Chương 7

Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

11.565 chữ

13-04-2023

Nhan Triết lập tức bịt miệng lại khi nhìn thấy nữ quỷ ở trong phòng. Anh ấy sợ mình kêu thành tiếng sẽ đánh thức mọi người, vì trong nhà vẫn còn một bà cụ không chịu nổi kích động. Ngay sau đó anh ấy liền nhảy cẫng lên, hận không thể trực tiếp nhảy lên người anh họ mình.

Thấy vẻ mặt của Nhan Triết thay đổi chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Kỳ Vân Kính cũng đông cứng lại. Anh lập tức nhìn trong mặt kính bát quái, nữ quỷ ở góc tường hoàn toàn bị lộ rõ không chỗ che giấu. Dường như nó biết bọn họ đã nhìn thấy nó, vẻ mặt vốn lạnh lùng vô cảm của nó lại chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười đầy quỷ dị và dữ tợn.

Con ngươi của Kỳ Vân Kính co rút, anh vô thức nhớ đến một câu nói trong dân gian: ‘không sợ quỷ khóc, chỉ sợ quỷ cười’.

Nhan Triết cũng không ngờ nữ quỷ lại ở ngay trong phòng mình. Nhớ tới khoảng thời gian này, anh ấy không hề hay biết chính mình đã bị nữ quỷ này bám theo từng giờ từng giây, trong trường hợp này dù là ai có tâm lý mạnh mẽ thế nào cũng phải hoảng sợ. Bàn tay đang nắm tay Kỳ Vân Kính cũng run rẩy: “Anh họ, anh có thấy không? Anh ơi, nó, nó…”

Kỳ Vân Kính cất tấm kính bát quái đi, nắm lấy tay Nhan Triết rồi bước nhanh về hướng phòng của Ôn Nhiên. Lúc này bọn họ chỉ có thể cầu cứu Ôn Nhiên.

Hình như Ôn Nhiên cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy bọn họ tới đây, cửa phòng cũng được mở sẵn cho bọn họ vào.

Vừa nhìn thấy Ôn Nhiên, Nhan Triết lập tức buông Kỳ Vân Kính ra, bước một cái nhảy một cái tới bên cạnh Ôn Nhiên. Tuy rằng anh họ của mình rất đáng tin, nhưng tất nhiên lúc này đứng bên cạnh Ôn Nhiên sẽ cảm thấy an toàn hơn: “Anh dâu! Có quỷ! Thật sự có quỷ!”

Kỳ Vân Kính đem trả kính bát quái lại cho Ôn Nhiên: “Đã thấy.”

Ôn Nhiên ‘ồ’ một tiếng: “Nếu đã thấy, vậy anh mau mời đại sư tới xử lý đi. Bây giờ nó còn không thể tới gần người Nhan Triết được, nhưng để thêm hai ngày nữa nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.”

Kỳ Vân Kính nhìn về phía Ôn Nhiên, nói: “Lá bùa lúc trước cậu cho Nhan Triết, có thể ngăn cản ma quỷ tới gần sao?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Ít nhiều vẫn có tác dụng. Nó có thể tạm thời ngăn chặn âm khí xâm nhập vào cơ thể của anh ấy. Nhưng tôi chỉ có 1 lá duy nhất, anh muốn nhiều hơn cũng không có.”

Kỳ Vân Kính nhìn về chiếc kính bát quái trong tay cậu. Ôn Nhiên lập tức hiểu được ý anh, nói: “Anh đừng có nhìn cái này, các anh không dùng được đâu. Vật này nằm trong tay các anh có khi còn không bằng vật trang trí.”

Nhan Triết nhịn không được nắm lấy góc áo Ôn Nhiên, cẩn thận hỏi: “Anh dâu, kính này, có thể cho tôi mượn nhìn thử không? Tôi muốn biết nó có còn theo tôi nữa không.” Nhìn bộ dạng sợ hãi thận trọng giờ phút này, anh ấy đã không còn dáng vẻ công tử ưu nhã cao quý của ba ngày trước.

Ôn Nhiên lắc đầu: “Nó không có ở đây, lúc này cũng không bám theo anh.”

