Toàn Chức Cao Thủ

/

Chương 3: Ca đêm

Chương 3: Ca đêm

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

11.510 chữ

12-07-2023

Thắng rồi?

Trần Quả thoáng chốc ngây người. Hai chữ Vinh Quang hiện lên này chính là dấu hiệu cho bên thắng trong đấu trường, cùng nghĩa với “K.O”

Thế nhưng, mình đi rồi về mới bao lâu? 40 giây? 50 giây? Trần Quả giơ đồng hồ lên nhìn thử, chắc chắn chưa đến một phút. Kết quả thì sao? Đối thủ đánh bại mình suốt 52 ván bị tên này làm rớt “Vinh Quang” chưa đến một phút?”

Trần Quả thậm chí quên mất việc xông đến cướp tài khoản về, cô mong tên này có thể đánh lại một trận cho mình nhìn kỹ, rốt cuộc chỉ thấy hắn vô cùng thành thạo mà thoát trò chơi. Duỗi eo, tựa như không hứng thú với máy tính mà nhìn trái ngó phải. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Trần Quả đang trừng mắt nhìn mình, vội vàng giải thích: “Vừa rồi cô không thoát game, tôi ngồi vào thì cuộc chiến đã bắt đầu rồi, giúp cô đánh thắng thôi, yên tâm!”

“Mất bao lâu?” Trần Quả hỏi.

“Hơn 40 giây!” Diệp Thu nói.

Trần Quả há to miệng, đối phương lại còn tiếc nuối than thở: “Tay đông cứng rồi, bằng không chỉ 30 giây là đủ.”

30 giây… 30 giây có thể đánh bại đối thủ thắng mình 52 ván, đây là ai?

Chẳng lẽ là cao thủ chuyên nghiệp của chiến đội Gia Thế? Trần Quả chợt nhớ ra. Cô biết câu lạc bộ Gia Thế cách tiệm net nhà mình không xa. Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, người của Gia Thế cô đều có thể nhận ra a! Trừ phi người này chính là người chưa bao giờ lộ diện, cao thủ Diệp Thu.

Diệp Thu! Nghĩ đến cái tên này Trần Quả kích động, nhưng nghĩ xem một cao thủ luôn khiêm tốn ẩn mình, bản thân nhào qua hỏi chắc chắn người ta sẽ không thừa nhận, sau một hồi do dự, Trần Quả đột nhiên nhớ ra điều gì, chạy như bay về quầy.

“Khách ở máy số 47 khu C, tên đăng ký là gì?” Trần Quả hỏi em gái trực quầy.

“Diệp Tu.” Em gái đáp.

“Diệp Tu… Diệp Thu ư? Quả nhiên!” Trần Quả kích động, trong mắt cô nàng đây chính là giấu đầu lòi đuôi, người này chắc chắn là Diệp Thu, hắn mà ghi Diệp Thu lên đấy, cô ngược lại không tin!

“Hắc hắc hắc…” Nụ cười của Trần Quả được gọi là âm hiểm, cô đã chuẩn bị vơ đại thứ gì đó để tìm người ta xin chữ ký rồi. Chữ ký của Diệp Thu? Ai có? Ai cũng không có!

Đang nghĩ ngợi, em gái kia lại thuận miệng chen thêm một câu: “Giấy chứng minh của anh ấy để quên ở đây.”

“Chứng minh?” Trần Quả nghe xong thì ngẩn người, giờ mới nhận ra bản thân phấn khích đến hồ đồ. Đăng ký ở tiệm net cần dùng tên thật, nhất định phải đưa ra chứng minh nhân dân, ai có thể xài tên giả để đăng ký chứ?

“Chứng minh đâu? Để chị xem.” Trần Quả lấy chứng minh từ tay em gái nọ nhìn thử, quả nhiên viết là Diệp Tu chân chân thực thực, lập tức thất vọng một phen, vô cùng xúc động muốn sửa chữ “Tu” kia thành chữ “Thu”.

Sau khi biết được tên kia không phải vị cao thủ khiêm tốn mà mình luôn hâm mộ, tuy vẫn hiếu kỳ thực lực của tên này nhưng hứng thú đã giảm một nửa, Trận Quả bực bội quay về khu C số 47, cầm chứng minh của Diệp Tu đưa sang: “Quên cầm chứng minh này.”

