[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

/

Chương 2: Ca Đàn Tân Nhân Quý

Chương 2: Ca Đàn Tân Nhân Quý

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

12.121 chữ

15-08-2023

"Thì ra ngươi đang ở đây."

Bên tai Lâm Uyên vang lên giọng nói, ngay sau đó một gương mặt anh tuấn trắng nõn xuất hiện trước mắt hắn.

"Giản Dịch." Lâm Uyên theo bản năng gọi tên đối phương.

Cái vị nam sinh vóc người thon dài, dáng vẻ soái ca này là bạn học tiểu học kiêm bạn học trung học kiêm bạn học đại học với Lâm Uyên.

——

Là đồng bọn chân chính.

Mà bây giờ, vị đồng bọn này đã đưa tay kéo Lâm Uyên ngồi dậy. Ngay sau đó, Lâm Uyên cảm giác trên vai hơi nặng, một tấm áo khoác của nữ đã khoác ở trên người hắn.

Hắn quay đầu lại, thấy một gương mặt vui tươi xinh đẹp. Đây là một nữ sinh có mái tóc dài phủ trên vai, gương mặt trang điểm nhẹ, đúng là quốc sắc thiên hương.

"Hạ Phồn."

Nữ sinh tên Hạ Phồn cũng giống như Giản Dịch, là bạn học tiểu học kiêm bạn học trung học kiêm bạn học đại học với Lâm Uyên.

——

Lại là một đồng bọn khác.

"Buổi tối có gió, nhớ mang thêm áo khoác mới được ra khỏi cửa."

Hạ Phồn dặn dò Lâm Uyên. Cô và Giản Dịch cùng với những người chạy bộ trên thao trường chỉ mặc áo ngắn tay mùa hè.

"Được." - Lâm Uyên thoải mái đáp.

Kết quả mới một câu nói, Giản Dịch cùng Hạ Phồn liền không hẹn mà cùng đều ngó chừng hắn, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc.

"Tại sao ta cảm thấy ngươi sai sai chỗ nào ấy?"

Người nói là Giản Dịch.

Mặc dù Hạ Phồn không nói gì, nhưng biểu tình của nàng cũng đã nói rõ, nàng cũng có cái nhìn giống với Giản Dịch.

"Bởi vì ta đã không hoàn toàn là Lâm Uyên rồi."

Lâm Uyên cười nói, cảm giác cách nói của mình vẫn tương đối khách quan, vì hắn có một nửa thuộc về nguyên chủ.

——

Ít nhất hỉ nộ ái ố của hắn, thân thể lông da của hắn vẫn thuộc về nguyên chủ.

"Ngươi bị quỷ quái ám vào người sao?"

Giản Dịch cười to, ngược lại không nghi ngờ gì.

Biểu tình của Hạ Phồn cũng không khỏi bình thường trở lại.

Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy hắn liền có thể yên tâm thoải mái không giải thích nữa.

Từ nhỏ Hạ Phồn, Giản Dịch và Lâm Uyên đã cùng nhau lớn lên, cho nên biết tường tận gốc rễ đối với tình huống của Lâm Uyên.

Cũng vì vậy, hai người từ nhỏ đã một mực chiếu cố người bạn Lâm Uyên có thân thể không phải cực kỳ tốt này.

Từ trong tình cảm đến nói, Lâm Uyên không nghĩ sẽ lừa dối hai người. Nhưng lại không thể không tiến hành truyền đạt một cách thích hợp.

"Lâm tiên sinh, ta nói một câu khách quan." - Giản Dịch nghiêm túc nói: "Cái gọi là【 Tiểu Thuyết Gia 】, chính là một trong 10 nghề được yêu thích nhất mà người trẻ tuổi Lam Tinh bầu ra trên internet. Số người coi đây là mục tiêu để cố gắng nhiều không thể đếm xuể. Ngươi chỉ dựa vào yêu thích nhất thời liền muốn bộc lộ tài năng ở cái nghề này thì thật sự hơi khó khăn một chút. Cho nên, ngươi không cần phải nằm trên sân cỏ, hít gió lạnh hoài nghi nhân sinh như vậy."

"Tiểu Thuyết Gia."

Ánh mắt của Lâm Uyên có chút chớp động.

Giản Dịch nhắc tới tiểu thuyết gia là có nguyên nhân.

