Chương 8

Thương Thiên Phách Huyết

Thương Thiên Bạch Hạc

12.735 chữ

22-03-2023

Đại Hán đế quốc năm đại quân đoàn, phân biệt trú đóng tại kinh đô được xưng là Hoàng Long quân đoàn cấm quân, trú tại phương đông, là thủy quân duy nhất của Đại Hán gọi là Kỳ Lân quân đoàn, trú quân tại phương bắc Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn, trú tại phương tây Thiên Ưng quân đoàn.

Cổ Đạo Nhiêm vốn chính là đại thống lĩnh của Thiên Ưng quân đoàn, là đế quốc thượng tướng quân. Mấy năm trước, Khải Tác nhân xâm lấn, khiến cho hoàng đế bệ hạ đề thăng Cổ Đạo Nhiêm làm đế quốc nguyên soái, ba mươi vạn binh sĩ tại tiền tuyến phía tây đều giao cho hắn thống nhất điều khiển. Thân phận cao, quyền lực to lớn, từ khi khai quốc tới nay, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Mà hắn cũng không cô phụ hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, trong mấy năm, đem phòng tuyến phương tây quản lý có danh có sắc. Khải Tác nhân từ phương tây xa xôi một đoạn đường đánh tới, diệt quốc vô số, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng vừa tới Đại Hán quốc cảnh, liền huýt phải tấm sắt của Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái, lớn nhỏ hơn mười trận chiến chung quy không hề chiếm được chút tiện nghi. Hai tháng trước đột nhiên phát động một lần tập kích toàn diện như thiểm điện, kết quả cũng là hao binh tổn tướng, đã không hoàn thành mục tiêu dự định, ngược lại còn bị Cổ đại soái bức lui trăm dặm, kiên thành mà thủ, không còn lực phản công.

Trải qua trận đánh này, danh vọng của Cổ Đạo Nhiêm ở tại đế quốc như mặt trời giữa trưa, trong quân bộ không còn người thứ hai có thể sánh vai với hắn. Mà thời khắc Hứa Hải Phong đến chính là để gặp mặt nhân vật truyền kỳ này.

" Tiểu đệ, không cần khẩn trương, Cổ đại soái rất dễ nói chuyện." Phương Hướng Minh nhìn sắc mặt cương trực của Hứa Hải Phong, cười khổ không thôi, hắn đã nói qua vô số lần, nhưng không hề hữu hiệu.

" Ta biết." Hứa Hải Phong nỗ lực muốn cười một cái, kết quả chỉ là miễn cưỡng nhếch khóe miệng, vẻ mặt của hắn tràn ngập bốn chữ to: " Ta rất khẩn trương."

Phương Hướng Minh bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, trợn mắt, lại là không sao tránh được.

" Phương tướng quân, Hứa đội trưởng, đại soái đã kết thúc hội nghị, ở bên trong đợi các ngươi, mời theo ta đến." Một người hơn bốn mươi tuổi đi tới phòng khách, nhìn bọn họ nói.

" Vâng, đa tạ tiên sinh dẫn đường." Phương Hướng Minh vội vàng trả lễ, Hứa Hải Phong cũng bắt chước làm theo, cùng thi lễ.

" Tiên sinh họ gì?"

" Học sinh Trình Minh, ngày sau còn thỉnh Phương tướng quân chỉ giáo nhiều hơn."

" Không dám, còn thỉnh Trình tiên sinh chỉ điểm nhiều hơn mới đúng."

Đừng xem Phương Hướng Minh mới vừa rồi còn đang oán giận nói nhảm vì sao đã chờ suốt nửa giờ mà còn không gặp được một quỷ ảnh nào, nhưng hiện tại lại tuần quy đạo củ, không dám có chút sai lầm.

Đi vào nội đường, một người đang ngồi ngay ngắn, chỉ thấy hắn chừng sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần khỏe mạnh, sắc mặt hồng nhuận, râu tóc ngăm đen, không hề hiện vẻ già lão. Chứng kiến hai người tiến vào, hắn mỉm cười gật đầu, đưa tay nói: " Ngồi."

" Đa tạ đại soái." Phương, Hứa hai người lên tiếng ngồi xuống.

Hứa Hải Phong còn là lần đầu tiên ra mắt cao quan có thân phận địa vị như thế, mông chỉ ngồi lên nửa ghế, đối mặt sự chăm chú của Cổ Đạo Nhiêm, tay chân hắn lúng túng, hai tay siết chặt lại buông ra, buông ra lại siết chặt, không biết nên làm như thế nào.