“Ý, cảm ơn.” Diệp Tu vội vàng nhận lấy, “Chị là người của tiệm net?”

“Ừ, tôi là chủ.”

“A? Chị chủ, thế thì tốt quá, tôi vừa mới thấy trên trang web của tiệm, mọi người đang tuyển nhân viên trực tiệm net phải không?” Diệp Tu hỏi.

“A… Đúng vậy…” Trần Quả không nghĩ tới người này đột nhiên nói một câu như thế, cô còn đang nghĩ cớ học hỏi người này một phen đây, đây ngược lại là một cái cớ rất được a.

“Tôi thấy, điều kiện của mình rất phù hợp, tôi cũng không có vấn đề gì với công việc và đãi ngộ hết, thế nào? Suy nghĩ chút đi chị chủ.” Diệp Tu nói.

“À, vậy còn phải đấu Vinh Quang thắng tôi mới được.” Trần Quả nói.

“Gì? Có điều kiện này nữa ư?” Diệp Tu xoay người nhìn.

“Khỏi cần tìm, tôi mới thêm vào.” Trần Quả nói.

Diệp Tu hơi ngớ người, lập tức hiểu rõ vừa rồi bản thân đã thắng quá chuyên nghiệp, chị chủ mỹ nữ này hiếu kỳ với thực lực của mình. Đáng tiếc là… Diệp Tu cười khổ lắc đầu nói: “Tôi không thắng được chị.”

“Vì sao?” Trần Quả ngơ ngác.

“Bởi vì tôi không có tài khoản có thể thắng được chị.” Diệp Tu nói.

“Tài khoản… cậu cấp mấy rồi? Trang bị thế nào.” Trần Quả hỏi.

“Cấp 0, không trang bị.” Diệp Tu nói.

“Không thể nào?” Trần Quả khó tin, 40 giây đã đánh bại cường địch mình đánh không lại, người như vậy mà chỉ có một tài khoản mới tinh không cấp, trình độ đấy luyện thế nào được?

“Acc ban đầu tặng người ta rồi.” Diệp Tu chỉ có thể nói như vậy.

“Ồ, thế à…. cậu hào phóng ghê ta” Trần Quả cảm khái, người này mạnh như vậy, tài khoản nhất định cũng không yếu. Tài khoản lợi hại kia chắc chắn rất đáng giá, tùy tiện đã cho người khác, quá hào phóng.

“Đúng a, quá dữ rồi.” Diệp Tu cười khổ. Tài khoản mình đưa ra chính là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, chỉ dùng hai chữ “hào phóng” để diễn tả thì quá keo kiệt rồi.

“Do chuẩn bị sang khu mới chơi sao?” Trần Quả hỏi.

“Khu mới?” Diệp Tu ngạc nhiên, nhìn thoáng ngày hôm nay, chợt hiểu.

Ngày mai là kỷ niệm hoạt động mười năm của Vinh Quang. Từ ngày kỷ niệm tròn hai tuổi của Vinh Quang đã bắt đầu, rạng sáng 0 giờ vào ngày kỷ niệm mỗi năm sẽ mở cửa khu mới. Thẻ tài khoản bản thứ mười cũng được bán từ ba tháng trước, những người chơi cũ không hài lòng với khu cũ, người chơi mới chuẩn bị bước vào Vinh Quang đều đã chuẩn bị xong tài khoản và mong ngóng ngày này.

Khu mới mở này đã là khu thứ 10 của Vinh Quang, nhớ ngày nào Nhất Diệp Chi Thu vẫn còn là tài khoản khu 1 của Vinh Quang, sau này Vinh Quang cập nhật

Hiện nay Nhất Diệp Chi Thu đã đổi chủ, kiếp sống chuyên nghiệp của mình tại Vinh Quang cũng đứt gánh, lại vừa khéo đụng phải khu mới mỗi năm một lần, trong lòng Diệp Tu xao động, chuyện cũ trong mười năm bất chợt vụt qua trong đầu.

“Khu mới sao?” Diệp Tu thì thào tự ngẫm.

“Tôi nhớ trước khi khu mới mở ra có thể chuyển khu phải không?” Diệp Tu đột nhiên hỏi Trần Quả.

“Acc rỗng cấp 1 thì có thể.” Trần Quả nói.