Bởi vì trước đây không lâu, nguyên chủ nảy sinh ý nghĩ liên quan tới viết tiểu thuyết, hơn nữa còn biến thành hành động. Đem bản thảo 10 vạn chữ tham gia một cái hoạt động viết bài trên Internet, định lấy thân phận【 Tiểu Thuyết Gia 】để xuất đạo.

Loại hoạt động viết bài này rất náo nhiệt.

Bởi vì một khi【 Tiểu Thuyết Gia 】xuất đạo thành công, không chỉ có tác phẩm của người đoạt giải sẽ giành được cơ hội xuất bản trân quý, mà nếu như lượng tiêu thụ của tác phẩm đạt tới tiêu chuẩn nhất định, thì còn có thể tiến hành làm ra phim hoạt hình, thậm chí còn làm ra phim điện ảnh, hoặc là làm ra trò chơi.

Đây là mục tiêu mà vô số Tiểu Thuyết Gia phấn đấu, là sự tình khiến mọi người thực sự tha thiết ước mơ!

Trọng yếu nhất là nó phi thường kiếm ra tiền!

Nhưng rất đáng tiếc.

Chính là bởi vì loại hoạt động này vô cùng hấp dẫn, mà thiên phú sáng tác tiểu thuyết của nguyên chủ lại không tốt. Cho nên tại vòng khảo thí thứ nhất, tác phẩm dự thi của nguyên chủ liền bị đào thải.

Vì vậy mà Giản Dịch nghĩ rằng, do không thông qua hoạt động viết bài nên Lâm Uyên mới một mình đi tới thao trường hứng một cơn gió lạnh.

Nhưng mà, vô luận Lâm Uyên hay chính là nguyên chủ, thực ra cũng không thèm để ý kết quả của cái tràng diện hoạt động viết bài này.

Nguyên chủ chọn tự sát không có một xu quan hệ với sự thất bại trong hoạt động viết bài. Dù sao hắn tham gia hoạt động viết bài chỉ là một loại chơi đùa mà thôi.

Vạn nhất kiếm ra tiền thì sao?

Hắn ta ôm loại tâm lý này để đi làm chuyện như vậy.

Nguyên chủ là một người mà không thời khắc nào không nghĩ đến việc tốt nghiệp sớm một chút để đi kiếm tiền. Hắn luôn luôn ôm một loại áy náy trong lòng đối với người nhà mà cố gắng phấn đấu.

Hắn cảm thấy chị gái, em gái, còn có mẹ đã hy sinh cho hắn quá nhiều rồi, cho nên hắn muốn làm hết mình để có thể bồi thường cho mọi người.

Làm ca sĩ không chỉ là làm vì giấc mộng.

Mà là bởi vì cái nghề này có thể kiếm rất nhiều tiền!

Ngàn vạn đừng nói tới cái lời như kiểu "Không để tiền bạc làm ô uế giấc mơ”.

Với nguyên chủ mà nói, nếu như mộng mơ ô nhục có thể kiếm được tiền, thì hắn rất hi vọng kim tiền mau mau đến làm ô uế giấc mơ của mình trăm ngàn lần.

Như vậy hắn liền có thể mua cho em gái một bộ áo váy xinh đẹp.

Giải phóng cuộc đời cho chị gái.

Để cho mẹ không phải làm việc khổ cực như vậy nữa.

"Đừng nghe lời Giản Dịch."

Hạ Phồn cũng cho là Lâm Uyên đang vì sự tình thất bại trong hoạt động viết bài mà ảo não.

Tuy nhiên cô không có khuyên Lâm Uyên buông tha, mà là khích lệ hắn tiếp tục giữ vững: "Thực ra có rất nhiều cái tương tự như hoạt động viết bài, tỷ như tháng sau, nhà xuất bản hàng đầu Lam Tinh【 Ngân Lam Thư Khố 】sẽ tổ chức hoạt động viết bài 'Siêu Tân Tinh', đến thời điểm đó ngươi có thể tham gia thử một chút."

"Thôi cho xin đi, Hạ Phồn."

Giản Dịch nâng trán nói: "Ngay cả một cái hoạt động viết lách hạng ruồi mà Lâm Uyên cũng không thông qua được, vậy mà ngươi dám để cho hắn đi khiêu chiến【 Siêu Tân Tinh 】sao?"

"Quan trọng ở chỗ có tham dự chứ sao."

Hạ Phồn chột dạ nói, thực ra nàng cũng không hi vọng vào thành công của Lâm Uyên, nàng chỉ là đơn thuần hi vọng Lâm Uyên có thể tìm cho mình chút chuyện làm.

