Ngây người suy nghĩ một lát, Trần Huyền Mặc mới xem như hiểu rõ hiện trạng.
Hắn chết rồi, nhưng sống lại rồi.
Nghiêm chỉnh mà nói, hắn cũng không xem như phục sinh.
Mà dùng một loại trạng thái anh linh kỳ lạ bám vào trong bảo châu của Huyền Mặc linh kiếm.
Chuôi trung phẩm linh kiếm này, rèn đúc lúc Trần Huyền Mặc đạt Trúc Cơ Trung Kỳ.
Lúc ấy hắn tìm tập vật liệu, nhờ Luyện Khí đường của Vân Dương tông luyện chế linh kiếm, hao phí không ít cống hiến tông môn nha.
Vì có thể khảm nạm Chuyển Vận Châu, mà hắn còn đặc biệt làm một cái lỗ khảm dưới đuôi chuôi kiếm.
Cho tới nay, viên Chuyển Vận Châu xuyên qua với hắn vẫn là trạng thái viên thủy tinh không ánh không sáng, cũng không mang đến phúc lợi gì cho hắn cả.
Trần Huyền Mặc khảm nạm Chuyển Vận Châu vốn là để lưu làm kỷ niệm thôi.
Lại không ngờ sau khi hắn chết thì Chuyển Vận Châu mới phát huy tác dụng, khiến hắn hóa thành anh linh.
Trong từ đường.
Đám hậu duệ của Trần Huyền Mặc tiếp tục quỳ lạy tế tự lại tựa như đã tạo thành một luồng cộng minh liên hệ nào đó với Chuyển Vận Châu.
Từng tia từng sợi tử khí thưa thớt dần bay từ người họ ra rồi chuôi vào trong Huyền Mặc linh kiếm, lại hội tụ vào Chuyển Vận Châu.
Dần dần, tử khí ngưng tụ trong Chuyển Vận Châu, một tia, hai tia, chín tia, quá nhiều. . . .
Số tử khí mà bọn tử tôn có thể sinh ra không hoàn toàn giống nhau, trưởng tử Trần Ninh Thái quỳ ở trước nhất có tử khí nhiều nhất, tiếp theo chính là ấu tử Trần Ninh Trác.
Đám tử tôn quỳ gối càng xa thì tử khí sinh ra càng mỏng manh.
Lúc này.
Trần Huyền Mặc cách vách thủy tinh của Chuyển Vận Châu quan sát một đám con cháu, trong lòng cũng bùi ngùi không thôi.
Hắn cùng phát thê Diêu Thu Bình, tổng cộng sinh được bốn nam ba nữ.
Hiện tại giờ chỉ còn trưởng tử cùng ấu tử là còn sống.
Ngay lúc hắn đang thôn thức
Tử khí đã ngừng bao phủ, bên trong Chuyển Vận Châu tổng cộng hội tụ được bảy tám chục tia, có chút phiếm ra vài luồng ánh sáng tím.
Huyền Mặc linh kiếm dường như cũng nhận được tẩy lễ, từng một chút thăng hoa.
Lúc này, tế tự cũng đi tới hồi cuối.
Trưởng tử Trần Ninh Thái kính báo thiên địa, báo cáo tổ tông, dưới một tràng tộc nhân, chính thức kế nhiệm vị trí gia chủ đời thứ hai của Thương Di Trần thị.
Sau khi xong lễ.
Phụ nhũ hài đồng, tuổi trẻ trong tộc lần lượt rời khỏi từ đường.
Những nam tử đời thứ hai thứ ba có bối phận tương đối cao sẽ được gia chủ tân nhiệm giữ lại trong từ đường tổ chức hội nghị gia tộc lần đầu.
Bởi vì người phù hợp điều kiện chỉ có bảy người nên có vẻ hơi thưa thớt.
Gia chủ tân nhiệm Trần Ninh Thái ngồi ở ghế đầu, những người còn lại dựa theo bối phận nhao nhao ngồi xuống.
Trong đó tuổi tác nhỏ nhất, chỉ có hơn hai mươi tuổi là thứ tử đời thứ ba tứ phòng Trần Đạo Hoàn, cung kính ngồi ở vị trí thấp nhất.
"Khụ khụ!”
