"Hoá ra là như vậy..."
"Khụ khụ...hoá ra...người phản bội ta...không....không phải Thanh Hà..."
Ánh mắt Triệu Quân Bằng đột nhiên sắc lạnh quét qua người vừa ngã quỵ trên thảm: "Ông vừa nói cái gì?"
Dù năm đó y bị đưa đi khi còn rất nhỏ nhưng cái tên mà lão vừa nhắc đến kia dường như đã khắc sâu vào trong tâm khảm, y làm sao có thể quên cho được?
Thanh Hà... Tống Thanh Hà... Bà chính là mẫu thân ruột thịt của y... Một nữ nhân suốt đời mang trong mình ốm đau bệnh tật, ngay cả đến lúc bà nhắm mắt xuôi tay cũng không nhìn được nhi tử thân sinh của mình một lần cuối....
Lúc đó y còn quá nhỏ, mọi người đều nói mẫu thân y qua đời vì bệnh, nhưng từng mảng ký ức rời rạc trong quá khứ cho y nói cho y biết hất thảy đều là dối trá!
Mẫu thân y trước đây vốn rất khoẻ mạnh, bà có thể một mình rong ngựa trên thảo nguyên bát ngát...bà không phải qua đời vì bệnh mà là bị chính phu quân tốt của mình bức tử!
Y chỉ biết có vậy, là trước đây Triệu A Thất đã ngấm ngầm xác nhận. Nhưng còn về nguyên nhân thì bất kể y có gặn hỏi thế nào người cũng lắc đầu tránh né.
Thời gian qua lâu, y cũng chẳng còn muốn nhắc lại, mà cho dù y muốn nhắc lại thì lão già họ Thẩm cũng sẽ có cách khiến cho y ngậm miệng.
Thẩm Diệu Nguyên không trả lời câu hỏi của y mà lúc này lão chỉ giam mình trong cơn dằn vặt, mỗi cử động của quả tim nơi ngực đều khiến cho lão thống khổ vạn lần. Nỗi đau tinh thần còn nhiều hơn nỗi đau hằn lên thể xác...
"Thanh Hà... Thanh Hà...là ta có lỗi...là ta có lỗi...đáng lẽ...đáng lẽ ta nên tin...tin tưởng...."
"Thẩm Diệu..Nguyên ơi Thẩm Diệu Nguyên...ngươi cũng có...có ngày hôm nay...ha.. Khụ khụ!"
Một kiếp này, lão làm người quá thất bại. Thảo nào năm xưa phụ hoàng thà giao lại ngôi vị cho một tên có mệnh thọ ngắn còn hơn là cho một người tệ hại như lão. Một người mà ngay cả kẻ xấu, người tốt cũng không phân biệt được thì làm sao có thể giữ được giang sơn?
Thẩm Diệu Nguyên cố gắng gượng dậy nhìn vào ánh mắt sâu thẳm mà lạnh lùng của y, con người đó dù đối với lão lãnh đạm nhưng chưa bao giờ gây tổn thương đến lão, hoặc là y vẫn chưa kịp tổn thương thì đã bị người ta hất cẳng, nhưng trong thời khắc hiện tại, lão đột nhiên tin tưởng vào y, tin y vẫn là một con người lương thiện... Lão cụp mắt, nơi khoé mắt không kìm được lăn xuống một giọt nước...
Đó chính là giọt nước mắt hối hận. Chỉ tiếc, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn màng... Nếu thời gian có thể quay lại... Không! Trên đời làm gì có ''nếu như''? Chuyện đã qua chung quy đã chẳng thể nào thay đổi được....đó chính là vết sẹo xấu xí in hằn trong tim, không dễ dàng bị xoá bỏ bởi thời gian.
"Đồng nhi...xin lỗi!" Dứt lời, một chưởng phong cực mạnh giáng thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, nơi thất khiếu tràn ra một dòng máu đỏ, nhuộm thắm hoàng bào rực rỡ, thân hình lão đổ sầm xuống trong con mắt kinh ngạc của nhiều người và khinh bỉ của hai cha con lão đạo yêu.
