Chương 11: Giao lưu (1)

[Dịch] Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Văn Sao Công

5.479 chữ

10-09-2024

Mặc dù Phương Tinh chưa từng bỏ lỡ bất kỳ buổi học võ nào, nhưng không phải tiết nào hắn cũng được Hạ Long chỉ điểm, nhất là khi bắt đầu thực hành.

Hắn nắm bắt cơ hội, cẩn thận cảm nhận sự khác biệt.

Sau nửa tiếng tập Đại Long Thung là đến phần luyện tập Mười hai thức quyền pháp quân đội.

Phương Tinh tập trung cao độ, hy vọng có thể được Hạ Long chỉ bảo.

Chỉ tiếc, lần này Hạ Long chỉ lướt mắt nhìn qua, vừa gật đầu vừa lắc đầu:

- Các em đều có tiến bộ, rất tốt, nhưng điểm mấu chốt của võ công vẫn là thực chiến… Thực chiến tốt, nói gì cũng đúng, thực chiến không tốt, nói gì cũng vô dụng. Bây giờ, tôi chia lớp thành từng nhóm hai người, bắt đầu thực chiến luyện tập…

Ông ta bấm vào chiếc đồng hồ trên tay, một màn hình màu xanh lam hiện ra trước mặt.

Tên của Phương Tinh và những người khác liên tục thay đổi trên đó, cuối cùng cũng dừng lại.

- Tổ một, Bạch Lãng đấu với Thiên Tầm!

Hạ Long dõng dạc tuyên bố:

- Những em khác nhường chỗ.

- Xin chỉ giáo!

Bạch Lãng cao ráo, để tóc húi cua, lịch sự cúi chào trước.

- Xin chỉ giáo!

Thiên Tầm mặc bộ đồ luyện võ màu xanh lam, búi tóc đuôi ngựa, khom người đáp lễ.

Bốp!

Ngay sau đó, Bạch Lãng bước lên như mũi tên, lao đến trước mặt Thiên Tầm trong nháy mắt.

Cậu ta nắm chặt năm ngón tay, tung ra một cú Cung Bộ Pháo Quyền.

Một tiếng nổ thanh thuý vang lên trong không khí, rõ ràng, Cung Bộ Pháo Quyền của cậu ta đã rất thuần thục.

Bịch!

Cú đấm không trúng mục tiêu, Thiên Tầm uốn người về phía sau như thể đang thực hiện động tác Thiết Bản Kiều, khiến người ta khó có thể tin được là vòng eo thon thả của cô lại có thể uốn cong đến chín mươi độ.

Tiếp đó, Thiên Tầm chống hai tay xuống đất, đôi chân dài miên man không xương quấn lấy Bạch Lãng, giống như hai con trăn khổng lồ đang siết chặt con mồi.

Song Xà Thối trong Mười hai thức quyền pháp quân đội!

Giây tiếp theo, Bạch Lãng đã bị khóa chặt, ngã xuống đất như con mồi bị trăn khổng lồ siết chặt.

Khóa cổ!

- Tớ nhận thua!

Mặt Bạch Lạng đỏ bừng, không biết là do thiếu oxy hay phấn khích, nhưng Phương Tinh cảm thấy cậu ta không hề nản lòng hay thất vọng.

- Chết tiệt… Thằng nhãi kia lời to rồi.

Bên cạnh, Lưu Vĩ vỗ đùi với vẻ mặt tiếc nuối:

- Sao không phải là mình lên nhỉ?

- Tổ tiếp theo, Dịch An đấu với Cole!

Hạ Long vẫn giữ nguyên biểu cảm, gọi tổ tiếp theo lên.

Dịch An nhỏ gầy, da ngăm đen, còn Cole là một cậu chàng điển trai mang vẻ đẹp phương Tây, cao hơn Dịch An gần một cái đầu.

Nghe thấy hiệu lệnh, cậu ta lộ ra nụ cười hung ác, giơ nắm đấm ra sau, sau đó lao tới như mũi tên.

Bịch!

Cú đấm này quá nhanh, Dịch An không kịp né tránh, bị đánh bay ra ngoài, đến cả hai cánh tay vội vàng giơ lên đỡ cũng phát ra tiếng xương gãy răng rắc.