Từ khi cuống họng xảy ra vấn đề, sau đó chuyển tới hệ Soạn nhạc, tâm tính của Lâm Uyên hoàn toàn không phải rất tốt. Đó là lý do tại sao chỉ trả lời một câu thoải mái nhẹ nhàng, cả hai con sâu trong bụng này đều nghi ngờ nhìn hắn.

Giản Dịch không nhẫn nại như Hạ Phồn.

Hắn đem nước miếng văng tung tóe vào Lâm Uyên để phổ cập kiến thức căn bản: "Ngay cả cái loại không chú ý tới giới tiểu thuyết như ta cũng đều biết Siêu Tân Tinh khủng bố đến mức nào. Người dự thi cơ bản đều là lão quái vì giấc mơ xuất đạo mà phấn đấu nhiều năm. Thậm chí thỉnh thoảng sẽ có một ít người đã xuất đạo, vẫn tham gia do lăn lộn không quá như ý. Ngược lại đối với những người đó mà nói, đổi một lần bút hiệu rồi mở một cái bí danh thì bọn họ chính là một cái người mới rồi."

"Tổng kết lại: Siêu Tân Tinh chính là nơi thần tiên đánh nhau."

"Biết, biết."

Lâm Uyên cười cắt đứt lời nói của Giản Dịch, nội tâm hắn lại âm thầm nhớ về chuyện Siêu Tân Tinh.

Ở trong thế giới dày đặc không khí nghệ thuật này, dường như đạt được sự công nhận chính là một con đường vô cùng đặc biệt.

Tuy nhiên bây giờ mình còn không có tiểu thuyết.

Phải đợi hệ thống bên này làm ra cung cấp mới được.

Ngược lại là bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » thì Lâm Uyên phải nghĩ biện pháp để công bố ra ngoài, hắn không khỏi nhìn về phía Hạ Phồn.

——

Hạ Phồn chính là sinh viên hệ thanh nhạc.

Thời điểm Lâm Uyên chưa đổi ngành, hai người là bạn học cùng lớp. Từ năng lực chuyên môn mà nói, Hạ Phồn nhất định không có vấn đề. Thiên phú ca hát của nàng không thua kém gì Lâm Uyên trước khi mất đi giọng hát.

Nhưng Hạ Phồn không thích hợp với « Sinh Như Hạ Hoa » .

Giọng hát của Hạ Phồn thích hợp hát nhạc trẻ hơn, còn « Sinh Như Hạ Hoa » đại biểu cho một loại nhạc mang phong cách ca dao. Lâm Uyên không đến nỗi sẽ đem bài hát này cố gắng nhét cho Hạ Phồn hát.

Hơn nữa, Hạ Phồn chỉ mới là sinh viên.

Sinh viên phát bài hát chẳng lẽ muốn thông qua con đường Internet sao?

Tốc độ đạt được công nhận kia cũng quá chậm một chút, không có quảng cáo nhất định thì bài hát này chỉ có thể trở thành đá chìm đáy biển!

"Sao vậy?"

Hạ Phồn thấy Lâm Uyên nhìn mình chằm chằm, cảm giác có chút kỳ quái hỏi: "Ngươi muốn ăn cái gì hay lại muốn uống cái gì? Bây giờ ta đi mua cho ngươi."

"Không phải."

Lâm Uyên nói: "Ta có người bằng hữu. Ừm, là bằng hữu. hắn viết ra một ca khúc và muốn phát hành nó, nhưng không biết nên làm sao bây giờ, các ngươi có cái con đường gì để đề cử nó không?"

"Có phải là ngươi đã choáng váng rồi hay không vậy?"

Giản Dịch bĩu môi nói: "Khi xưa không phải ngươi đã lấy năm chục ngàn đồng mà bán đứng chính mình đấy ư? Có bài hát thì đương nhiên là tìm công ty rồi!"

Lâm Uyên sững sờ chợt bừng tỉnh.

Sau khi nguyên chủ vào học viện âm nhạc Tần Châu, đã thể hiện ra giọng hát thiên phú kinh người. Cho nên thời điểm năm thứ nhất đại học liền ký hợp đồng với một công ty giải trí. Giá trị hợp đồng chính là năm chục ngàn.

——

Nguyên chủ quá cần tiền rồi.

Cho nên dù là biết rõ năm chục ngàn làm phí ký hợp đồng thật ra rất rẻ, nhưng vẫn không chút do dự ký tên vào hiệp ước có kỳ hạn tám năm. Sau khi lấy về tay khoản tiền này thì hắn giao cho mẹ trước tiên!