Triệu Quân Bằng lãnh đạm nhìn một màn trước mặt, ngay tại thời điểm Thẩm Diệu Nguyên gọi ra cái tên 'Đồng nhi' ấy thì trong lòng y cũng đáp lại rằng: "Thẩm Thanh Đồng từ lâu đã chết. Người trước mặt ông chính là Triệu Quân Bằng."
Lão ta sống hay chết căn bản không còn quan hệ gì với y. Tâm y đã lạnh, mà tâm của người mẹ đã chết kia cũng đã tan biến từ lâu rồi.
Mẫu thân của y - Tống Thanh Hà là một nữ tử cương liệt, nàng trước đây chưa từng bại dưới tay của bất cứ kẻ nào nhưng lại thua thê thảm trên tay của người mình yêu nhất, để cuối cùng bị người ta vô tình bức tử.
Giá như Thẩm Diệu Nguyên không nghĩ đến giang sơn, không kiên trì với quyền lực chí tôn thì có lẽ mọi chuyện đã không lâm vào bế tắc: tình yêu của đại phu nhân có lẽ sẽ không thay đổi, mẫu thân Triệu Quân Bằng cũng sẽ không đau lòng chết thảm mà y cũng sẽ không chịu nổi khổ dằn vặt suốt mười mấy năm qua!
Nếu như nói quyền lực mang sức quyến rũ lợi hại như một loại mị dược khiến người ta mê đắm thì chi bằng nói lòng tham của con người là vô tận, dù có lấp thế nào cũng không đầy hết được.
Nhưng sự thật, đến cuối cùng, tranh giành quyền lực cũng chỉ mang lại cho họ tầng tầng thương tích hoặc vĩnh viễn ngã sâu vào trong vực thẳm vạn trượng, cả đời cũng không thể thoát ra bất kể là thua hay là thắng.
Nếu kiếp sau còn có thể chọn lựa, y nguyện chọn đầu thai vào một gia đình bình thường mà không phải là gia tộc vô tình nhất trong thiên hạ - nhà đế vương!
Dù biết trước kết cuộc nhưng vẫn có vô số người giống như thiêu thân, cam tâm lao đầu vào lửa, sử dụng trăm ngàn thủ đoạn đê tiện chỉ cầu đạt thành tham vọng của chính mình, được đứng ở vị trí tối cao.. Tỷ như Thẩm Diệu Nguyên, tỷ như Thẩm Diệu Bằng cùng lão đạo yêu kia nữa.
Từ lúc lão đạo yêu kia xuất hiện, tuy ngoài mặt Triệu Quân Bằng không có biểu hiện ra nhưng trong lòng y lại bồn chồn bất an. Nắm tay trên chuôi Quân Lăng kiếm bất giác siết chặt, y nâng tay lên quyết định tốc chiến tốc thắng.
Lão đạo yêu thấy y ra tay cũng lười đi cười nhạo Thẩm Diệu Nguyên đã chết, lão bay lên chắn trước mặt con trai, phất trần cầm trên tay nhẹ nhàng lướt qua đánh lệch luồng kiếm khí của y, giá nến dựng bên cạnh vách không chịu được lực đạo, lập tức toàn bộ gãy làm đôi mà cũng có một số binh lính đứng gần bị kiếm khí lệch sướt qua y giáp.
"Khoan đã! Ta có chuyện muốn thương lượng! Người trẻ tuổi đúng là nóng vội!" Lão đề thấp thanh giọng hơi cười cợt.
Quân Lăng kiếm vẫn chưa thu lại, mũi kiếm thoáng hạ chúc xuống đất, Triệu Quân Bằng đứng trên đại điện, một tay chắp sau lưng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh. Y cất giọng lãnh đạm:
"Hình như trẫm không có gì cần thương lượng với các ngươi!"
Lão đạo yêu nghe vậy khoé miệng không nhịn được khẽ nhếch lên: "Vậy sao?"
Một chiếc kính vô hình được tung lên, quanh thân bao phủ một luồng khói màu xám xanh. Hình ảnh bên trong chiếc kính hư vô bắt đầu xoay chuyển không rõ nét đến khi luồng khói màu xám tản hết đi, trên mặt kính hiện lên hai bóng người bị trói tựa vào nhau, sắc mặt cả hai đều nhợt nhạt hẳn đi, dường như đã bị trói rất lâu.
