai không lâu, còn rất nhỏ, hẳn sẽ không chậm trễ chuyện tốt nghiệp.

Sau khi hai người quyết định bắt đầu chuẩn bị để có em bé, chuyện kế hoạch hóa gia đình cùng biết mất.

Một nửa thời gian của Sở Tích ngủ ở trường học, một nửa thời gian ở nhà, nói là chuẩn bị kỳ thật cũng chỉ là trong lúc nhất thời đưa ra quyết định, sau khi Sở Tích quyết định xong liền bắt đầu bận bịu những chuyện khác, cảm thấy bình thường cũng không có gì khác biệt, tâm tình cô vẫn luôn không tệ, có đôi khi còn quên mất có chuyện này.

Cho đến hai tháng sau.

Sở Tích nghe nhà ăn A Đại bán món mới là giò heo kho tàu, ẩn ẩn cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái.

Mới đầu cô cũng không để ý, chỉ cảm thấy có thể là bị cảm nên không thoải mái, sau đó bạn cùng phòng ký túc xá thảo luận về thời gian hành kinh, Sở Tích mới đột nhiên phát hiện có chuyện không đúng

Dì, dì cả của cô tháng này chưa tới?

Không, hẳn là tháng trước, tháng trước dì cả cũng không tới.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Tích hoảng hốt.

Không nhanh như vậy chứ.

Cô lập tức đến hiệu thuốc mua hai que thử thai, về đến nhà, dựa theo bảng hướng dẫn mà làm.

Sở Tích nhìn hai vạch trên que thử thai kia, nằm liệt trên sô pha.

Cô chụp cái que thử thai có hai vạch gửi cho Cố Minh Cảnh.

Sau khi Cố Minh Cảnh nhìn thấy thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, người của tầng hai mươi bốn ngoại trừ lúc kết hôn thì trước nay chưa từng thấy tâm tình tổng giám đốc Cố tốt như vậy.

Cố Minh Cảnh lập tức đưa Sở Tích đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả kiểm tra y đúc như que thử thai, được bảy tuần rồi, thai nhi và người mẹ hết thảy đều bình thường.

Lúc kiểm tra còn siêu âm, bác sĩ cho hai người xem mấy bức ảnh đen như mực, rồi nói cái chấm đen trên bức ảnh kia là con của bọn họ.

Từ bệnh viện đi ra, Sở Tích nhìn ảnh chụp, tay không tự chủ mà đặt lên bụng nhỏ, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Có vui sướng khi làm mẹ, cũng có ưu sầu không biết làm gì tiếp theo.

Cô nhìn gương mặt không dấu nỗi ý cười của Cố Minh Cảnh bên cạnh.

Vừa mới bắt đầu chuẩn bị thôi mà, nhanh như vậy đã có kết quả.

Người đàn ông này, thật đúng là con mẹ nó… có khả năng .

Cố Minh Cảnh cẩn thận che chở cho cô: "Chậm một chút, cẩn thận một chút.”

Sở Tích hừ một tiếng.

Người đàn ông nào đó thật sự rất có khả năng, đứa bé tới quá nhanh, kế hoạch Sở Tích vốn an bài tốt hoàn toàn bị đảo lộn.

Sau khi Sở Tích mang thai liền không được ở ký túc xá, cũng may đợt này ít tiết, đi lại cũng không mệt, thực tập gì đó cô cũng đã hoàn thành, học kỳ này còn coi như tương đối khỏe.

Mấy tháng sau, ngoại trừ phần bụng thì người cô cũng không béo lên.

Mặc quần áo mùa đông vào, bạn học đều cho rằng cô ăn nhiều hoặc là béo lên một chút.

Chờ đến thời điểm nghỉ đông, ăn tết, rốt cuộc có người qua đường chụp được Sở Tích bụng hơi to đang đi dạo ở cửa hàng mẹ và bé.

Mấy năm nay Sở Tích chỉ ngẫu nhiên đi diễn lúc được nghỉ, hơn nữa phần lớn đều là làm khách mời, nhưng cho dù cô không ở trong giới thì người trong giới vẫn thường nhắc đến cô.

Ảnh chụp vừa được đăng lên, lập tức lên top 1 hot search.

Sở Tích bị người qua đường chụp được, đơn giản đăng một tin lên Weibo một bức ảnh, trên ảnh chụp là hình hôm nay cô đến cửa hàng mẹ và bé mua mũ nhỏ và vớ nhỏ cho em bé.

Cố Minh Cảnh cũng chia sẻ tin này, kèm theo một dòng.

