Chương 13

Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

12.343 chữ

17-12-2022

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở nền khoa học kỹ thuật phát triển cao như thế giới tương lai, đối với rất nhiều người hiện đại mà nói là bệnh nan y, thì người tương lai chỉ tùy tiện đến máy bán hàng tự động là có thể mua được thuốc, giá rẻ lại tiện lợi. Mà đồng dạng, tựa như bệnh đậu mùa căn bản đã tuyệt chủng ở xã hội hiện đại, rất nhiều loại bệnh sinh vật cacbon mới mắc phải cũng đã biến mất. Giống như bộ vị dạ dày này, cũng chỉ có virus vũ trụ lây nhiễm mới có khả năng sinh bệnh, dạ dày đường ruột suy yếu do lâu ngày không ăn thần mã, căn bản không tồn tại loại bệnh này, trên máy bán hàng tự động căn bản không mua được thuốc trị liệu, chỉ có thể tìm bác sĩ nghĩ cách.

Người tinh cầu Emir cơ hồ đều là bị lưu đày đến đây năm 16 tuổi, chưa nhận được nền giáo dục cao đẳng, y học cũng không thế nào phát triển. Bất quá mạng người ở đây không đáng giá, cho dù không có bác sĩ mọi người cũng không hề gì, sống một ngày hay một ngày.

Bác sĩ không phải không có, bất quá đây là chức nghiệp hi hữu, một là phục vụ cho nhân vật cấp cao của tinh cầu Emir, hai là bác sĩ chợ đen.

Nhân vật cao tầng không cần phải nói, thật vất vả ngồi đến địa vị cao lại không dị biến tinh thần, dĩ nhiên là vô cùng tiếc mạng, sẽ nghĩ mọi cách chộp  tất cả bác sĩ trên tinh cầu đến phục vụ cho mình. Mà chợ đen phần lớn là người có cách qua lại giữa tinh cầu bình thường và tinh cầu lưu đày, đương nhiên nguy hiểm cực cao, nhất định sẽ có bác sĩ.

Tom là tiểu thương ở khu chợ đen, phụ trách đem những thực phẩm dinh dưỡng nhập lậu từ tinh cầu khác bán cho người tinh cầu Emir. Từ lúc hắn gặp phải trận tai nạn 5 năm trước, cận kề tử vong, sau khi bị thiết bị đầu cuối cá nhân phán định là tử vong rồi  tự hủy, hắn liền trở thành hộ đen(21) trên tinh cầu Emir, vốn nhà xưởng thuê hắn cũng không cần hắn. Tìm được đường sống trong chỗ chết, Tom lại không nghĩ tới sống cư nhiên còn gian nan hơn chết, mấy tháng làm kẻ lưu lạc, cuối cùng ngay cả dinh dưỡng tề cũng mua không nổi, hắn đánh bạo đến chợ đen trộm thực phẩm dinh dưỡng buôn lậu, muốn ăn no trước khi chết. Đáng tiếc chưa ăn được hai ngụm đã bị người bắt, lẽ ra hắn hẳn là bị những người này đánh chết, nhưng khi bọn họ phát hiện hắn không có thiết bị đầu cuối cá nhân, liền giữ hắn lại.

(21) Hộ đen: là những người không có thông tin đăng ký hộ khẩu, không có thẻ đăng ký cư trú và không có chứng mình nhân dân.

“Thiết bị đầu cuối cá nhân là con chip sinh vật được cấy vào tim từ lúc mới sinh ra, chỉ khi trái tim ngừng đập, thiết bị đầu cuối cá nhân mới có thể hoàn toàn mất đi công dụng. Người không có thiết bị đầu cuối cá nhân, đều là người có thể chiến thắng cái chết.” Người thu lưu hắn nói như thế “Ngay cả cái chết cũng có thể thắng được, vì sao phải sợ hãi sinh tồn?”

Tom cứ như vậy ở lại ‘Born of Fire’, là văn tự cổ trước tinh nguyên (tương tự với trước công nguyên), nghĩ là dục hỏa trùng sinh(22), toàn bộ thành viên trong đó đều là người không có thiết bị đầu cuối cá nhân, bọn họ không sợ tử vong, bọn họ càng muốn dũng cảm mà sống, cứ hảo hảo sống trên tinh cầu Emir như vậy. Mấy năm nay, tuy rằng Tom vẫn luôn làm những công việc tạp nham, nhưng hắn cảm thấy cuộc sống rất phong phú. Bọn họ là người bị thân nhân, bị quốc gia vứt bỏ, cho dù làm ra chút chuyện gì đó đế quốc không cho phép, cũng là có thể đi.