Thẩm Diệu Bằng trông lên thấy vậy cũng không khỏi phàn nàn thái độ làm việc của bọn hạ nhân, nhưng khi vào tai Triệu Quân Bằng thì lại mang một hàm ý khác, hắn nói: "Đám tiểu yêu tinh chết tiệt này! Đã bảo là không được đối xử tệ với hai vị mỹ nhân như thế cơ mà! Nhìn xem, mặt đều đã gầy thành như thế!"
Khinh Phàm trợn to mắt không thể tin được, trái tim trong ngực giật thót lên để lỡ mất một nhịp, trường kiếm trong tay một lần nữa tức giận rời khỏi vỏ: "Muốn chết! Còn không mau thả người!"
"Muốn ta thả người? Đâu có đơn giản như vậy!" Lão đạo yêu tung phất trần trong tay, hình ảnh lơ lửng giữa không trung dần dần biến mất.
"Ngươi!"
Thẩm Diệu Bằng tiến lên sưng sỉa: "Hế, tốt nhất là ngươi nên thu kiếm lại, đừng quên hai người bọn họ vẫn còn nằm trong tay ta!"
Sắc mặt Triệu Quân Bằng chợt lạnh, nắm tay để sau lưng siết chặt đến mức làn da trắng bệch, nếu cẩn thận chú ý sẽ nghe thấy được tiếng kêu ''răng rắc'' phát ra từ các đốt xương ngón tay. Quân Lăng kiếm cầm trên tay phải chậm rãi thu lại, y cố nén cơn nộ hoả trong lòng hướng Khinh Phàm ra lệnh: "Lui xuống!"
Khinh Phàm cắn chặt răng gần như đay nghiến, dù không tình nguyện nhưng hắn cũng không thể không quan tâm đến an nguy của thúc cháu Cẩn Phong, hắn theo lệnh lùi lại phía sau, trường kiếm trong tay cũng không thèm cho vào vỏ, cứ tuốt lưỡi ra đấy mà thủ thế nghênh địch.
Triệu Quân Bằng thoáng ổn định thần trí, thanh âm trầm thấp không nhìn ra vui giận:
"Các ngươi muốn gì?"
"Người trẻ tuổi như ngươi đúng là rất mau lẹ!"
"Nói chuyện chính!"
Lão đạo yêu vuốt râu cười nhạt: "Được lắm! Giờ ngọ ngày mai ngươi hãy mang ngọc tỷ tới Vô Ngã Sơn đổi người. Tốt nhất là ngươi nên đến một mình. Nếu để cho ta trông thấy bất cứ động thái khác thường nào thì ngươi cứ việc chờ nhặt xác hai người bọn chúng!"
"Ngươi dám!" Khinh Phàm không nhịn được lại quát, bả vai hắn run lên vì giận dữ.
"Nếu không muốn ái nữ của ngươi trở thành một bộ xương khô thì ngươi cứ việc nghi ngờ ta!" Lão đạo yêu đắc ý cười lớn, cũng không đợi Triệu Quân Bằng lên tiếng đã vội vàng túm cổ con trai rồi biến mất dạng.
"Khốn kiếp! Bệ hạ! Bọn chúng rõ ràng đang muốn người đi tìm chết!"
Triệu Quân Bằng hơi thả lỏng nắm tay, Quân Lăng kiếm mất đi chỗ dựa liền rơi tự do xuống đất. Y nâng tay nhu nhu đầu mày, khoé mắt như có như không đảo qua khối ngọc màu xanh lục nhạt sau đó lại không dấu vết dời đi.
"Triệu tướng quân!"
Triệu Phong giật mình tỉnh lại trong cơn mơ hồ, hắn cấp tốc kéo theo binh lính cùng quỳ xuống hành lễ, sự việc vừa rồi thật sự quá mức so với kiến thức của một phàm nhân quanh năm chinh chiến, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị tướng có bản lĩnh thực thụ, đối mặt với lão đạo yêu biết biến hoá kia hắn cũng không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại hắn sẽ sẵn sàng theo mệnh lệnh của y cùng tiêu diệt yêu nghiệt kia giải cứu tiểu công chúa!