So sánh với hắn, Phương Hướng Minh có vẻ trầm tĩnh, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, mặt không đổi sắc.

Nhìn thấy biểu hiện của hai người, trong lòng Cổ Đạo Nhiêm kỳ quái, Phương Hướng Minh thiếu niên thành danh, lại đảm nhiệm thiên tướng nhiều năm, có biểu hiện này là lí sở đương nhiên. Nhưng biểu hiện của Hứa Hải Phong có chút thất thường, nếu dựa theo quan chức mà nói, một thập nhân trưởng biểu hiện như thế cũng là bình thường, nhưng Hứa Hải Phong lại không phải là thập nhân trưởng bình thường như người khác. Theo biểu hiện ngoài chiến trường, có thể thấy được đó là một người trí dũng song toàn, có đảm lược mưu kế, chính là hôm nay nhìn thấy, cũng là làm hắn thất vọng. Nhưng hắn lĩnh quân nhiều năm, tâm tư trù mật, mơ hồ cảm giác người trước mắt này cũng không đơn giản, chỉ nhìn đám quân sĩ tuân theo mệnh lệnh của hắn đến chết, rõ ràng dù là tướng lãnh cũng không có khả năng làm được.

Trong lòng Cổ Đạo Nhiêm đủ loại suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ cười nói: " Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, nhị vị còn trẻ tuổi như thế, đã có thành tựu như vậy, Đại Hán nối nghiệp có người a, bổn soái thật là vui mừng."

" Đại soái quá khen." Phương Hướng Minh vội vàng khom người nói.

" Phương tướng quân, công tích của ngươi ta đã thượng báo triều đình chi tiết, đối với ngươi sẽ có gia thưởng trong một tuần sẽ tới, theo lời ta, vị trí tả doanh phó thống lĩnh của Hồng Sắc thương kỵ binh của ngươi là chạy không thoát." Cổ Đạo Nhiêm nâng chung trà uống một ngụm, thản nhiên nói.

" Đa tạ đại soái tài bồi." Phương Hướng Minh đứng dậy khom người, nhưng không kích động, chỉ nhàn nhạt cảm ơn một câu.

Chủ lực của Hồng Sắc Hải Dương chính là thương kỵ binh, cho nên Hồng Sắc Hải Dương cũng gọi là Hồng Sắc thương kỵ binh, nửa năm trước, Hồng Sắc quân đoàn hai phó thống lĩnh tả doanh có một người ngoài ý muốn bị bệnh chết, chức vị còn chưa có người nhận làm ai cũng đỏ mắt. Trong quân chia nhiều phe phái, vốn theo gia thế của Phương Hướng Minh mà nói, muốn lấy được chức vị này thì dễ như trở bàn tay. Nhưng Phương gia dùng võ lập nghiệp, gia chủ đời thứ nhất vì phòng ngừa con cháu đời sau đọa lạc, lập ra một tổ huấn, phàm con cháu Phương gia đi nhập ngũ, không được quân công, không thể thăng chức. Đại Hán bắc cương mấy năm sóng êm gió lặng, không có chiến sự, Phương Hướng Minh ở vị trí này cũng đã bốn năm, nhưng không có cơ hội lập công, tự nhiên không có cơ hội thăng chức.

Mà thời khắc triều đình điều binh từ phương bắc, ý muốn viện trợ chiến tuyến phương tây. Phương Hướng Minh trong lòng tính toán, nếu ở lại phương bắc không công lao, không bằng tới phương tây tìm vận khí, có lẽ lập chiến công, có thể gia tăng chút lợi thế cũng không chừng, vì vậy là người đầu tiên dâng biểu xin thỉnh chiến.

Chờ khi hắn dẫn theo binh mã chạy tới phương tây đại doanh, lại vừa lúc nghe tin đám người Hứa Hải Phong cố thủ đợi viện binh, trong lòng khao khát lập công, hắn liền là người thứ nhất hướng Cổ Đạo Nhiêm thỉnh xuất chiến, lo lắng đến tốc độ cùng lực chiến đấu của Hồng Sắc kỵ binh, càng chủ yếu chính là thân phận đặc thù của Phương Hướng Minh, Cổ Đạo Nhiêm không tiện bác bỏ mặt mũi của hắn, rốt cục gật đầu đáp ứng. Không nghĩ tới, Phương, Hứa hai người liên thủ, đại phá địch quân, đến tận đây đánh một trận thành danh, oanh động toàn quân. Trận chiến này mấu chốt, đã toàn diện phấn chấn sĩ khí Hán quân, chủ yếu nhất là đã sát thương phần lớn quân tinh nhuệ của đối phương. Trước quân doanh nho nhỏ kia, Khải Tác nhân tổng cộng hao tốn tám vạn quân bộ đội chính quy, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Đại Hán quân trong thời gian ngắn dễ dàng lấy được thắng lợi.