Trần Ninh Thái hắng giọng một cái, thấy mọi người đều nhìn qua, mới nghiêm túc trầm giọng mở miệng nói: "Chư vị thân tộc, lão gia chủ đã đi về cõi tiên, tiếp theo Thương Di Trần chúng ta thị sẽ gặp khốn cảnh thế nào thì không cần ta nhiều lời nhỉ?
Mọi người thần sắc khác nhau.
Không khí trong từ đường lập tức trở nên nghiêm túc mà nặng nề.
Nhất là lão tứ Trần Ninh Trác, trên mặt càng là lộ vẻ xấu hổ: "Đều tại ta bất tài, không thể thành công đạt Trúc Cơ. Nếu không, nhà chúng ta một môn song Trúc Cơ, cho dù không có phong quang như lúc phụ thân tại thế thì vẫn có thể nỗ lực duy trì cục diện hiện giờ.”
Từ nhỏ hắn đã bị đưa vào Vân Dương tông, được hai tầng tài nguyên từ tông môn cùng gia tộc bồi dưỡng, chưa đến bảy mươi tuổi đạt đến Luyện Khí kỳ đỉnh phong.
Sau này Trần Huyền Mặc cảm giác đại nạn sắp tới nên vận dụng nhân mạch cùng đại lượng tài lực gia tộc giành được một viên Trúc Cơ cho hắn.
Kết quả, Trần Ninh Trác trùng kích Trúc Cơ, khiến tất cả vốn liếng bỏ vào đều trôi theo dòng nước.
"Hazz ~ lão tứ, ngươi cũng đừng quá tự trách.” Trần Ninh Thái thở dài an ủi, "Dạng tư chất Tứ Linh căn như chúng ta, cho dù có đầy đủ điều kiện, thêm cả Trúc Cơ Đan thì cũng chỉ nắm chắc sáu bảy thành Trúc Cơ thôi.”
Lời tuy như thế.
Nhưng thần sắc hai huynh đệ đều có chút ảm đạm, thất bại không thể tránh được, nhưng ai lại muốn thất bại đổ lên đầu mình chứ.
Dạng tu tiên gia tộc cấp bậc như Trần thị thì bất kỳ lần Trúc Cơ nào cũng đều phải đồn tích góp gia tộc rất lâu, một khi thất bại sẽ thương cân động cốt, thậm chí sẽ thay đổi thế hưng suy tồn vong của gia tộc.
"Phụ thân, Tứ thúc.” Trưởng phòng trưởng tôn Trần Đạo Linh chắp tay nói,"Hưng suy thành bại chính là thiên mệnh, việc cấp bách nhất hiện giờ là thảo luận tương lai phát triển của gia tộc, cùng cách đối phó.”
Trần Ninh Thái nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: "Trước khi phụ thân lâm chung cũng đã có nói. Chúng ta cùng Triệu thị Trịnh thị hợp mở Xa Sơn phường thị, ích lợi cân đối, cùng chuyện tranh chấp lợi ích biên giới, đều có thể có nhượng bộ cần thiết thích hợp.”
Lời vừa nói ra.
Sắc mặt tất cả mọi người đều có chút trầm thấp.
Trước đó Trần Ninh Trác Trúc Cơ thất bại đã tổn thương đến gân cốt gia tộc, nếu lại cắt giảm lợi ích các mặt thì sợ là sẽ phải khiến tài chính gia tộc tài như giật gấu vá vai, đi hướng vận mệnh suy bại.
"Còn sống mới là quan trọng nhất.” Trần Ninh Thái lấy ra chút khí độ gia chủ, sắc mặt uy nghiêm.
"Nam Nhạc triệu thị, Lĩnh Bắc Trịnh thị, cuối cùng là Trần thị cùng Vân Dương tông quản lý tu tiên gia tộc, hai bên lại có quan hệ thông gia. Chỉ cần chúng ta căn cứ thực lực bản thân mà cắt giảm lợi ích tương ứng, cầm được một bộ phận, bọn hắn cũng sẽ cố kỵ mấy phần mặt mũi mà không đến mức đấu đá quá độ.”
"Lần này mục tiêu chủ yếu chúng ta phải đề phòng, chính là Lâm Hải Bạch thị.”
Cái tên này vừa ra, không khí hiện trường lập tức âm trầm.