[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

/

Chương 11: Nhận Việc Tại Ban Soạn Nhạc

Chương 11: Nhận Việc Tại Ban Soạn Nhạc

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

11.344 chữ

15-08-2023

Ngày mùng 7 tháng 11.

Thừa dịp trường học có hai ngày nghỉ, Triệu Ngọc liền lái xe tới Học viện nghệ thuật Tần Châu để đón Lâm Uyên đến công ty giải trí Tinh Mang. Bởi vì Triệu Ngọc muốn hắn làm thủ tục chuyển qua ngành Soạn nhạc.

Cõng một cặp sách vở chuyên ngành sau lưng, lần này Lâm Uyên ngồi bên ghế phụ.

Trên đường đi Lâm Uyên nghe được một bài hát bên trong xe đang phát. Chính là ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » , hơn nữa còn lấy kiểu tuần hoàn để mở ——

Đi qua một tuần, mỗi ngày chỉ cần có người trong xe, thì Triệu Ngọc đều sẽ mở ra bài hát này. Hơn nữa cô không ngờ bài hát này nghe hoài mà lại không chán. Thỉnh thoảng khi có tâm tình không tệ, cô còn theo nhịp điệu ca khúc mà hát đôi ba câu.

Bài hát này đại khái đối với đời này của Triệu Ngọc mà nói thì đều có ý nghĩa rất đặc biệt.

Thời điểm sắp đến công ty, Triệu Ngọc bỗng nhiên nói với Lâm Uyên: "Đúng rồi! Mặc dù « Sinh Như Hạ Hoa » chỉ là hạng nhì, nhưng sau khi thống kê tốc độ tăng một tuần vừa qua thì nó là cao nhất. Cho nên vào cuộc họp hôm nay, công ty sẽ chính thức quyết định tranh đoạt top 1 trên Tân Duệ Bảng với công ty Sa Hải!"

"Hạng nhì sao?"

Nghe vậy Lâm Uyên bỗng có chút vui vẻ.

Triệu Ngọc thì lại bị sặc không nói ra lời.

Cô rất muốn xách lỗ tai Lâm Uyên lên và nhấn mạnh một câu: Tôi xin cậu, có thể hơi chút chú ý thành tích từ ca khúc của mình được không?

Cuối cùng Triệu Ngọc vẫn là nhịn được.

Cô chỉ là đề phòng giúp Lâm Uyên, nói: "Tuy nhiên tình huống của hạng nhất này có chút đặc thù. Cho nên ta cũng không bảo đảm nhất định liền có thể thành công."

Lâm Uyên gật đầu.

Hắn cũng không biết thực ra công ty Tinh Mang vốn là không có ý định để cho « Sinh Như Hạ Hoa » cạnh tranh với cái bài hát số một kia. Vì dù sao hạng nhất có cảm giác tồn tại rất mạnh, nên trả giá để cạnh tranh quá lớn.

Nhưng bài hát này của Lâm Uyên thật sự là không chịu thua kém, tốc độ tăng luôn một mực cao hơn một bậc so với ca khúc hạng nhất.

Hơn nữa Triệu Ngọc đã tìm một vị cao tầng của công ty có thể tiến hành đánh nhịp đối với chuyện này. Rồi cô đã vận dụng đầy đủ phát biểu nghệ thuật vô cùng có tính mê hoặc để nói ra một câu nói như vậy:

"Chúng ta có thể thêm chút trở ngại cho công ty Sa Hải!"

Đây chính là chỗ khiến Triệu Ngọc được gọi là đa mưu túc trí.

Nếu cô nói thẳng ý nghĩ của mình là muốn để cho « Sinh Như Hạ Hoa » gia tăng tài nguyên mà được phổ biến rộng rãi, để nó có thể đi tranh đoạt hạng nhất Tân Duệ Bảng, thì các đại lão cao tầng chưa chắc sẽ đồng ý.

Dù sao đây chỉ là một bài hát mới của một người mới, do đó nếu đập quá nhiều tiền quảng cáo vào nó thì cũng không có lợi lắm.

Nhưng nếu như làm chuyện này mà có thể để cho Sa Hải ấm ức thì sao?

Nên các cao tầng chỉ là hơi do dự một chút rồi liền gật đầu đồng ý.

