Sắc mặt cô bé trở nên bi thương, nhưng vẫn khách sáo mời Lâm Uyên vào cửa: "Ba ba nằm bên trong, ông ấy mà biết ngươi đến thăm hắn nhất định sẽ rất vui. Khoảng thời gian qua, ông ấy luôn thích nhắc đến ngươi trước mặt chúng ta.”
“Bệnh sao?” Trong lòng Lâm Uyên khẽ rung động, đặt giỏ hoa quả xuống rồi tiến vào một căn phòng.
Trong căn phòng đó, Vệ Thư Kính nằm trên giường với sắc mặt không tốt. Cả khuôn mặt tái nhợt, trên mũi còn đeo một dây thở oxy.
Ông ấy nhìn thấy Lâm Uyên thì mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi à.”