Có thể chẳng ai nghĩ tới.

Cái thiếu niên có giọng hát thiên phú kinh người kia, không lâu sau khi ký hợp đồng cũng không còn cách nào ca hát.

Gặp phải loại chuyện này, công ty giải trí đã ký với Lâm Uyên chỉ có thể tự nhận xui xẻo, từ nay mặc kệ đối với Lâm Uyên rồi.

Đại khái cũng là biết tình huống gia đình của Lâm Uyên, cho nên công ty không tìm hắn bắt bồi thường, chỉ là cũng không nhắc đến chuyện giải ước, đoán chừng đều quên bên trong các ca sĩ đã ký hợp đồng với công ty còn có nhân vật số má như Lâm Uyên.

"Không đúng."

Ở thời điểm Lâm Uyên đang suy nghĩ, Giản Dịch bỗng nhiên lấy lại tinh thần nói: "Lâm tiên sinh, ngươi, ta và Hạ Phồn về sau còn là bạn không?"

"Mãi mãi là bạn."

Hạ Phồn che miệng cười trộm, ngay sau đó nói: "Nếu như muốn phát bài hát thì lập tức liền có một cơ hội, bởi vì mấy ngày nữa chính là một lần 【 Ca Đàn Tân Nhân Quý 】mỗi năm, đến thời điểm đó các công ty đại giải trí cũng sẽ phát lực, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đủ tiêu chuẩn để đến công ty ghi danh."

"Biết rồi."

Lâm Uyên cũng lộ ra nụ cười.

Đây chính là Miền Đất Hứa của nghệ thuật gia, đế quốc lý tưởng cho vui chơi giải trí thịnh hành!

Chỉ cần cậu có năng lực, con đường thành danh đơn giản là trải thảm đỏ ở khắp nơi, cơ duyên phát triển sẽ tới tận cửa nhà cậu!

Ca Đàn Tân Nhân Quý!

Đây chính là một con đường thành danh trong đó, đây cũng là quy tắc do Lam Tinh cố ý thiết lập bởi vì muốn bồi dưỡng nhân tài âm nhạc:

Tháng mười một hàng năm, các nơi trên Lam Tinh cũng sẽ tổ chức một lần hoạt động Ca Đàn Tân Nhân Quý!

Đến lúc đó, các tiền bối trong giới âm nhạc sẽ ăn ý mà không phát hành MV, thậm chí là ca khúc tạm thời ngừng buôn bán để lưu lại không gian tốt cho đám hậu bối trổ tài.

Thậm chí có tiền bối sẽ ở tháng mười một đi cổ động tuyên truyền cho những người hậu bối mới được họ coi trọng.

Sau đó các công ty giải trí lớn cũng sẽ nắm bắt cơ hội này để toàn lực đẩy ra người mới!

Lâm Uyên vốn có cơ hội debut vào dịp này với tư cách một ca sĩ.

Nhưng rất đáng tiếc, hắn hiện tại chỉ có thể tranh thủ sáng tác ra một cái ca khúc để lấy thân phận nhạc sĩ xuất đạo.

Tuy nhiên dù sao Lâm Uyên không còn là nguyên chủ nữa rồi.

Cho nên có thể lấy sáng tác ca khúc làm thân phận xuất đạo ngược lại càng làm cho Lâm Uyên cảm thấy vui vẻ. Bởi vì tại Lam Tinh, vấn đề phân chia lợi nhuận giữa ca sĩ và nhạc sĩ cũng không sai biệt lắm. Thông lệ là 2,5 so với 2,5 và so với 5.

Nói đơn giản, một ca khúc sinh ra lợi tức thông qua công ty giải trí phát hành, công ty sẽ lấy đi năm phần mười, còn lại năm phần mười chính là do nhạc sĩ ca sĩ chia nhau mỗi bên 2,5.

Nếu như ca sĩ có hai vị.

Vậy thì hai vị ca sĩ chia 2,5.

Nếu như viết ca khúc có hai vị, người soạn nhạc lấy một ít, viết lời lấy một ít, con số cụ thể còn xem hợp đồng nói thế nào.

Lâm Uyên không cần quan tâm cái này.

Ca khúc hắn đảm nhiệm và phối nhạc cũng đã làm xong, bây giờ yêu cầu chỉ là công ty cung cấp một con đường để đánh vào ca đàn Tân nhân quý mà thôi. Còn cần thêm một cái biết hát...

Công cụ hình Người.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!