Không phải là chuyện tiêu nhiều tiền ít tiền, mà có thể để đối thủ chán ghét một chút cũng là cực tốt.

Bởi vì tam đại công ty giải trí Tần Châu cũng không hài hòa. Sa Hải với Tinh Mang càng là một mực không hợp nhau!

Nguyên nhân chuyện này đã không cách nào truy xét ngược dòng rồi.

Chỗ nào đồng hành trong nghề, ngược lại đều là oan gia.

Trọng yếu nhất là sau khi cái quyết định này được đưa ra, toàn bộ mạng lưới của Tinh Mang đã hoàn toàn tập trung tuyên truyền cho « Sinh Như Hạ Hoa », để cho bài hát này được tạo thế!

Đến cửa công ty, Triệu Ngọc ném chìa khóa xe cho vị bảo an, rồi cô trực tiếp mang theo Lâm Uyên đi tới Ban Soạn nhạc.

"Chào Triệu tỷ."

"Chào Triệu tỷ."

Khi đi ở trong công ty, dọc đường nhân viên làm việc chào hỏi với Triệu Ngọc, so với lúc Lâm Uyên lần đầu tiên tới công ty thì còn nhiều hơn một chút. Mà thái độ của mọi người cũng càng là nhiệt tình hơn.

Có người nhìn về phía Lâm Uyên.

Tuy nhiên tuổi tác của Lâm Uyên thực sự rất nhỏ. Nếu không phải đã chính mắt từng thấy, thì có rất ít người sẽ nghĩ tới cái vị nam sinh này chính là nhân vật chính "Tiện Ngư" mà trên dưới công ty gần đây rất hay nhắc đến.

Thang máy dừng tại tầng 10.

Rất nhanh liền đến Ban Soạn nhạc.

Đứng ở trước cửa, Lâm Uyên quan sát xem hoàn cảnh nội bộ của Ban Soạn nhạc.

Phòng làm việc của ngành này so với tưởng tượng của Lâm Uyên còn lớn hơn một chút. Nó rộng rãi mà tinh xảo, không khí bố trí có vài phần nhã nhặn.

Các bàn làm việc bên trong có khoảng cách cách khá xa, ở giữa lẫn nhau còn để từng hàng đường đi để bảo đảm tính cá nhân mỗi người. Bên trên thì để đủ loại sách vở có liên quan với âm nhạc ——

Hoàn cảnh làm việc như vậy để cho Lâm Uyên liên tưởng đến thư viện nhà trường, hắn cảm thấy rất thoải mái.

"Triệu tỷ."

Lão Chu phụ trách Ban Soạn nhạc đã sớm mang mặt mày hớn hở mà đứng chờ Triệu Ngọc ở cửa rồi. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Triệu Ngọc và Lâm Uyên xuất hiện cùng lúc, thì nụ cười của anh bỗng nhiên hơi thu lại một chút rồi hỏi:

"Tiện Ngư đâu?"

Giờ phút này các thành viên của Ban Soạn nhạc đều dừng tay lại vì hiếu kỳ mà hướng ánh nhìn về cửa.

Buổi sáng hôm nay, khi cửa ban mở ra thì mọi người đều biết, người viết ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » Tiện Ngư sẽ tới Ban Soạn nhạc làm việc. Vì mọi người đã nhận được thông báo nên vào lúc này bọn họ cũng đều tò mò dáng dấp của Tiện Ngư ra làm sao.

Triệu Ngọc đưa tay, động tác ưu nhã giới thiệu Lâm Uyên:

"Không phải Tiện Ngư đang ở nơi này sao?"

Lão Chu sửng sốt một chút. Anh vừa mới nãy cũng đã thấy sau lưng Triệu Ngọc là Lâm Uyên rồi. Tuy nhiên khi nhìn bề ngoài Lâm Uyên thì anh còn tưởng rằng đây chỉ là một cái ca sĩ mới mà Triệu Ngọc mang tới. Chứ anh hoàn toàn không nghĩ tới, cậu học sinh này lại chính là vị Tiện Ngư truyền thuyết.

Triệu Ngọc cười rất vui vẻ.

Cô hiểu lão Chu đã gặp phải ngoài ý muốn.