Vì vậy Cổ Đạo Nhiêm thuận nước đẩy thuyền làm ra một nhân tình, đem công tích của Phương Hướng Minh cố gắng thêm mắm dặm muối báo lên trên. Kết quả mặt rồng mừng rỡ, tự mình sách phong Phương Hướng Minh làm phó tướng, đảm nhiệm tả doanh phó thống lĩnh của Hồng Sắc thương kỵ binh. Văn thư chính thức sắc phong còn chưa tới, nhưng Cổ Đạo Nhiêm đã nhận được tin tức, lúc này mới khẳng định như thế.

Mà Phương Hướng Minh tuy nhiên cũng cao hứng, nhưng cũng không thất thố, bởi vì vị trí này sớm muộn đều là của hắn, hôm nay chỉ là sớm được một bước mà thôi.

" Không cần đa lễ, này là do ngươi tự mình nỗ lực đạt tới, không cần tự xem thường mình."

" Chúc mừng đại ca." Hứa Hải Phong tuy không biết rõ duyên cớ bên trong, nhưng chứng kiến Phương Hướng Minh thăng quan, cũng vì hắn cao hứng, vì vậy không mất thời cơ hướng hắn chúc mừng.

Nghe Hứa Hải Phong nói, Phương Hướng Minh lập tức nhớ lại trận đánh trước quân doanh, nếu không phải bộ đội của Hứa Hải Phong làm rối loạn trận hình của đối phương, chính mình cũng không cách nào lấy được chiến tích huy hoàng như thế. Hiện tại chính mình thăng chức, cũng không thể quên huynh đệ a.

" Đại soái, toàn nhờ Hứa huynh đệ trước đó đã tiêu hao ý chí cùng nhẫn nại của Khải Tác nhân, lại đánh loạn trận hình của đối phương, mạt tướng mới có được công lao hôm nay, còn thỉnh đại soái minh giám."

" Ân, Hứa…Hải Phong phải không?" Cổ Đạo Nhiêm thầm nghĩ nhìn không ra tiểu tử này cũng không tham công, đáng tiếc lấy gia thế nhà hắn mà nói, căn bản không cần dựa dẫm chính mình, nếu không phải nghĩ cách toàn lực tài bồi. Về phần hắn toàn lực đề cử một người khác đến tột cùng là như thế nào, phải muốn xem cho cẩn thận.

" Đúng là tiểu tử." Hứa Hải Phong quan chức không đủ, trước mặt Cổ Đạo Nhiêm cũng không dám xưng là hạ quan, chỉ có thể dùng tiểu tử tự xưng.

" Ngươi là thập nhân trưởng của đệ ngũ túng đội?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

" Bẩm đại soái, kỳ thật thập nhân trưởng của tiểu tử cũng không phải là chính thức."

" Úc, ngươi nói nghe một chút." Cổ Đạo Nhiêm kỳ quái hỏi.

" Ngày đó Khải Tác nhân vòng thứ nhất công kích, bổn đội chính phó tiểu đội trưởng cùng trúng tên bỏ mình, cho nên bách nhân trưởng tùy tiện chỉ định tiểu tử đảm đương thập nhân trưởng, này chỉ là bổ nhiệm tạm thời, vẫn chưa được đại doanh chính thức thừa nhận."

Cổ Đạo Nhiêm thống suất tây tuyến đại doanh quyền lực thật lớn, quan viên phía dưới thiên tướng chỉ cần báo lên quân bộ, có thể tự hành bổ nhiệm.

" Trách không được ta xem quân tịch của ngươi chỉ là quân sĩ mà thôi, nguyên lai còn có biến cố này."

Lời của Cổ Đạo Nhiêm tuy nhiên bình thản, nhưng Hứa Hải Phong bị hù dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh, giả mạo mệnh quan triều đình là tội lớn, đặc biệt là thời kỳ chiến tranh, nếu Cổ Đạo Nhiêm không thừa nhận, chỉ bằng việc này có thể đương trường lập tức giết chết hắn.