Hai người cũng thừa nhận chuyện mang thai

Sở Tích và Cố Minh Cảnh kết hôn mấy năm, mấy năm đi học vẫn luôn khiêm tốn.

Mọi người biết tin cô mang thai, sôi nổi gửi lời chúc phúc.

Hơn nữa còn cảm thán con của hai người nhất định rất dễ nhìn.

Chỉ là những người hâm mộ ghen tị với Cố Minh Cảnh lúc trước bây giờ lại càng chua xót.

Không chỉ cưới được bà xã xinh đẹp biết kiếm tiền, bây giờ bà xã còn phải sinh con cho hắn ta nữa.

[ Cố Minh Cảnh, anh mẹ nó có tài đức gì chứ! ]

Fan hâm mộ nhìn bụng Sở Tích đột nhiên lớn có chút choáng váng, bây giờ trên cơ bản đều là fans lâu năm, tâm trạng giống như lúc Sở Tích kết hôn, vừa cảm động vừa chua xót.

]

[ Tích Bảo phải làm mẹ rồi.

]

[ Mặc kệ người ta nói thế nào, chúc mừng tổng giám đốc Cố, chúc mừng Tích Bảo! ]

[ Tôi có cảm giác như mới trở thành fan của Tích Bảo không lâu, chỉ chớp mắt Tích Bảo đã có cục cưng.

]

[ Nhưng mà không phải Tích Bảo còn chưa tốt nghiệp sao? ]

[ Ôi chao, Tích Bảo năm bốn rồi, học kỳ sau sẽ sinh bé cưng, còn có thể bình thường tốt nghiệp sao? ]

[ Hẳn là có thể xin kéo dài thời gian tốt nghiệp nhỉ? ]

[ Đúng, có thể trì hoãn mà, chờ mong Tích Bảo sau này mang theo ông xã và cục cưng nhỏ đi chụp ảnh tốt nghiệp hahaha ]

Fans đoán Sở Tích sẽ kéo dài thời hạn tốt nghiệp, Cố Minh Cảnh nhìn cái bụng ngày càng lộ rõ của Sở Tích, cũng tính toán như vậy, bây giờ chỉ cần yên tâm dưỡng thai, sang năm rồi tốt nghiệp cũng được

Sở Tích vừa nghe Cố Minh Cảnh có chuẩn bị từ trước mà khuyên cô trì hoãn, lập tức không vui.

Tính tình của cô sau khi mang thai có chút không tốt, véo Cố Minh Cảnh một cái: “Trì hoãn cái gì mà trì hoãn, em không muốn trì hoãn, ai nói mang thai là không thể tốt nghiệp? Em mang thai còn chưa trách anh, anh còn không biết xấu hổ mà bảo em trì hoãn.”

Cố Minh Cảnh đối với quyền cước của Sở Tích chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, anh cũng không muốn Sở Tích trì hoãn, nhưng mà học kỳ cuối đại học chuẩn bị đến, viết luận văn để nộp rồi trình bày đều rất phí sức, mấu chốt là ngày sinh bác sĩ dự tính vừa vặn liền trúng vào mấy ngày sinh viên tài chính giao nộp luận văn và trình bày nó.

Trên cơ bản này có thể nói đây là khoảng thời gian mà sinh viên bận rộn nhất, bao nhiêu người đều vội đến choàng vàng, buồn phiền đến nỗi mất không ít tóc.

Huống chi khi đó Sở Tích đã là một thai phụ bụng lớn sắp sinh, có khả năng sinh rồi cũng không chừng, làm gì còn có thời gian bận này bận kia.

Cố Minh Cảnh đau lòng Sở Tích, không dám để cô mạo hiểm như vậy.

Nhưng Sở Tích lại không nghĩ như vậy, tuổi cô so với mấy người tốt nghiệp năm nay vốn dĩ không nhỏ, lại trì hoãn một năm, càng thêm lớn.

Cố Minh Cảnh quá có khả năng khiến cho đứa bé này tới sớm, đã quấy rầy kế hoạch vốn có của cô.

Nếu lại trì hoãn một năm, loạn càng thêm loạn.

Hơn nữa, chỉ là sinh em bé thôi mà, chuyện một hai ngày, có cái gì mà sợ chứ

Cố Minh Cảnh vẫn khuyên Sở Tích trì hoãn, một năm thôi mà, sang năm tốt nghiệp tới Nguyên Cảnh muốn làm gì thì làm, ông xã có rất nhiều tiền cho em và bé cưng tiêu xài thoải mái.