Ban đầu cô ký với Lâm Uyên với lòng tin tràn đầy không chỉ bởi vì Lâm Uyên nắm giữ giọng hát có cấp độ yêu nghiệt. Hơn nữa hắn còn nắm giữ một gương mặt đẹp đủ để cho người ta thưởng thức mãi. Tư chất trời sinh như vậy chính là vật liệu tốt a.

Cũng vì vậy cho nên trước kia Triệu Ngọc không nghĩ tới Lâm Uyên còn có thể nắm giữ tài hoa Soạn nhạc phi thường ưu tú. Không ngờ hắn lại có thể viết ra bài hát cấp độ « Sinh Như Hạ Hoa ». Nếu như không phải cuống họng hắn đã bị phá hủy, thì đây nên là một cái hài tử được trời cao sủng ái biết bao.

Mà giờ khắc này, không chỉ lão Chu có ngoài ý muốn, mà các thành viên đầu não của Ban Soạn nhạc cũng đều ngạc nhiên tập thể. Bọn họ đều trố mắt mà nhìn ——

Cái vị nam sinh nắm giữ bề ngoài như nghệ sĩ thần tượng như vậy mà lại chính là Tiện Ngư?

“Ha ha!”

Lão Chu bỗng nhiên nở nụ cười lần nữa, nhiệt tình đi về phía Lâm Uyên đưa tay ra nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Tiện Ngư trẻ tuổi? Đối với lão Chu mà nói, cái này không phải cái gì khó tiếp nhận. Càng trẻ càng chứng tỏ Tiện Ngư tài hoa hơn người, không gian phát triển lớn. Hắn chỉ cần tạo không gian cho Tiện Ngư trưởng thành!

Chờ sau này kinh nghiệm của Tiện Ngư thành thục hơn, có lẽ càng có thể xuất ra ca khúc càng ưu tú hơn «Sinh như hạ hoa». Cho nên tâm tình lão Chu đang vì Tiện Ngư trẻ tuổi mà ngoài ý muốn, sau đó ngược lại cảm thấy càng tốt hơn, nên như vậy!

“Cảm ơn.”

Lâm Uyên cùng lão bắt tay. Ở một bên, Triệu Ngọc nhắc nhở: “Lão Chu, đứa nhỏ này vốn tên là Lâm Uyên, bây giờ còn đang học tại Học viện nghệ thuật Tần Châu, hệ soạn nhạc, sinh viên năm thứ hai. Cho nên bình thường dưới tình huống có tiết học là không thể tới công ty, điểm này ta phải nói trước. Ngoài ra ở phương diện đãi ngộ, ta hi vọng Lâm Uyên cùng những người khác trong ban là công bằng.”

“Không thành vấn đề” – Lão Chu lập tức đáp ứng.

“Ban soạn nhạc chúng ta cũng không phải không có tiền lệ nhân viên còn công tác ở trường, huống chi cả công ty đều biết đặc thù của chúng ta là tản mạn, ngồi yên tại công ty thì nghĩ ra được cái lông gì. Có một số Khúc Phụ cả năm số lần ngồi tại công ty không quá năm lần, ta mẹ nó có thể bắt bọn họ đúng giờ điểm danh, không thì trừ lương hay sao. Vẫn là phải dỗ ngọt mỗi ngày!”

Triệu Ngọc cau mày: “Đừng văng tục trước mặt hài tử.”

Lão Chu bật cười gật đầu liên tục, nhưng trong lòng thì âm thầm nhớ kỹ. Hắn vẫn là lần đầu tiên trong công ty nhìn thấy Triệu Ngọc bảo vệ một người mới như vậy, xem ra trong lòng cô, Lâm Uyên như cục cưng quý báu.

Bất quá. Vào Ban soạn nhạc, nếu như tiểu tử này còn có thể viết ra ca khúc cấp bậc «Sinh như hạ hoa» vậy dĩ nhiên chính bản thân lão Chu ta cũng phải bao bọc yêu thương hắn.

Chớ xem thường lão Chu. Làm lão đại ban soạn nhạc công ty giải trí Tinh Mang, hắn vẫn rất có uy vọng. Dù sao mấy Khúc phụ đại lão lợi hại mới có thể làm vị trí này. Chỉ là một vài khúc phụ cao cấp thường xuyên không đến công ty làm việc.