“Để tôi thử xem.” Diệp Tu nói xong lấy từ trong từ trong túi ra một thẻ tài khoản, nhanh chóng vào trang yêu cầu chuyển khu. Trần Quả nhìn thẻ tài khoản kia mà vô cùng kinh ngạc: “Đây không phải thẻ tài khoản đời đầu đấy chứ?”

“Là đời đầu.” Diệp Tu cười cười, tài khoản Vinh Quang mỗi năm một loại, thẻ tài khoản đời đầu đương nhiên cũng sẽ gần mười năm rồi.

Trần Quả ngạc nhiên nhìn Diệp Tu: “Cậu chơi Vinh Quang bao lâu rồi?” Thẻ là vật chết, người là vật sống, có thẻ mười năm, người chưa chắc phải.

“Gần mười năm.” Diệp Tu đáp lại chứng minh bản thân là người vật hợp nhất.

Năm năm tuổi game của Trần Quả đã thấy rất già rồi, không ngờ cái thằng trước mắt này gấp đôi mình. Mười năm, đó là nhóm người Vinh Quang đầu tiên đấy, có thể chơi đến tận bây giờ mà vẫn hào hứng đi khu mới, đây là tinh thần gì đây?

Lúc nói chuyện, trên trang mạng đã hiển thị “Chuyển khu thành công”.

“Thành công.” Diệp Tu rút thẻ tài khoản về, nắm trong tay, chớp mắt nhớ đến từng ti từng tí ký ức chứa đựng trong tấm thẻ đời đầu này.

“Cậu bảo muốn làm trực net?” Trần Quả bên này chợt nhắc đến việc kia.

“Phải.” Diệp Tu vội vàng từ hồi ức quay về hiện thực.

“Cậu nhìn trúng ca nào?” Trần Quả hỏi.

“Ca đêm.” Diệp Tu nói.

“Ầy, cậu được không?” Trần Quả bất ngờ. Ca đêm, là mỗi ngày chuyên trị khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 7 giờ sáng, tiền lương nhiều hơn những ca khác 300 đồng, nhưng rất ít người xin làm. Dẫu sao việc điên đảo ngày đêm cũng là chuyện rất nhiều người không đồng ý được, thế nên trước mắt Trần Quả cho mọi người thay phiên nhau, nếu thật sự có người xin làm ca đêm, mọi người đều được giải thoát.

“Được mà được mà, tôi thích bận rộn về đêm lắm.” Diệp Tu nói.

Trần Quả tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, đầu tóc và râu ít nhất nửa tháng không cạo, mặt có hơi sưng, tuy trắng nõn nhưng là loại tái nhợt như có bệnh, hai mắt nhìn chăm chú vào mình mang chút uể oải. Dáng vẻ này cô đã thấy nhiều, mấy thằng nhóc thường thâu đêm ở tiệm net nhà cô đều giống như vậy, tên trước mặt tuổi cũng không nhỏ, vậy mà cũng suy đồi như thế, thật đáng xem thường.

Xem thường thì xem thường, có người nguyện ý làm cú đêm, Trần Quả vẫn rất hoan nghênh, huống chi cô càng hiếu kỳ với thực lực của người có tuổi game 10 năm này, lập tức vỗ bàn: “Được, vậy nhận cậu đấy”

“Cảm ơn chị chủ.”

“Điều kiện cậu đã nhìn rõ, cứ thế mà làm.” Trần Quả nói.

“Không thành vấn đề.”

“Vậy được rồi, đi theo tôi!” Trần Quả làm việc nhanh gọn, đã nhận Diệp Tu, lập tức bắt đầu coi Diệp Tu làm công nhân để sai bảo. Bắt hắn chuyển đống bàn phím vừa đến vẫn chưa được sắp xếp hôm nay lên phòng chứa đồ ở lầu hai.