Nhan Triết lập tức thở phào: “Vậy anh dâu, tối nay tôi có thể ngủ dưới đất trong phòng anh được không?”. Có nói gì thì anh ấy cũng không dám trở về phòng. Sợ là cho dù có xử lý nữ quỷ rồi, anh ấy cũng không dám trở về căn phòng đó nữa. Sau khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong kính khi nãy, anh ấy cảm thấy e là góc tường đó sẽ trở thành bóng ma tâm lý đeo bám mình suốt đời. Nhan Triết cũng cảm thấy căn phòng bên cạnh phòng anh dâu rất tốt, chi bằng dứt khoát dọn qua đó.

Ôn Nhiên nhìn anh ấy rồi nói: “Nếu vậy, thà anh qua nằm dưới đất trong phòng anh họ anh còn hơn. Trong tay tôi chỉ còn mỗi chiếc kính bát quái, nửa lá bùa cũng không có. Nếu như nữ quỷ tới đây, tôi cũng không có thứ gì có thể đối phó với nó. Ngược lại thì anh họ anh còn an toàn hơn tôi, nữ quỷ đó không dám tới gần anh họ anh trong bán kính năm mét.”

Nhan Triết sửng sốt, như thể anh ấy không ngờ anh họ mình lại lợi hại như vậy. Người sợ ảnh thì thôi đi, mà ngay cả quỷ cũng sợ à?

Kỳ Vân Kính cũng có hơi ngạc nhiên, hơi thắc mắc không hiểu tại sao Ôn Nhiên lại nói vậy.

Ôn Nhiên cong môi mỉm cười: “Mệnh cách anh rất đặc biệt. Tôi nghĩ đã có rất nhiều người từng nói với anh rồi, đây chính là điều đặc biệt ở anh. Tôi không tiện nói nhiều, tranh thủ thời gian tìm người xử lý đi.”

Nhan Triết nói: “Anh dâu, chuyện này anh không xử lý được sao? Nếu anh cần gì, tôi lập tức cho người đi mua!”

Ôn Nhiên nói: “Tôi muốn giúp, nhưng chưa chắc anh họ của anh cảm thấy tôi có thể làm được. Vậy nên tôi cũng không muốn làm người ta ghét bỏ, các anh vẫn nên tự mình giải quyết đi.”

Đúng là Kỳ Vân Kính không cảm thấy Ôn Nhiên có năng lực này. Dù đồ vật trong tay Ôn Nhiên thật sự có thể để anh gặp được nữ quỷ, nhưng có lẽ những thứ đó đều do sư phụ Ôn Nhiên để lại cho cậu, không liên quan gì tới Ôn Nhiên.

Cho dù anh cảm thấy con người của Ôn Nhiên hoàn toàn khác với những gì điều tra anh được, nhưng những tài liệu từ nhỏ đến lớn của một người không thể làm giả được. Mặc dù cậu có một sư phụ làm đạo sĩ, nhưng trái ngược lại với điều này, cậu cực kỳ chán ghét những điều mê tín dị đoan. Cậu thà nói với người ngoài rằng mình là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, chứ cũng không muốn nói cho người khác biết cậu có một vị sư phụ làm đạo sĩ. Đây cũng là một trong những lý do tại sao Kỳ Vân Kính không thích Ôn Nhiên khi xem qua tài liệu điều tra. Một kẻ xem thường người nuôi nấng mình, nhưng lại không ngừng đòi hỏi từ người đó, đã ích kỷ còn thích vụ lợi.

Cho dù Ôn Nhiên trước mặt thật sự không khớp với Ôn Nhiên trong tài liệu, anh cũng không dám lấy tính mạng của cả nhà ra để đánh cược. Chuyện bị quỷ ám này chỉ cần một sơ suất nhỏ hoặc chậm trễ, có thể sẽ gây chuyện chết người.

Nhan Triết đưa mắt nhìn anh họ, Kỳ Vân Kính lướt điện thoại, cũng không thèm ngẩng mặt lên mà nói: “Tôi sẽ tìm đại sư. Tối nay em cứ ngủ cùng anh, ngày mai anh sẽ thu xếp đưa bà nội tới bệnh viện rồi xử lý chuyện này.”

