Chương 218

Tiểu Thần Y Xuống Núi

2.824 chữ

17-06-2023

Chương 218

“Đúng, là người mới mà tổng giám đốc cử đến đấy, đang học ở chỗ tôi”.

Vương Kỳ thấy Phó Diệu Bang đã đổi sắc mặt thì chợt nghĩ ra một kế, cô ấy cô tình không nhắc đến thân phận chồng sắp cưới của Tần Khải.

Trong mắt cô ấy thì cả hai thanh niên này đều chướng mắt.

Để họ tự đấu với nhau cũng là cách hay.

Chỉ cần họ giao chiến thì dù ai thắng, Vương Kỳ cũng bớt đi được một cái gai trong mắt.

“Hôm nay đến đây thôi, tôi và sếp Vương có việc cần bàn rồi, anh ra ngoài trước đi”.

Phó Diệu Bang nghe thấy Tần Khải là người mới thì không hề che giấu cơn tức nữa mà lạnh giọng ra lệnh ngay.

“Sếp Phó, giờ tôi hiểu tại sao anh chỉ được làm phó rồi, ha ha… Lãnh đạo còn chưa phổ biến công việc cho tôi xong, sao anh lại đuổi tôi đi?”, người ta lên mặt thì sao Tần Khải cần khách sáo nữa.

Biến mình thành một người dễ bị bắt nạt không phải chuyện hay.

“Cậu, hừ! Muốn giao việc chứ gì? Được thôi, tôi cũng có việc cho cậu đây, để xem cậu có dám nhận không!”, Phó Diệu Bang nhăn mặt, lập tức rút một tờ giấy trong tập công văn ra.

“Phó Diệu Bang, anh đừng bắt nạt người mới!”, Vương Kỳ biến sắc mặt, còn lén kéo tay áo của Tần Khải.

Hình như cô ấy biết Phó Diệu Bang định làm gì rồi.

“Haizz, dẫu sao sếp Phó cũng là sếp mà”, Tần Khải cười híp mắt, hoàn toàn ngó lư sự nhắc nhở của Vương Kỳ.

“Ha ha… bắt đầu hiểu chuyện rồi đấy!”

Phó Diệu Bang cười lạnh mọt tiếng rồi giả vờ bình thản nói: “Thật ra cũng không phải việc gì khó đâu, chỉ là một món nợ thôi đã rất lâu rồi thôi. Cậu mới vào nên tôi định giao cho cậu. Dẫu sao việc bồi dưỡng người mới cũng không phải việc của một mình sếp Vương”.

Thấy Tần Khải cắn câu, Phó Diệu Bang thầm mắng anh ngu dốt, song vẫn giả vờ tươi cười.

Vương Kỳ tức đến giậm chân, sau đó nhìn Tần Khải như một tên ngốc.

Khoản nợ lâu năm mà cô ấy giao cho Tần Khải đã đủ làm anh mất mặt rồi.

Nhưng khoản của Phó Diệu Bang thì khác, con nợ này không dễ dây vào đâu.

Lát cô ấy phải nói cho Triệu Băng Linh biết mới được, tên đầu đất này không chịu nghe người tốt nhắc nhở gì cả.

Vương Kỳ bĩu môi, cũng phát bực với Tần Khải nên quyết định mặc kệ.

“Được thôi, cứ giao cho tôi, một việc cũng thế, mà nhiều việc cũng thế, không sao cả”, Tần Khải tươi cười như không có chút tâm cơ nào.

“Hừ…”

Thấy thế, Phó Diệu Bang biến sắc mặt rồi tiến lại gần đe doạ: “Nhiệm vụ này rất quan trọng, nếu cậu làm tốt thì sẽ được lợi. Ngược lại, tôi sẽ tống cổ cậu ra khỏi công ty”.

“Được lợi? Ha ha… anh chỉ làm phó thì có thể cho tôi lợi lộc gì?”

Tần Khải không hề sợ lời đe doạ của Phó Diệu Bang, anh ta có thể cho anh lợi ích gì chứ?

Mẹ kiếp!

Phó Diệu Bang thầm chửi thề một câu, song vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Lợi gì thì tuỳ cậu, chỉ cần cậu làm được việc thôi, dù ngoài phạm vi quyền lực của tôi, tôi cũng giúp cậu xin cho bằng được. Cùng lắm thì tôi cho cậu làm chức vụ của tôi luôn”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!