Chương 23

Tình Yêu Chốn Đô Thị

9.735 chữ

16-05-2023

Biệt thự Trương gia,

Ông Trương vừa về nhà liền nhận được điện thoại của thím Trần, ông ta phiền não kéo cà vạt ra, giao cho Tư Hạ một bên giúp ông ta lấy quần áo, nói:

"Chờ một chút, dì Trần gọi điện thoại cho tôi.

Tư Hạ kinh ngạc hỏi:

"Cô ta gọi điện thoại cho ông để làm gì?

"Không biết."

Người nhà họ Trương ngạo mạn, vẻ cao cao tại thượng đã khắc ở trong xương cốt, Tư Hạ lúc này nhíu mày, không vui vẻ nói:

"Cô ta sẽ không tìm ông để vay tiền chứ? Nghe nói nhà cô ta bây giờ sống rất thảm, chồng cô ta bị một loại bệnh lạ, ở lại bệnh viện hơn một năm nay cũng không chữa khỏi..."

Tính ra thím Trần có quan hệ họ hàng với mẹ chồng cường thế của bà, mẹ của thím Trần và mẹ chồng bà là chị em họ.

Sau đó một người gả cho ông chủ nhỏ ở địa phương, còn một người gả cho một tiểu gia nghèo.

Đó chính là thím Trần kia.

Ngay từ đầu thím Trần đến giúp cô không ít việc, sau đó cô phát hiện thím Trần đối với Kiều Ân còn tốt hơn Kiều Thanh.

Thường xuyên cõng cô đi mua kẹo, dẫn Kiều Ân về nhà chơi, bà liền tìm một lý do để sa thải thím Trần.

Dù sao, Kiều Ân không phải là cốt nhục ruột thịt của bà, còn Kiều Thanh lại là bảo bối của Trương gia.

Ông Trương cầm điện thoại lên, nói:

"Trước đây cô ấy cũng chưa từng tìm mẹ mở miệng mượn tiền, không có lý do gì bây giờ mượn tiền!

Tư Hạ giúp ông cất quần áo, không quên nói:

"Nếu là mượn tiền, ông đừng mượn quá nhiều, một hai vạn thì được, nhiều thì thôi.

Dù nói là mượn, nhưng chắc chắn cũng không thể lấy lại được.

Nhà chúng ta cũng không phải chỗ làm từ thiện, loại thân thích nghèo rớt này một khi tìm đến, đều là vì tiền...

Dù sao thím Trần cũng là họ hàng thân thích nhà ông ta, Tư Hạ trong lời nói đối với thân thích quê nhà ông ta ghét bỏ khiến ông ta phiền lòng, nhưng trong lòng thật ra ông ta cũng nghĩ như vậy.

Một hai vạn cũng được, coi như làm từ thiện, nhiều thì thôi!

Ông ta đặt điện thoại di động của mình bên tai.

"Alo."

Hai phút sau, ông cúp máy với khuôn mặt âm trầm nói với Tư Hạ:

Mau đưa quần áo cho tôi.

Tư Hạ sững sờ, khó hiểu hỏi:

"Làm sao vậy, ông vừa mới trở về, lại muốn đi ra ngoài sao?

Sắc mặt ông Trương cực kỳ khó coi, tàn nhẫn nói:

"Kiều Ân đánh nhau với người khác trên phố, bị cảnh sát bắt đi.

Dì Trần gọi cho tôi đến đồn cảnh sát để bảo lãnh!

Nói đến đây, ông Trươnv quả thực rất tức giận.

Dù sao cũng là con gái nuôi.

Kiều Ân tuy rằng không phải giọng máu nhà bọn họ, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên trong nhà họ.

Vừa mới theo bố mẹ ruột trở về vài ngày đã bị bắt lên đồn cảnh sát!

Ông ta quả nhiên không nên để cô tiếp tục ở lại đây học!

Gây chuyện còn bắt ông đến giải quyết.

Tư Hạ nghe được là chuyện của Kiều Ân, không muốn đưa quần áo cho ông ta:

"Không phải cô ta tìm được bố mẹ ruột và ông nội của mình sao? Sao lại gọi cho ông?"

Ông Trương tức giận, tức giận nói:

"Không biết, nhà bọn họ đến đồ cảnh sát cũng chẳng giải quyết được gì! Chúng ta đang hợp tác cùng tập đoàn Thừa Phong, tốt xấu gì Kiều Ân cũng là người trong nhà ta.

Nếu lộ thông tin ra cho truyền thông biết, đối vơi chúng ta cũng có ảnh hưởng."

Biểu cảm Tư Hạ càng thêm ghét cay ghét:

"Cô ta thật sự đúng như mẹ nói, không dây dưa không được."