Trái ngược với Kỳ Vân Kính, Nhan Triết lại rất tin tưởng Ôn Nhiên. Anh ấy chưa xem qua tài liệu về Ôn Nhiên, trước đó anh ấy chỉ tìm hiểu sơ lược về người này trước khi gặp mặt. Từ sau khi gặp Ôn Nhiên, anh ấy lại hiểu biết nhiều hơn con người của cậu. Tuy nhiên anh ấy đã quen nghe theo lời của Kỳ Vân Kính, hơn nữa Ôn Nhiên cũng đề nghị nên đi tìm đại sư khác, vì vậy trước mắt chỉ có thể nghe mọi người sắp xếp.

Nhưng trước khi theo Kỳ Vân Kính về phòng, Nhan Triết có nói với Ôn Nhiên: “Anh dâu, so với những vị đại sư chưa từng gặp mặt kia thì tôi càng tin tưởng anh hơn. Anh cần những thứ gì cứ nói, tôi sẽ cho người đi mua, đề phòng người ta không xử lý được thì tôi cũng còn có đường lui. Anh dâu, anh nhất định phải giúp tôi.”

Ôn Nhiên suy nghĩ rồi lập tức gật đầu: “Chút nữa tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”. Không cần biết chuyện này có cần cậu xử lý hay không, nhưng có nhiều thứ cậu đang rất cần mà lại không mua nổi. Cậu không tìm được loại chu sa mà mình cần ở thế giới này, vì vậy cậu cần anh ấy đi tìm người điều phối, những thứ còn lại tùy tiện cũng có giá hàng chục nghìn tệ. Chờ cậu tìm được công việc sau khi nhập học, thì cũng phải mất mấy tháng mới có đủ tiền xài. Chi bằng bây giờ nhờ Nhan Triết mua giúp mình, đến lúc đó cậu lại đưa cho anh ấy vài lá bùa hộ mệnh là được.

Sau khi hai người rời đi, Ôn Nhiên mệt mỏi nằm sấp trên giường. Để giúp cho một người kim quang toàn thân có thể nhìn thấy những thứ vốn không tồn tại trên đời, cậu đã phải tiêu tốn quá nhiều khí lực, cũng không biết phải ăn bao nhiêu mới có thể bù lại.

Sáng hôm sau, Ôn Nhiên không thấy bà nội ở phòng ăn. Có lẽ do lo lắng trong nhà không an toàn, nên Kỳ Vân Kính đã viện cớ kiểm tra sức khỏe mà đưa bà cụ tới bệnh viện từ sớm. Kỳ Vân Kính vẫn như mọi khi, hơi thở trên người trầm ổn, vẻ mặt rất bình tĩnh không thay đổi gì so với hôm qua, như thể anh chưa hề gặp những chuyện quỷ dị tối qua.

Nhan Triết thì ngược lại, có thể vì đã kinh hồn bạt vía cả đêm mà khóe mắt anh ấy như muốn rớt xuống đất. Bộ dạng xuống sắc, như thể bị người ta chà đạp lăn lộn suốt đêm.

Thấy cậu xuống tới, Kỳ Vân Kính không có phản ứng, còn Nhan Triết nhìn cậu với vẻ mặt mệt mỏi, chào hỏi: “Anh dâu!”

Ôn Nhiên nói: “Để fan hâm mộ của anh nhìn thấy bộ dạng này, không biết họ sẽ đau lòng đến nhường nào.”

Nhan Triết đặt bữa sáng gần như không ăn miếng nào xuống, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiên. Thấy Ôn Nhiên ăn từng đũa mì sợi, anh ấy có vẻ muốn nói rồi lại thôi.

Ôn Nhiên quay sang nhìn anh ấy một cái: “Sao vậy? Không tìm được đại sư à?”

Nhan Triết nói: “Tìm được rồi, một lát nữa đại sư sẽ đến. Chuyện tôi muốn nói là về đôi giày đỏ tôi nhìn thấy tối qua. Sáng sớm hôm qua nó đã được đặt ở đó và được một nữ giúp việc phát hiện.”

Ôn Nhiên ‘ừ’ một tiếng, chờ anh ấy kể tiếp.

Biểu cảm của Nhan Triết có hơi sợ hãi, cũng có hơi áy náy: “Tối qua, người giúp việc đó đã qua đời.”

