Chương 24: Bị đuổi

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

4.983 chữ

19-03-2024

“Phù!”

Thanh niên tuấn lãng nhổ ra một ngụm trọc khí, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, “Tứ thúc, ta chưa bao giờ thử trong một ngày chạy năm trăm dặm đường, làm ta mệt muốn chết rồi.”

Tiểu thanh niên này đương nhiên là Trần Cảnh Vận.

Bọn họ bay ròng rã suốt hơn ba canh giờ, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ, tổng cộng mất gần năm canh giờ đấy!

“Ha ha, đó là do con ngày thường sống quá an nhàn sung sướng đó, đi đường dài nhiều sẽ quen thôi.” Tứ thúc Trần Đạo Viễn cười đùa, “Lúc bằng tuổi con, ta đi từ phường thị đến nhà, trên đường còn lang thang nơi kia nơi nọ cũng chỉ mất một ngày. Tuy rằng giữa đường phải nghỉ ba lần, nhưng tuyệt nhiên không ngủ qua đêm bên ngoài.”

“Trần công tử đừng nóng vội, đợi đến khi tu vi của ngươi đột phá đến Linh Tuyền cảnh thì sẽ tốt hơn thôi.” Vương Thiên Thiên nở nụ cười tươi, cố gắng lấy lòng.

“...”

Mặt Trần Cảnh Vận lại đen đi một chút.

Cả ngày ngươi cứ khoe khoang Linh Tuyền cảnh, Linh Tuyền cảnh, là đang chế giễu ta kẹt ở bình cảnh Huyền Kiều cảnh đỉnh phong sao?

Trong lúc mọi người nói chuyện.

Tên thủ vệ gầy gò đã cùng các đồng liêu tiến lên, từng người một nở nụ cười nịnh hót trên mặt, cung kính cúi chào Trần Đạo Viễn: “Gặp qua chủ sự đại nhân.”

Trần Đạo Viễn là đại diện của Trần thị tại Xa Sơn phường thị, đảm nhiệm chức chủ sự phường thị, thuộc phái thực quyền.

Đối với những thủ vệ phường thị này, tự nhiên thuộc về đại nhân vật cao cao tại thượng.

Hắn khoát tay, coi như đáp lại lời chào của thủ vệ.

“Gặp qua Cảnh Vận thiếu gia.”

Thủ vệ lại lần nữa cúi chào Trần Cảnh Vận.

Trần Cảnh Vận mới mười chín tuổi, tuy hiếm khi đến phường thị nhưng là đích mạch của Trần thị, lại có tư chất Tứ Linh căn, đồn rằng còn là người kế nhiệm đời tiếp theo của Trần thị, tiếng tăm không nhỏ trong tu tiên giới Nam Ngũ Vệ, cho nên thủ vệ không xa lạ gì với hắn.

“Mọi người vất vả rồi.” Trần Cảnh Vận khách khí đáp lễ.

Hắn đảm đương bộ mặt thế hệ trẻ của Trần thị, đương nhiên phải có phong độ và giáo dưỡng rồi.

“Không vất vả, không vất vả.” Các thủ vệ cúi đầu khom lưng, “Đây đều là trách nhiệm của chúng ta.”

Trò chuyện hàn huyên vài câu, ba người Trần Cảnh Vận liền bước vào Mê Tung trận dưới ánh mắt cung kính của thủ vệ, trong đó Vương Thiên Thiên cũng là hừng hực khí thế, có chút cáo mượn oai hùm.

Sau khi mọi người rời đi.

Thương Kiếm Chu mới nhỏ giọng hỏi: “Vị đại ca này, vị công tử trẻ tuổi khí độ phi thường đó, rốt cuộc có lai lịch gì thế?”

Vừa nói, hắn vừa lén lút nhét một túi hoàng kim qua.

Thủ vệ gầy gò lén lúc ước lượng trọng lượng túi, vẻ mặt lập tức dịu lại.

Lặng lẽ nhét túi vào lòng, hắn liếc nhìn Thương Kiếm Chu, vẻ mặt hơi kiêu hãnh nói: “Ta sẽ dạy cho ngươi biết, ở Nam Ngũ Vệ, có tam đại gia tộc tu tiên. Phường thị này, chính là sản nghiệp hợp doanh của ba gia tộc đó.”

“Mà vị công tử Cảnh Vận kia, chính là nhân vật tiêu biểu cho thế hệ trẻ Thương Di Trần thị tương lai rất có khả năng trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ.”

“Đúng rồi, ngươi có biết Trúc Cơ kỳ không?”

Thương Kiếm Chu lắc đầu, khiêm tốn nói: “Mong huynh đài chỉ điểm.”

“Đó là đại nhân vật đỉnh thiên thật sự, thọ nguyên có thể lên tới hai trăm năm, ra vào đều là phi thiên độn địa.”

“Võ giả Tiên Thiên như ngươi và ta trước mặt Trúc Cơ kỳ, chẳng khác gì kiến hôi, người ta chỉ cần giơ tay lên là có thể hóa thành tro bụi.”

Thủ vệ gầy gò thao thao bất tuyệt giới thiệu, vẻ mặt đắc ý kia, giống như chính hắn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cao cao tại thượng vậy.

Thương Kiếm Chu nghe mà lòng kinh hãi, ánh mắt không khỏi dao động.

Cùng lúc đó.

Ba người Trần Cảnh Vận đã đi qua Mê Tung trận đến bên trong phường thị rồi.

Xa Sơn phường thị không lớn, chủ yếu chia thành Đông Thị và Tây Nhai.

Đông Thị là một khu vực giống như quảng trường, được bố trí khá nhiều gian hàng.

Chỉ là lượng người qua lại thường không nhiều, trung bình mỗi ngày chỉ có mười mấy hai chục gian hàng.

Bởi vì sắp đến Xa Sơn hội nghị nên mấy ngày nay có không ít tán tu từ đường xa đến bày quầy bán hàng hoặc hành thương, dần dần náo nhiệt.

Mà Tây Nhai thì sang trọng hơn, bên đường có không ít cửa hàng san sát, cho những thương gia tương đối hùng hậu thuê.

Trần thị tam đại gia tộc cũng có cửa hàng cứ điểm của mình nơi này..

Cửa hàng Cẩm Thái Lâu của Trần thị nằm ở vị trí đắc địa nhất Tây Nhai.

Bình thường, Trần Đạo Viễn luôn đóng ở đây, trông coi Cẩm Thái Lâu thay gia tộc, đồng thời cũng đại biểu cho gia tộc ở phường thị.

Vương Thiên Thiên vốn muốn đến Cẩm Thái Lâu cọ bữa cơm.

Nhưng ai ngờ vừa bước vào phường thị thì có một tiểu hỏa kế mười sáu mười bảy tuổi đã hớt hả chạy đến, mặt mày hoảng hốt: "Thiên Thiên tỷ, tỷ về rồi à! Triệu quản sự đã dẫn người đến cửa hàng, đòi lấy vật liệu trong tiệm làm thế chấp rồi đuổi tỷ ra khỏi phường thị đấy."

"Hắn dám!"

Vương Thiên Thiên giật mình, giận không kềm được chạy theo thiếu niên kia.

Nàng vừa đi mất, Trần Đạo Viễn nhìn trọng tôn mình mỉm cười đầy ẩn ý: "Cảnh Vận, con không đi theo xem sao à? Nếu giúp được gì thì chắc chắn Thiên Thiên cô nương sẽ có ấn tượng tốt với con đấy."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!