(22) Dục hỏa trùng sinh: điển thích phượng hoàng tái sinh từ tro tàn.

Sau khi bán hết thực phẩm dinh dưỡng hôm nay, Tom đem hòm không gian cất kĩ, giống như người nhàn nhã  tản bộ về nhà. Bọn họ không có cửa hàng, cửa hàng sẽ chỉ khiến bọn họ bị những tên quan lớn nịnh nọt đế quốc kia bắt được, hòm không gian mới là an toàn nhất.

Mới đi được hai bước, Tom liền cảm giác được một trận gió thổi qua, mình thì bị người đè ngã trên mặt đất, một chân đạp lên ngực hắn, giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe tiến vào lỗ tai hắn: “Bác, sĩ.”

Bác sĩ? Hắn chỉ là tên tiểu thương bán hàng buôn lậu a!

Gian nan giương mắt nhìn lên, chỉ thấy khách hàng buổi sáng đã mua thực phẩm dinh dưỡng từ chỗ hắn đang ôm một thiếu niên trong ngực, dẫm lên người mình. Hắn không thể nhớ rõ diện mạo của tất cả khách hàng, nhưng cái người này chỉ cần nhìn một lần liền vĩnh viễn không quên được. Bộ dáng đem toàn thân bọc lại kia, cho dù là ai cũng sẽ khắc sâu ấn tượng.

Giọng nói người này không chỉ khó nghe, dường như nói chuyện cũng rất khó khăn, chỉ nói hai từ bác sĩ liền trực tiếp đá hắn, giày vò hắn.

Lê Hân bị ôm trong ngực chỉ là đau dạ dày không phải té xỉu, thấy A Mộc chỉnh người đều sắp liệt ra tới. Cho dù người này có biết bác sĩ ở đâu, A Mộc nói như vậy đối phương cũng không hiểu được ý của y đi? Phỏng chừng còn tưởng là đang báo thù a.

“Từ từ!” Lê Hân gian nan ngăn lại A Mộc, nói với Tom “Không, không phải ý đó, đồng bạn của ta có chút nóng nảy. Là thế này, ta sinh bệnh, cần tìm bác sĩ, có thể hỗ trợ liên lạc một chút được không?”

Tom mặt xám mày tro mà giãy giụa vài cái, lúc này mới miễn cưỡng bò dậy. A Mộc là người nào, dùng đầu đi đâm siêu hợp kim, siêu hợp kim hư rồi đầu vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì a! Tiểu thân thể cấp C của Tom làm sao chịu được sức tàn phá của y, ho khan hai tiếng phun ra họng máu, đặc biệt trượng nghĩa ngẩng cổ lên nói: “Ta cái gì cũng không nói, Fire sẽ không tiêu vong, chỉ cần có mồi lửa, chúng ta có thể tiếp tục kéo dài!”

Lê Hân: “……”

ĐMM, mẹ nó bị đại nghĩa lẫm liệt đi chịu chết rồi,  dạ dày giấy đang đau chết, muốn uống chút Domperidone (23) cũng không được sao? Không có Domperidone thì cho Kiện Vị Tiêu Thực Phiến (24) cũng được a, thật sự không có thì Đại Sơn Tra Hoàn (25) cũng không sao, ngươi làm ra bộ dáng muốn giết cả nhà người ta thế kia là chuyện gì!

(23)Domperidone: Viên nén trị đau dạ dày, trào ngược dạ dày và viêm thực quản, buồn nôn ….

(24) Kiện Vị Tiêu Thực Phiến: có tác dụng tăng cường dạ dày và tiêu hóa.

(25) Đại Sơn Tra Hoàn: tên của y học Trung Quốc. Chỉ định mất cảm giác thèm ăn do ngưng ăn thực phẩm, khó tiêu, đau bụng.

Dạ dày Lê Hân lại một trận co rút đau đớn, đau đến hắn gắt gao siết vạt áo A Mộc, môi đều trắng bệch. A Mộc đau lòng, đổi tư thế ôm Lê Hân, một bàn tay nâng mông hắn, để hắn ngồi lên cánh tay mình, dựa cơ thể vào người mình, một tay giống như ôm hài tử gắt gao ôm Lê Hân, một bàn tay khác đem Tom mới bò dậy xách lên.