Tiệm net của Trần Quả mang tên “Hội quán Internet Hưng Hân”, cũng được xem là một tiệm khá sang chảnh, hai tầng lầu, máy hơn ngàn cái, tầng hai ít hơn nhưng lại càng bộc lộ rõ ràng vẻ xa hoa, là khu cao cấp. Hơn nữa còn một không gian khác bên trong, gồm một phòng khách hai phòng trong, phòng chứa đồ cũng nằm trong đấy. Lúc Diệp Tu bận rộn chuyển bàn phím lên đây, đã khảo sát căn phòng này. Trên thông báo tuyên dụng có viết: Bao ăn ở. Diệp Tu vừa rời khỏi câu lạc bộ, bước tiếp đi đâu còn chưa nghĩ ra, điều kiện bao ăn ở với hắn chính là sắp xếp sẵn một điểm dừng chân, vì thế mới hứng thú với công việc gác net này

Hiện tại xem ra, phòng ngoài này chắc hẳn chính là nơi “bao ở”, trang trí tuy đơn giản, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, vô cùng tốt, Diệp Tu rất hài lòng, vừa nghĩ vừa chuyển những bàn phím cuối cùng xếp vào.

“Được rồi, đây là chỗ ở của cậu.” Nhìn Diệp Tu làm xong, Trần Quả đứng cạnh lúc này mới chỉ vào chiếc giường thấp bé trong phòng chứa đồ nói.

“Hả?” Diệp Tu ngạc nhiên, hắn cứ tưởng nơi ở chính là căn phòng sáng sủa sạch sẽ ngoài kia chứ, dù chỉ là sô pha phòng khách cũng tốt. Nơi này… Diệp Tu ngẩng đầu nhìn, bức tường phía tây của phòng chứa đồ có một cửa sổ nhỏ, rất giống như đang đối mặt với đèn đường bên ngoài đường cái, mở đèn của căn phòng chứa đồ lên, ánh đèn trên cửa sổ lập tức u ám, cứ như truyện ma.

“Ách, hơi kém chút, cậu tạm chấp nhận đi… Thật ra tiệm net của tôi bây có cậu hay không cũng không sao, thông báo tuyển dụng cậu xem là rất lâu trước đây rồi.” Trần Quả nói.

“Ây, vậy à! Không sao cả không sao cả, ở đây rất tốt.” Diệp Tu lập tức bày tỏ ý kiến, thái độ phản đối đó khiến Trần Quả có hơi áy náy, phòng chứa đồ này thực sự không giống nơi người có thể ở.

“Bình thường không có việc gì làm, xuống dưới chơi máy cũng không sao, người nhà không thu tiền.” Trần Quả nói.

“Chị chủ cũng rất hào phóng nha!”

“Khụ, hơn ngàn máy tính, bớt có một bàn thôi!” Trần Quả nói.

“Lượng khách ngày thường thế nào?” Diệp Tu hỏi.

“Không tệ lắm, dù sao tôi cũng rất hài lòng.” Trần Quả nói, “Khách ca đêm của cậu đương nhiên khá ít, đa phần là sinh viên đến từ những trường đại học gần đây chạy đến thâu đêm, cậu thật ra cũng không có gì làm, chỉ cần dòm chừng xung quanh.”

“Rõ rồi.”

“Dù thế nào, để thích ứng với công việc mới, tối nay thâu đêm được không? Tôi cũng kiểm tra cậu, xem năng lực thức đêm của cậu thế nào.” Trần Quả nói.

“Không sao cả, năng lực tràn trề.” Diệp Tu giơ hai ngón cái về phía Trần Quả chứng tỏ thâu đêm chính là điểm mạnh của mình.

“Được rồi, đi, xuống dưới chào đón cậu bằng buổi ăn khuya.” Trần Quả nói.

“Ồ? Ăn cái gì?”

“Giờ này cũng không còn gì, quán ăn ở đường đối diện có lẽ vẫn chưa đóng, cậu đi xem thử đi, mua đại vài món về, tôi không ăn cần tây.” Trần Quả vừa nói vừa lấy 200 đồng đưa cho Diệp Tu.

“Tuyết rơi đó!” Diệp Tu nói.

“Đường đối diện cũng không xa, có thể dính bao nhiêu tuyết chứ? Mau đi.” Trần Quả nói.

Diệp Tu đành cam chịu, qua đường mua đồ ăn khuya. Đối với việc vừa mới vào làm đã liên tiếp bị sai bảo cũng không có cảm giác buồn bực. Cô gái này cùng người ta tùy tiện trò chuyện mấy câu đã không coi là người xa lạ, tính cách này khiến người ta khá thoải mái và thân thiết. Nghĩ đến đây, Diệp Tu đột nhiên nhận ra, hắn thậm chí còn chưa hỏi tên chị chủ mới của mình.

♣♣♣

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!