Ông Trương lấy quần áo từ tay bà, bực bội nói:

"Tóm lại tôi đi qua xem trước rồi nói sau.

Tại đồn cảnh sát.

Kiều Ân và Vương Hạo Hiên được chia làm hai phòng thẩm vấn để lấy lời khai.

Ông Trương vội vàng chạy tới, trên mặt mang theo sự tức giận, vào đồn cảnh sát lập tức bắt được một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi.

"Xin chào đồng chí.

"Có việc gì?"

Cảnh sát trẻ tuổi bị ông ta gọi lại đánh giá ông từ trên xuống dưới, thái độ cao ngạo.

Thái độ này là gì!

Ông Trương từ mấy năm trước công ty đã làm ăn vô cùng thuận lợi, ở vòng thành tốt xấu gì cũng được coi là nhân vật có danh tiếng.

Làm sao chịu nhục nhã thế này, nói cho cùng vẫn là bởi vì Kiềi Ân, ông ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói:

Tôi muốn hỏi một chút chuyện, các anh có phải đã bắt một nữ sinh tụ tập đánh nhau về đồn không? Tên cô ấy là Kiều Ân.

"Kiều Ân? Hình như là có một người tên như vậy...

"Cô ấy đâu?"

Anh cảnh sát trẻ tuổi hướng mắt qua phía bên hành lang.

Nữ sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng xuất chúng, eo thon chân dài, làn da lại trắng mịn.

Ở trong đám đông người, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy!

Gân xanh trên huyệt thái dương ông Trương nổi lên, bước nhanh qua, lớn tiếng gọi người đi theo cảnh sát.

"Kiều Ân!"

Kiều Ân vừa đến đồn cảnh sát ghi chép xong, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Bỗng nhiên nghe được giọng nói của ông Trương, vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông nổi giận đùng đùng đang sải bước đến trước mặt cô, quát to.

Con mới đánh nhau với người ta đúng không? Con có thể một ngày không gây rắc rối cho ta được không! Ta vừa đi làm về, lại phải tới đây!

Đôi mắt Kiều Ân đen kịt, kiềm chế cảm xúc, hỏi :

"Ai nói cho ông biết?"

Ông Trương đang tức giận, không nể mặt cô nói:

Ngoài thím Trần ra còn có thể là ai?! Thím Trần gọi điện cho ta, cầu xin ta tới cứu con.

Thì ra là thím Trần, Kiều Ân mím môi.

Sắc mặt ông ta khó coi, ngay cả mắt cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái, không kiên nhẫn truy hỏi:

"Tại sao con lại đánh nhau với người khác? Người bị anh đánh đậ, sao lại không có ở đây?"

Đôi mắt Kiều Ân mờ nhạt, thờ ơ:

"Đánh nhau thì đánh nhau, chẳng lẽ còn phải xem ngày hoàng đạo, chọn ngày...

Nhìn kìa, xem nó đang nói gì kìa!

Ông Trương không kìm nén được cơn giận trong cổ họng, cố nén nhịn:

"Con học thì không tập trung học, không cố gắng thì thôi đi, ta không mong con có thể thi đậu đại học danh tiếng.

Nhưng ít nhất con cũng không nên ra ngoài đánh nhau, gây thị phi cho ta!"

Ánh mắt Kiều Ân nhìn về phía ông, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.

"Kiều Thanh không phải cũng là do ông nhờ quan hệ, mới đưa được cô ta vào trường nghệ thuật danh tiếng sao?"

Còn một năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Kiều Thanh lấy cái gì để thi đại học! Chẳng qua là thi quan hệ đi cửa sau, cướp trắng cơ hội thuộc về người khác mà thôi.

"Cô..."

Ông Trương tức giận đến đỏ cả mặt, đây là đồ cạn sát, lại còn có nhiều người như vậy.

Những chuyện như thế này, cô làm sao có thể trực tiếp nói ra!

Ông ta tức giận:

"Đó cũng là do thành tích tốt, con cho rằng ai cũng có thể nhờ quan hệ vào đó? Ta cũng sẽ nhờ giúp con, con nghĩ mình có thể được nhận không?

Sợ Kiều Ân tiếp tục vạch áo cho người xem lưng, dù sao đến đây cũng là để bảo lãnh cô, điều này chẳng vinh quanh gì.

Xin chào đồng chí.!

Vừa nghĩ đến chuyện Kiều Ân chọc giận ông ta, sắc mặt không vui vẻ cho lắm, cũng không muốn thừa nhận có quan hệ với Kiều Ân:

"Tôi là bố của con bé.