Sở Tích đã quyết định hết thảy, nghe Cố Minh Cảnh cứ nhắc mãi, tính tình cũng bực lên, cực kỳ tủi thân, lau hốc mắt đỏ lên nói: “Không sinh nữa.”

Cố Minh Cảnh sửng sốt một chút: “Gì cơ?”

Sở Tích ôm bụng, quay mặt đi, hít mũi nói: “Anh còn bắt em trì hoãn, em sẽ không sinh nữa.”

Lời nói ấu trĩ này phá lệ đối với Cố Minh Cảnh có lực sát thương rất lớn.

Bây giờ đánh không được mắng cũng không xong, Sở Tích mà bướng bỉnh lên quả thật rất giống nghé con, Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích, im lặng một lúc lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”

Sở Tích biết Cố Minh Cảnh lo lắng cái gì, vuốt bụng thương lượng với đứa nhóc bên trong: “Thời gian còn lại đều không sao, chỉ là không thể ra ngay ngày mà mẹ con trình bày luận văn đây đấy, nếu không sau này sẽ đánh mông con, biết chưa?”

Sở Tích vẫn đến trường nộp báo cáo như cũ, giảng viên biết chuyện cô không trì hoãn, đều có chút giật mình.

Thai phụ khác mỗi ngày đều lười biếng tản bộ, dưỡng thai, Sở Tích thì mỗi ngày nhìn chằm chằm máy tính xem tài liệu lịch sử, chạy đến thư viện tra tư liệu, mỗi lần Cố Minh Cảnh thấy thế đều kinh hồn táng đảm.

Trợ lý Cao nhìn thấy bộ dáng lúc nào cũng run sợ của tổng giám đốc Cố, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Tích ngoại trừ cái bụng lớn thì nhìn không khác gì so với lúc bình thường, chậc miệng.

Hoàng đế không vội thái giám lại gấp.

Không đúng, ai là thái giám?

Giai đoạn trước của Sở Tích vẫn luôn rất thuận lợi, cảm thấy may mắn vì không nghe Cố Minh Cảnh trì hoãn.

Người đàn ông này này chính là quá mức kinh hãi, cô chỉ mang thai thôi mà.

Cách ngày sinh dự tính càng gần, cũng tới gần kỳ hạn cuối giao luận văn tốt nghiệp.

Sau khi luận văn của Sở Tích được giáo sư phê chữa, ngày nào cô cũng bận rộn sửa chữa.

Vài lần đi khám thai sản, bác sĩ nói Sở Tích có khả năng sinh non, Cố Minh Cảnh đếm từng ngày đến ngày sinh dự tính, nhìn cái bụng lớn của Sở Tích, sợ xảy ra ngoài ý muốn gì, hận không thể tự mình sửa giúp cô, chỉ là luận văn của sinh viên khoa chính quy thôi mà.

Kết quả bị Sở Tích đuổi đi.

Hạn cuối nộp luận văn tốt nghiệp còn hai ngày, Sở Tích đều đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ còn mấy cái biểu đồ cần phải sửa nữa, cũng không vội mấy.

Hôm nay là cuối tuần, cô đột nhiên dậy sớm, chuẩn bị lát nữa sửa xong luận văn rồi gửi đi luôn.

Cố Minh Cảnh bưng thức ăn đi vào.

Bình thường sáng sớm tiểu gia hỏa này sẽ đá bụng cô vài cái, nhưng hôm nay lại không đá.

Sở Tích ngồi ở trên giường, cũng không nói chuyện, cảm nhận một lúc.

Sau đó thấy Cố Minh Cảnh bưng bữa sáng vào.

Sở Tích ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Bụng em hình như có chút đau.”

Bữa sáng trong tay Cố Minh Cảnh rơi xuống đất phát ra một tiếng choang.

Sau đó là một loạt tiếng bùm bùm

Người đàn ông luống cuống tay chân thay quần áo tìm chìa khóa, không biết đụng phải bao nhiêu đồ vật, sau đó một phen bế Sở Tích lên chạy xe đến bệnh viện.

Cố Minh Cảnh như đua xe đưa Sở Tích đến bệnh viện, vẫn là Sở Tích nhìn anh chạy quá nhanh bảo anh chạy chậm chút.

Bệnh viện tư nhân, phòng bệnh gì đó đã sớm chuẩn bị tốt, Sở Tích nằm ở trên giường bệnh, trên bụng có đặt máy theo dõi tim thai.