" Chiến cuộc trong mấy ngày đó như thế nào, ngươi nói rõ chi tiết cho ta nghe."

" Dạ, Khải Tác nhân ngày đầu tiên sau khi công thành, chúng ta hao tổn gần nửa số nhân mã, mà thiên tướng đại nhân cùng năm vị thiên nhân trưởng, vì bảo vệ quân doanh, đều đồng thời chết trận. Đêm đó…" Nói tới đây, Hứa Hải Phong ngây ra, tiếp tục nên nói thế nào a, chẳng lẽ phải nói rõ chi tiết sao? Không khỏi hối hận trong lòng, người khác chỉ biết hắn đánh lui Khải Tác nhân, bảo vệ quân doanh, nhưng tình huống cụ thể lại không người truy tra, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ làm sao tường trình cho rõ ràng.

Vốn sau mỗi lần chiến dịch đều có thư ký quan phải viết lại hết công việc lớn nhỏ trong chiến dịch, nhưng đám người Hứa Hải Phong thân phận đặc thù, huống hồ ai cũng mang thương tích, Cổ Đạo Nhiêm lại mệnh lệnh, không cho người quấy rầy, cho nên chuyện này cũng được lược bớt. Nhưng cô dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, chuyện tới trước mắt là chạy không khỏi, không có nửa điểm chuẩn bị nên nhất thời làm Hứa Hải Phong trợn tròn mắt.

" Đêm đó làm sao?" Thấy Hứa Hải Phong cả một lúc lâu cũng không nói chuyện, Cổ Đạo Nhiêm không khỏi hỏi tới.

" Đêm đó, được mọi người thừa nhận, đề cử tiểu tử tạm cầm đầu lĩnh. Từ ngày thứ hai trở đi, các huynh đệ dũng mãnh chém giết, rốt cục bảo trụ quân doanh không mất, thẳng đến Phương tướng quân đến viện trợ, đem chúng ta cứu ra." Hứa Hải Phong khẽ cắn môi, nói qua loa để kết thúc vấn đề gây khó này cho hắn.

" Cứ như vậy…xong rồi?" Nghe đến đó, lão mưu thâm tính như Cổ Đạo Nhiêm cũng không khỏi sinh ra cảm giác muốn bật cười.

Trước mặt vị thanh niên không chút gì nổi bật này lấy thân phận thập nhân trưởng nho nhỏ thống suất mấy ngàn quân sĩ lực kháng đại quân số vạn của Khải Tác nhân, trong lúc bị vây khốn vẫn bảo trì đấu chí tràn đầy trong đội ngũ, lúc viện quân chạy tới lại hạ lệnh quyết đoán phóng ra, cuối cùng lấy được đại thắng. Công tích như thế, ngay cả là Cổ Đạo Nhiêm có bao nhiêu tự tin, cũng tự thẹn không bằng, chỉ là trong lời nói đơn giản của hắn, những sự chiến đấu đủ loại kinh tâm động phách đều trở nên bình thản vô cùng, phảng phất như trời sinh là vậy, điều này cũng làm cho hắn nhìn không thấu sâu cạn của người này.

Kỳ thật Cổ Đạo Nhiêm chân chính cảm thấy hứng thú chính là, Hứa Hải Phong rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, mới có thể kích phát ra đấu chí tràn đầy như thế cho quân sĩ, theo tù binh tham gia công thành khai ra, đám quân Hán quốc thủ thành vô cùng hung mãnh, cho dù đao thương đâm thân, cũng không chút nào để ý, cho dù mất tay mất chân, bọn họ cũng tuyệt không ngừng đình chỉ chiến đấu, trừ phi là bị chém rơi đầu hoặc là cạn máu mà chết, nếu không vẫn bất khuất không ngã. Cứ như vậy, trong cuộc chiến công phòng suốt hai mươi ngày đêm, sáng tạo ra siêu cấp kỳ tích giết chết năm vạn bộ đội chính quy của Khải Tác nhân. Lực chiến đấu khôn cùng lạ thường như thế rốt cục làm sao phát huy ra, nếu quân sĩ của Đại Hán đều có lực chiến đấu như vậy, vậy đừng nói là Khải Tác nhân, cho dù là Hung Nô nhân hơn trăm năm đối đầu cũng không cần phải sợ hãi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!