"Có mạt tướng!"
"Ngươi hôm nay có công hộ giá, trẫm lập tức phong thưởng thăng ngươi làm Thượng tướng quân. Ngày mai ngươi hãy âm thầm mang theo một trăm tinh binh mai phục phía dưới Vô Ngã Sơn. Khi nhận được ám hiệu của Vô Ảnh Cung lập tức theo mật đạo đã biết dẫn quân cứu viện!"
"Thần, lãnh chỉ, tạ ơn!"
Sau khi nhận được chỉ ý, Triệu Phong dẫn theo tinh binh mang tới âm thầm rời đi. Tin tức về việc đảo chính hôm nay cũng được giấu rất kỹ, những đại thần trung quân và không trung bên ngoài hoàn toàn không mảy may nghe được phong thanh nào khác. Hệt như trận gió tanh mưa máu này chưa từng xảy ra.
Cần Chính điện dính nhớp máu tanh lúc này chỉ còn lại y và hắn. Triệu Quân Bằng xưa nay không ghét bỏ mùi máu bởi vì quanh năm suốt tháng y bao giờ cũng không tránh khỏi máu đổ đầy người. Có rất nhiều vết thương đến nay vẫn còn lưu lại sẹo, mãi mãi cũng không thể xóa nhòa.
"Quân... Bằng ngươi sẽ lên đó một mình sao?"
Triệu Quân Bằng không nhìn hắn, y xoay người ngồi lên long ỷ, cái nơi mà muôn người trong thiên hạ đều hướng tới, nhưng, y ngồi ở chỗ này chỉ cảm thấy vô cùng mệt nhọc, mệt muốn chết đi được.
"Ta sẽ đi một mình. Ngươi ở dưới chân núi chờ ta!"
Khinh Phàm siết chặt nắm tay: "Hai người họ cũng là người ta yêu thương nhất vì sao không để ta đi cùng? Ta sẽ cẩn thận không để lộ sơ hở!"
"Nhưng hắn là yêu quái ngươi có biết không?" Triệu Quân Bằng lẳng lặng nhìn hắn.
"Nhưng...bảo ngươi đi một mình rõ ràng là muốn mạng của ngươi! Ngươi cũng biết hắn là yêu tinh vậy mà vẫn muốn một mình đi nạp mạng!" Khinh Phàm không quản cái gì tôn cái gì ti, hắn tức giận gầm lên.
Triệu Quân Bằng khẽ cụp mắt: "Vậy nên ta mới muốn ngươi ở lại, nếu không may ta không thể trở về thì ngươi hãy dẫn dắt Triệu Phong cùng những người khác tiến lên cứu họ. Nếu ngươi đi cùng ta..."
"Quân Bằng!"
"Được rồi Khinh Phàm! Ý ta đã quyết!"
Dựa theo phán đoán của y, lão đạo yêu vừa rồi không có nhắc tới mật đạo y đào bên trong núi Vô Ngã, vậy nên rất có thể lão vẫn chưa phát hiện ra được điều bất thường trong đó. Nếu như tận dụng cơ hội này, có lẽ y vẫn có thể chiếm được một phần thắng. Là yêu quái thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một con quái tu mãi mà không thành chính quả!
Lần này lão bắt cóc Triệu Chỉ Nhi đã chạm đến nghịch lân (vảy ngược) của y, tốt nhất là lão mỗi đêm thắp hương cầu khẩn. Nếu không, để cho y tóm được cơ hội tốt thì lão ngay cả yêu tinh cũng không thể làm!
"Chỉ Nhi....."
Giờ phút này trong lòng mỗi người đều rối loạn nên không ai để ý bên ngoài cửa điện Cần Chính xuất hiện một đoá hoa hồng đỏ thắm lơ lửng giữa không trung. Đóa hoa tươi thắm ấy toả ra hương thơm thoang thoảng dần đẩy lùi đi mùi tanh tưởi của máu và xác người.
***