“Vậy được” – Triệu Ngọc vỗ vai Lâm Uyên dặn dò: “Sau này ngươi chính là người của ban soạn nhạc, gặp sự tình khó xử có thể đến tìm ta. Tới công ty cần xe đưa đón cũng có thể gọi ta, nếu không rảnh ta cũng sẽ kêu người đi đón ngươi.”

Lão Chu cười nói: “Tiểu Triệu đây là ủy thác sao, được rồi, có Chu ca ở đây, ngươi yên tâm đi làm việc đi.”

Triệu Ngọc: “...”

Ngươi tự xưng Chu ca thì cũng thôi, dù sao mặt nhăn tuổi lớn. Bất quá người vừa mới sang tay cho ngươi, ngươi liền từ “Triệu tỷ” biến trở về thành “Tiểu Triệu”?

Quá chân thật rồi. Nàng quay đầu, phất phất tay rồi đi về hướng thang máy.

Lâm Uyên cũng hướng Triệu Ngọc phất tay dù cho cô đã xoay người không thấy nữa.

Tiếp đó lão Chu mang Lâm Uyên đi ký mấy cái hợp đồng. Hợp đồng ký xong, Lâm Uyên chính thức trở thành thành viên Ban Soạn nhạc công ty giải trí Tinh Mang!

“Đây là chỗ ngồi của ngươi.”

Lão Chu cho Lâm Uyên một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Đây là một trong những vị trí view đẹp không nhiều trong công ty, quay đầu liền có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài.

Thấy Lâm Uyên cứ như vậy ngồi xuống, các thành viên khác trong Ban soạn nhạc đưa tới một trận ghen tị.

“Đó là vị trí của Dương Khúc Phụ.”

“Không có vấn đề gì... ngược lại trong ban có mấy Khúc phụ tự do phóng khoáng lại không tới công ty đi làm, trống không cũng là trống không, bất quá chỗ đó để không vài năm cũng không tới phiên chúng ta ngồi đi.”

“...”

Ngay sau đó, Lâm Uyên bỏ chồng sách đeo tại ba lô sau lưng ra, từ trong đó lấy ra mấy cuốn ngồi đọc. Dù sao hắn cũng sắp thi rồi.

Một đám người ban soạn nhạc tốt nghiệp đã nhiều năm, nghiên cứu sinh đều nhìn lén Lâm Uyên. Kết quả thấy hắn lôi ra sách vở, đều nghĩ mình nhìn nhầm hay là hoa mắt rồi. Bởi vì Lâm Uyên xuất ra ba cuốn sách có thứ tự là: 'Soạn nhạc cơ sở củng cố', 'Soạn nhạc lý luận cùng thực hành kiến thức' và 'Hợp âm giảng giải đơn giản'.

“Cái kia...”

“Hình như là... Năm thứ hai đại học sao?”

Lâm Uyên không biết những người phía sau nhìn mình chằm chằm, hắn nghiêm túc học tập vì kết quả thi lọt top 25 trong lớp, miệng nhẹ đọc thuộc lòng.

"Hợp âm trung cái nào âm ở cao giọng nhất bộ, cái này hợp âm chính là cái đó nhịp điệu vị trí."

"Lớn nhỏ hợp âm ba loại nhịp điệu vị trí, gần căn âm nhịp điệu vị trí, tam âm nhịp điệu vị trí, Ngũ Âm nhịp điệu vị trí."

"Ở trên thực tế, vô luận dày đặc xếp hàng hay lại là mở ra xếp hàng lớn nhỏ hợp âm cũng không cho phép xuất hiện bộ âm đan chéo, mà cái gọi là bộ âm đan chéo chính là lần Giọng trung bộ cao hơn Giọng trung bộ, Giọng trầm bộ cao hơn lần Giọng trung bộ hoặc là cao âm bộ thấp hơn Giọng trung bộ."

" ..."

Đây chính là Khúc phụ viết ra « Sinh Như Hạ Hoa » - Tiện Ngư sao?

Cảnh tượng lộ ra hơi có vẻ kỳ quái, bầu không khí trong ban soạn nhạc thoáng cái lộ vẻ quỷ dị.

Sau đó mọi người bỗng nhiên đồng thời cùng lúc sinh ra tâm tình “tự ti” cùng “kiêu ngạo” – Hai loại tâm tình bất đồng mâu thuẫn trong lòng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!