Một phút sau ——

“Ta…… khụ khụ…… Mang…… khụ khụ…… các ngươi…… đi…… khụ khụ……” Tom hiên ngang lẫm liệt kẹp hai chân uốn éo dẫn đường, Lê Hân yên lặng che mắt.

Dẫm trứng thần mã, quá rớt tiết tháo.

“A Mộc ngươi học hư.” Lê Hân đem đầu tựa vào vai A Mộc suy yếu nói.

A Mộc xoa xoa bụng Lê Hân, vẻ mặt đau lòng.

Lê Hân: “……”

Thật sự không cần một bộ hắn lập tức sẽ chết như vậy, cho một viên Kiện Vị Tiêu Thực Phiến là được! Khôi phục tề của các ngươi có thể lập tức đem ngoại thương nghiêm trọng như vậy chữa lành, một cái bệnh tiêu hóa, phải đến mức tuyệt vọng như bệnh nan y sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tom gian nan lắc mông bước đi, A Mộc thật sự không chịu nổi tốc độ bảo vệ ‘trứng’ kia của hắn, thuận tay xách người dậy, ném thẳng lên phi thuyền bên cạnh, Tom dùng vẻ mặt sắp khóc ra tới nhìn A Mộc, nhẹ nhàng nói địa chỉ, giây tiếp theo phi thuyền liền bay đi, lại hai phút sau tới được địa điểm! A Mộc đem phi thuyền chạy với tốc độ lớn nhất, thật không hổ là phi thuyền có thể lên tầng khí quyển đi bộ một vòng, này cũng chính là bay vòng quanh tinh cầu, nếu cứ bay về phía trước, hiện tại nhất định ra tới tầng khí quyển.

Đó là một quán bar, lúc này vừa vặn là buổi tối, quán bar đã đầy khách, nhạc kim loại nặng (26) do quang não hợp thành vang lên ầm ĩ, mọi người giống như rắn vặn vẹo trên sàn nhảy. Càng là nơi sa đọa, mọi người càng muốn thả lỏng, quán bar thế này đúng là nơi để mọi người phóng túng bản thân quên đi hết thảy.

(26) Nhạc kim loại nặng: Heavy metal, là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở  và Anh và Mỹ.

Dưới ánh đèn u tối, nam nam nữ nữ, bất nam bất nữ ôm nhau thành nhóm, làm sự tình không biết xấu hổ. Lê Hân liếc mắt một cái nhìn thấy một 4P, hai mắt lập tức trợn ngược, hắn từng xem video, còn chưa có thấy qua người thật đâu! Trong lúc nhất thời dạ dày cũng quên đau, hai mắt phát sáng mà nhìn chằm chằm nơi đó, ai ngờ tiếp theo trước mặt liền tối sầm, A Mộc không vui mà che mắt người lại.

Lê Hân: “……”

Âm nhạc cuồng loạn điếc tai nơi này khiến A Mộc có chút phiền lòng, quen nghe loại âm nhạc yên bình lắng dịu của Lê Hân, lại nghe loại nhạc không có cảm tình do quang não hợp thành này, chỉ cảm thấy tởm lợm. Tâm tình không tốt y một phát đá Tom ra, lướt qua đám người tiến đến quầy bar. A Mộc đá đến cực chuẩn, Tom lập tức bị nện vào ngay quang não đang phát nhạc, một đạo ánh lửa bao phủ Tom, bản nhân Tom không bị lửa đốt thương, nhưng cái quang não lại hóa thành tro.

Quán bar lập tức yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người A Mộc đang ôm Lê Hân, chỉ nghe thấy người toàn thân quấn đầy ‘Mộc Tây’ gian nan gằn từng chữ một nói: “Bác, sĩ, ở, đâu?”

Thời gian trong quán bar giống như bị ngừng lại, tất cả mọi người đều đông cứng, chỉ có ánh mắt A Mộc cảm nhận được Lê Hân lại lần nữa đau đớn mà càng thêm lạnh băng.

Đáng thương Tom choáng váng nửa đáp trên quầy bar, chịu lực hút của trái đất, từng chút từng chút trượt xuống.

“Phanh”! Tom rơi xuống đất.