“Bác sĩ, tình huống thế nào rồi?" Cố Minh Cảnh gấp gáp hỏi bác sĩ tình huống của Sở Tích

Bác sĩ nói: "Ngày sinh dự tính còn chưa tới, loại tình huống này trước mắt chỉ có thể quan sát tần suất và mức độ đau từng cơn của phu nhân, không loại trừ có khả năng sinh non, tổng giám đốc Cố, ngài bình tĩnh trước đã.”

Cố Minh Cảnh sao có thể bình tĩnh nổi, nói gì mà không loại trừ có khả năng sinh non chứ, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng bệnh, tựa hồ chỉ hận người mang thai không phải là mình.

Trái lại Sở Tích nằm trên giường bệnh lại mang một phong cách hoàn toàn khác

Cô vẫn luôn yên lặng đếm số lần đáy huyệŧ mình co lại, bây giờ tuy có đau nhưng không đau lắm, còn trong phạm vi có thể chịu đựng được, khoảng cách giữa hai lần đau của đáy huyệŧ cũng tương đối dài...

Chẳng lẽ thật sự phải sinh hôm nay sao?

Sở Tích cảm thấy loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Cô cười cười, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyên khác.

Cô phải sinh thì luận văn làm sao đây!

Còn chưa đến hai ngày nữa là kỳ hạn cuối cùng, mà hình như cô chuẩn bị sinh! Làm sao có thời gian sửa luận văn!

Sở Tích vèo một cái tỉnh táo lại tinh thần, từ trên giường ngồi dậy, Cố Minh Cảnh cho rằng cô có chuyện gì: “Sao vậy, sao vậy?"

Sở Tích đập đùi: "Có máy tính không? Đưa máy tính cho em!”

Cố Minh Cảnh còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Cái gì???”

Sở Tích: “Em muốn máy tính, nhanh đem máy tính trong nhà đến đây cho em!"

Cô cần gấp, Cố Minh Cảnh gọi điện thoại bảo Trợ lý Cao đến lấy máy tính trong nhà cho Sở Tích.

Trong lúc này Sở Tích lần thứ hai trải qua đau đớn từng cơn, lần này còn đau hơn lần trước.

Cố Minh Cảnh vẫn luôn khẩn trương theo số lần đáy huyệŧ Sở Tích co lại, không biết vì sao mà bây giờ cô lại một hai phải muốn máy tính, chờ đến lúc Trợ lý Cao đưa máy tính đến, nhìn thấy Sở Tích đặt máy tính lên bàn nhỏ trên giường, mở máy tính ra bắt đầu bùm bùm sửa luận văn, mặt Cố Minh Cảnh đen lại.

Sở Tích nhìn máy tình không nháy mắt, giành giật từng giây từng phút để sửa chữa, nhân lúc giờ khoảng cách giữa hai cơn đau còn tương đối dài, cô còn có thể nhịn được, nhất định phải sửa xong luận văn để gửi đi, năm nay cô nhất định phải thuận lợi tốt nghiệp!

Cố Minh Cảnh duỗi tay muốn lấy đi máy tình của Sở Tích: “Em bây giờ…”

Sở Tích: “Đừng chạm vào.”

Cố Minh Cảnh lại ý đồ khuyên nhủ: "Trước tiên đừng…”

Sở Tích: “Em xong ngay đây!”

Phòng bệnh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng tít tít của máy móc và tiếng đánh bàn phím bùm bùm của Sở Tích.

Có đôi khi cô đang sửa đáy huyệŧ lại bắt đầu co chặt, vì thế liền dừng lại nghỉ một lát, chờ đến khi đáy huyệŧ hết co lại vội vàng đánh máy.

Cố Minh Cảnh không khuyên được Sở Tích, đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ nhìn thai phụ đang làm việc trên giường: "Cái này, ặc, kỳ thật theo lý mà nói, là có thể.”

Cố Minh Cảnh: “...”

Cố Minh Cảnh càng ngày càng phát điên, ngay lúc không nhìn được, Sở Tích vừa vặn sửa luận văn xong.

Cô gửi luận văn đi, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười vừa lòng, cả người thoải mái thở dài.

Cố Minh Cảnh nhào qua: "Thế nào, bây giờ cảm thấy thế nào?”

Lúc này Sở Tích cảm giác được cơn đau ngày càng lớn, tần suất cũng càng ngày càng dày đặc, dường như là thật sự muốn sinh.

Khi chuẩn bị vào phòng sinh, cô chịu đựng cơn đau kéo cổ Cố Minh Cảnh xuống, hôn lên môi anh nói: “Yên tâm, em đảm bảo sẽ làm anh trở thành ba ba.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!