- Một đấm…

Các học sinh xung quanh đều kinh ngạc:

- Cú đấm này của Cole… đã gần đạt đến cảnh giới “vạn kim khó mua một tiếng nổ” rồi…

Cung Bộ Pháo Quyền, chữ “pháo” mới là tinh túy!

- Ghê gớm thật… Tên to con này cậy vào lợi thế về thể lực, ở giai đoạn đầu luyện võ quả nhiên rất có lợi, giống như những người có tố chất hơn người thời cổ đại…

Lưu Vĩ cũng lẩm bẩm.

“Tuy Mười hai thức quyền pháp quân đội chỉ là võ học cấp C, nhưng có thể luyện đến mức này ngay từ năm nhất cấp ba, cũng coi như tạm được.”

Hạ Long khoanh tay, thầm gật đầu, dự định đưa Cole vào danh sách theo dõi, nhưng ông ta cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nói:

- Hai em đưa Dịch An đến phòng y tế, tổ tiếp theo… Lưu Vĩ đấu với Bạch Liên Nghi!

- Hả?

Nghe vậy, Phương Tinh lập tức nhìn sang bên cạnh.

Lưu Vĩ cố gắng kìm nén sự phấn khích, bình tĩnh bước lên:

- Bạn học Bạch, xin chỉ giáo!

Bạch Liên Nghi khẽ gật đầu, trông thanh tao như đóa sen trắng, giọng nói dịu dàng, khiến người ta liên tưởng đến những đóa sen thanh khiết ở Giang Nam:

- Cẩn thận đấy, bạn học Lưu!

Lời còn chưa dứt, cô nàng đã lóe lên, xuất hiện trước mặt Lưu Vĩ!

“Nhanh quá!”

Phương Tinh lạnh lùng quan sát, thầm kinh ngạc trong lòng.

Tốc độ của cô nàng này có lẽ là nhanh nhất lớp!

Là người sinh hóa nhưng tốc độ luyện võ lại vượt qua rất nhiều học sinh là người tự nhiên, điều này thật khó tin.

Điều khó tin hơn nữa là tiếng xé gió đáng sợ vang lên sau đó!

Vút!

Bạch Liên Nghi giơ cao chân phải, tà áo trắng bay phần phật.

Không khí như bị một lưỡi rìu khổng lồ xé toạc, mà lưỡi rìu đó chính là chân của Bạch Liên Nghi!

Chiến Phủ Thối trong Mười hai thức quyền pháp quân đội!

Rắc!

Phương Tinh nghe thấy tiếng xương gãy chói tai, sau đó nhìn thấy Lưu Vĩ như bị đầu tàu hỏa đang chạy với tốc độ cao đâm trúng, cả người bay lên không trung, kêu thảm thiết:

- Tay của tôi…

- Không sao, chỉ là gãy tay thôi mà? Ai đó, đưa cậu ta đến phòng y tế đi!

Hạ Long nhíu mày.

Ông ta không biết rằng, phòng y tế của trường dù có rẻ hơn bên ngoài, thì vẫn phải trả phí.

- Tổ tiếp theo… Phương Tinh, đấu với Âu Dương Thiến Thiến!

Phương Tinh đang định đưa cậu bạn cùng bàn kiêm bạn thân đến phòng y tế thì nghe thấy tên mình được gọi, chỉ đành nhìn Lưu Vĩ với ánh mắt áy náy, bước lên võ đài.

Lưu Vĩ cũng không kêu la nữa, từ chối các bạn học muốn đưa cậu ta đến phòng y tế ngay lập tức, nằm đó xem.

Dù sao, một người là bạn thân, một người là người trong lòng của cậu ta.

Nghĩ ngợi một lúc, cậu ta vẫn lên tiếng cổ vũ:

- A Tinh, cố lên!

Dù sao, với tư cách là học sinh là người tự nhiên, thành tích của Âu Dương Thiến Thiến luôn đứng đầu lớp, chắc chắn sẽ không thua.

Cổ vũ cho bạn bè là chuyện đương nhiên.

Tuy miệng nói cổ vũ, nhưng ở trong lòng, cậu ta không hề cho rằng Phương Tinh có cơ hội chiến thắng.

- Xin chỉ giáo!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!