Lúc Nhan Triết kể, Kỳ Vân Kính cũng bình tĩnh quan sát Ôn Nhiên. Thấy Ôn Nhiên nghe được tin này, vẻ mặt cậu vẫn bình thản như thể đã biết từ trước, anh hơi nheo mắt lại.

Ôn Nhiên nhìn thấy biểu cảm của Nhan Triết, nói: “Anh cho rằng anh đã hại chết cô ấy?”

Tuy rằng chuyện bị quỷ ám không phải do Nhan Triết muốn. Đến hôm nay anh ấy cũng không biết tại sao mình lại chọc phải nữ quỷ đó. Nhưng nếu nữ quỷ đó vì mình mà lại hại chết người khác, thì điều này tương đương với việc anh ấy đã hại chết người ta.

Ôn Nhiên nói: “Mặc dù người đầu tiên phát hiện ra đôi giày là nữ giúp việc đó, nhưng những người từng tiếp xúc với đôi giày đó cũng không ít. Không nói những người khác, bác quản gia cũng đã đụng vào, nhưng bác ấy lại không xảy ra chuyện gì.”

Nhan Triết nói: “Đây thật sự chỉ là sự trùng hợp thôi sao?”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Người bình thường khi chạm vào những đồ vật này, ít nhiều gì họ cũng sẽ nhiễm phải chút âm khí. Cùng lắm thì những âm khí này chỉ khiến người ta gặp xui xẻo một thời gian, cũng không mất mạng. Cái chết của người giúp việc kia chỉ là một vòng tuần hoàn nhân quả báo ứng mà thôi.”

Nhan Triết đột nhiên không hiểu: “Ý của anh là?”

Ngay cả Kỳ Vân Kính cũng đặt đũa xuống.

Ôn Nhiên nói: “Nói trắng ra đó chính là báo ứng. Có lẽ năm 7, 8 tuổi cô ấy đã từng ra tay giết người. Tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không biết rõ. Khi người khác nhiễm âm khí, cùng lắm là đi đường họ tự nhiên té một cái, tự nhiên mất tiền hay tự nhiên đang ăn cơm xui xẻo cắn trúng lưỡi. Còn cô ấy lại vì thế mà mấy mạng.”

Nhan Triết giật mình: “7, 8 tuổi?”. Lúc này cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà.

Ôn Nhiên nhìn hai anh em bọn họ một chút, cười nói: “Tò mò hả? Tôi cũng rất tò mò, hai người có thể đi điều tra thử xem. Thời gian cụ thể chắc là vào mùa hè năm cô ấy 7, 8 tuổi. Hai người điều tra được gì thì nhớ kể chi tiết cho tôi nghe với.”

Ôn Nhiên nói xong liền ăn hết hai ba muỗng mì còn lại, sau đó nói với bác quản gia: “Bác Úc, cháu còn chưa no.”

Bác quản gia vốn còn đang lo lắng mấy chuyện xảy ra trong nhà, trong lòng tràn đầy âu sầu, lại bị bộ dạng tham ăn này của Ôn Nhiên chọc cười. Thấy Ôn Nhiên tỏ vẻ không sao cũng khiến ông cũng thả lỏng hơn hẳn. Đứa nhỏ này là đứa cháu dâu do đích thân ông cụ đã khuất chọn, ắt có phước lành, tất nhiên cậu có thể bảo vệ mọi người trong gia đình bình an.

Sau khi Ôn Nhiên ăn xong ba bát mì dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nhan Triết, vị đại sư Kỳ Vân Kính tìm cũng đã tới.

Vị đại sư này hoàn toàn khác với những vị cao nhân tiên phong đạo cốt* trong tưởng tượng của Ôn Nhiên. Dáng người hơi mập, ông mặc một bộ đồ thời Đường màu nâu, đỉnh đầu khá sáng. Cũng không biết là do xuất thân hay là do đầu để tóc không thể làm đạo sĩ nên phải cạo trọc, khiến cho Ôn Nhiên nhất thời không biết vị này là hòa thượng hay là đạo sĩ.

(Tiên phong đạo cốt: cốt cách, phong thái của thần tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục, cao nhân: Người có học thức uyên bác, vượt hẳn người thường)

Vị đại sư kia vừa bước vào nhà, ánh mắt lập tức nhìn thẳng về phía Nhan Triết lộ vẻ nghiêm trọng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!