"Là như vậy, chuyện con bé gây ra tôi đều nghe người ta nói rồi! Là tôi giáo dục nó không được tốt, làm phiền đến công việc của các cậu.

Chúng tôi sẵn sàng bồi thường, nên xin lỗi tôi để đón con bé về được không?"

Đánh nhau ẩu đả căn cứ vào tình tiết tăng nặng có thể tạm giữ nửa tháng, ông ta không quan tâm Kiều Ân có bị giam giữ hay không.

Cái ông ta quan tâm, là cô sẽ làm hỏng thanh danh nhà họ Trương.

Ánh mắt Kiều Ân nặng trĩu.

Anh cảnh sát trẻ tuổi nhìn Kiều Ân một chút, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử, bộ dạng muốn nói lại:

"Cái này..

Trương tiên sinh, có phải anh hiểu lầm gì không? Kiều Ân bạn học cô ấy..."

Ông Trương nghi hoặc hiểu lầm cái gì?

Lúc này chỉ thấy trước cửa đồn cảnh sát dừng lại một chiếc xe biển số 0089.

Cảnh sát bên cạnh ông ta lập tức cởi mũ cảnh sát kính trọng quân lễ tiêu chuẩn:

"Xin chào Cục trưởng! ”

Lúc này ông Trương mới nhận ra gương mặt người đàn ông đang vội vã đi tới, không phải cảnh sát trưởng phụ trách thành phố sao?

Nhà họ Trương chủ yếu kinh doanh bất động sản, khó tránh khỏi sẽ gặp phải những chuyện như du khách gây sự, bình thường quan hệ với đồn cảnh sát không tệ.

Ông ta nhận ra người trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức nghênh đón hai tay:

"Thái cục trưởng, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngài..."

Thái Cương từ trong bữa tiệc vội vàng chạy tới,

bỗng nhiên có người chắn trước mặt nắm lấy tay mình, nhất thời không kịp phản ứng ánh mắt nghi hoặc hỏi:

Ông là?

Trương Vi Dân của tập đoàn Trương thị, lúc trước may mắn được ăn cơm với ngài mấy lần."

Ông ấy như bừng tỉnh:

À, tập đoàn Trương thị, tôi biết rồi.

Thì ra là Trương tổng, anh tới đây có việc gì không?"

Ông Trương xấu hổ mở miệng:

"Nói đến làm cho Thái cục trưởng chê cười, tôi là vì Kiều Ân tới..."

Mỗi chữ ông ta nói đều đặc biệt gian nan, trong lòng vô cùng hối hận khi chạy tới đây.

Lại gặp được Thái cục trưởng trong hoàn cảnh này, thật sự là quá mất mặt!

Ai biết cậu vừa nói xong câu đó, Thái Cương thay đổi thái độ lãnh đạm vừa rồi, như gió xuân cùng ấm áp dùng sức nắm lấy tay ông ta dùng thái độ rất khách khí nói:

"Thì ra là vì bạn học Kiều Ân à, tôi không biết anh là bố của bạn học Kiều Ân, anh có một cô con gái rất giỏi."

"Vâng..."

Trương Vi Dân nhất thời không thể lấy lại tinh thần.

Thái cục trưởng nói vậy có nghĩa là gì?

Kiều Ân đánh nhau ẩu đả vào đồn cảnh sát, sao còn trở thành cô con gái giỏi giang?

Chẳng lẽ là say rượu rồi sao?

Anh không rõ thái cương đến tột cùng có bao nhiêu ý tứ, thăm dò theo lời nói:

"Ai lại nói như vậy, con bé từ nhỏ đã không hiểu chuyện...

Thái Cương cho rằng ông ta đang khách sáo với mình, cười khanh khách vỗ vai ngăn cản:

"Trương tổng quá khiêm tốn rồi! Sao lại nói là không hiểu chuyện, cô bé đang học ở trường số 1 Nhất Trung phải không?"

Nói đến chuyện này, ông Trương càng không dễ đáp lại:

"...!Phải, mới chuyển sang đó, thành tích không được tốt lắm..."

"Ha ha, Trương tổng tôi đã nói anh đừng quá khiêm tốn như vậy với tôi."

Thái Cương vừa cười vừa đánh giá Kiều Ân, ánh mắt kia còn có tò mò có nghi hoặc, cười ha hả nói:

"Tôi đã nghe nói, bạn học Kiều Ân thi vào lớp A.

Sau này, chắc chắn sẽ học đại học danh tiếng, chúng ta lại sắp có thêm một nhân tài trong thành phố rồi!"

.........

Kiều Ân?

Lớp A?

Trương Vi Dân mắt trợn tròn, cổ họng ông ta khô cong.

Có phải nhầm lẫn không?".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!