Âm thanh này tựa như tiếng kèn xung trận, bất luận nam nữ trong quán bar đều ngay lập tức rút súng năng lượng hoặc vũ khí khác nào đó, nhắm ngay vào hai vị khách không mời mà đến này. Nhân viên phục vụ quầy bar càng đáng sợ hơn, trực tiếp từ dưới quầy bar rút ra một khẩu pháo Ion (27) nặng chừng năm sáu trăm cân, đặt trên quầy bar, nhắm ngay vào A Mộc.

(27) Pháo Ion: một vũ khí khoa học viễn tưởng phát ra một chùm ion. Thương xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh nổi tiếng và truyền hình xuất sắc như Star Wars, Homeland,…

Lê Hân bị che mắt, nhìn không được tình huống xung quanh, nhưng vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng!

A Mộc tay không tấc sắt ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, y thậm chí cũng không buông Lê Hân xuống,  thời điểm vũ khí của mọi người cùng công kích về phía y, quanh thân nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt, y nhẹ nhàng nâng chân, trong tích tắc đã đến chỗ quầy bar, tốc độ so với súng năng lượng còn muốn nhanh hơn!

Mấy trăm chùm năng lượng ngưng kết ở cửa, đem cửa lớn và cả nửa bên vách tường bắn cho thành bã. Mà mục tiêu của bọn họ lại đã sớm vào tới quầy bar, một bàn tay đặt trên pháo Ion. Trong nháy mắt màu đỏ nhạt tiếp xúc với pháo Ion, lập tức hóa thành ánh bạch kim lóa mắt, dưới sự bao bọc của ánh bạch kim, pháo Ion còn chưa phóng đạn thế mà dần dần tan chảy!

Không đúng không đúng không đúng! Nhân viên phục vụ Giả Lệ Nhĩ liều mạng lắc đầu, ngọn lửa bạch kim chỉ có 4000 đến 5000 độ, như thế nào có thể làm chảy pháo Ion chứ? Pháo Ion ít nhất phải nóng mấy chục ngàn độ mới có thể tan chảy, khi đó phổ sóng ngọn lửa sẽ biến thành tia tử ngoại, mắt thường nhìn không tới …… Cho nên ánh bạch kim chỉ là che dấu, dị năng hệ hỏa của người này đã đạt tới trình độ tia tử ngoại sao?!

Giả Lệ Nhĩ là một em gái phi thường xinh đẹp, đừng thấy cô có thể một vai khiêng lên pháo Ion, nhưng vẫn chỉ là một muội tử. Cô run run muốn trốn xuống dưới quầy bar, bị A Mộc bắt lấy, cái tay bốc lên tia sáng màu đỏ nhạt kia ở trong mắt Giả Lệ Nhĩ thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Cho dù chỉ là nhiệt độ thấp nhất, cũng là vô cùng có khả năng ẩn chứa tia tử ngoại mấy chục ngàn độ, cô sẽ lập tức bị đốt thành tro!

Nhưng mà cô làm sao thoát ra khỏi A Mộc đây. Cái tay kia bắt chặt lấy cổ tay cô, nóng rát ập tới, làn da biến hồng, bất quá vẫn còn ổn, chỉ ít ỏi mấy trăm độ, đối phương đã nương tay.

“Bác sĩ.” A Mộc gian nan nói, đồng thời đau lòng mà vững vàng xoay trở Lê Hân, Lê Hân đã ‘đau đến’ toàn thân phát run.

Lê Hân bị khiếp sợ đến toàn thân phát run: “……”

Bởi vì phải đối phó với pháo Ion, A Mộc bỏ tay đang che mắt hắn xuống, làm hắn thấy được một tràng tu la này. Trời ơi à, cửa lớn đều phá hỏng, toàn bộ pháo Ion bị đốt thành hơi, đây là cách thức nghiền áp của một đối mấy trăm, hắn tùy tiện nhặt được A Mộc như thế nào có thể lợi hại như vậy! Gien song S huyễn khốc như thế, trước đây nếu không có hệ thống giúp hắn, hắn thật sự chết chắc rồi chết chắc rồi chết chắc rồi……

Bất quá, vấn đề là ……

Hắn thật sự chỉ cần vài viên Kiện Vị Tiêu Thực Phiến, nếu không có thuốc vậy ăn cháo mấy ngày cũng dưỡng được trở lại, có cần đến mức này không?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!