Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 19: Hung cầm đại bổ

Chương 19: Hung cầm đại bổ

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

4.867 chữ

19-03-2024

Sau khi làm xong hết thảy.

Hoàng tước đầu đàn đập cánh cánh, dương dương đắc ý xông tới đám hộ vệ Trần Cảnh Phi phát ra tiếng ”Chiêm chiếp” liên tục.

Cái dáng vẻ đó, như đang nói rằng, loài người ngu ngốc kia, các ngươi tưởng rằng những cái bẫy đơn sơ này có thể đối phó được với bản đại vương sao?

Mồi chúng ta đã thưởng thức, còn bẫy, các ngươi tự giữ lấy mà chơi đi!

Cái bộ dáng đó, quả thực vô cùng phách lối gợi đòn.

Tựa như là một con cá, đang giễu cợt câu cá lão làm ổ nuôi nó vậy.

Quả nhiên là một con hoàng tước quen thói.

Ngay cả Trần Cảnh Vận đang nấp trong phòng nhỏ cũng sắp không ức chế nổi mà quăng cho nó một chiêu Kim Quang Đao, để nó nếm thử đau khổ.

Đồng thời, lại có mấy cái hoàng tước không kìm được sự dụ hoặc của đồ ăn mà nhào tới sân phơi gạo, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, ăn đến mức còn giành của nhau.

Trôi qua một lát.

Hoàng tước đầu đàn thấy mấy con hoàng tước này ăn xong cũng không có phản ứng, thì mới thản nhiên đáp xuống sân phơi gạo, trắng trợn hưởng dụng linh mễ trộn rượu.

Mấy con hoàng tước còn lại giờ mới cùng nhau xông đến, bắt đầu liều mạng tranh đoạt linh mễ còn sót lại.

Ăn một lúc, đám hoàng tước cũng không có phát hiện gì, trên sân phơi gạo có tấm bạt che đang từng chút di chuyển, trong đó lại lộ ra một mảnh Bạch Ngọc linh mễ trắng nõn mê người.

Đám hoàng tước ăn đỏ mắt lập tức cùng nhau tiến lên, tăng tốc độ tranh ăn, ngay cả con hoàng tước đầu đàn cũng không thoát khỏi dụ hoặc, nó ỷ vào quyền uy cùng hình thể nên cướp nhiều nhất, ăn nhiều nhất.

Một màn như thế khiến Trần Cảnh Vận thấp giọng cảm khái không thôi: “Quả nhiên, vẫn là chim vì ăn mà chết. Người cũng như thế, ta phải tự xét lại mình thôi.”

“Thiên Thiên cô nương, thật thủ đoạn.” Trần Đạo Viễn cũng phải giơ ngón tay cái lên, tán dương Vương Thiên Thiên, “Liên tục dùng vài cạm bẫy rõ ràng để giảm tính cảnh giác của hoàng trước, để bọn chúng dương dương tự đắc, không để ý đến đòn sát thủ sau cùng. Không ngờ, Thiên Thiên cô nương qua thật là một thợ săn giỏi.”

“Tứ thúc quá khen rồi.” Vương Thiên Thiên khiêm tốn ngại ngùng cười cười, “Ta thân làm một tán tu, hành tẩu ở Tu Tiên giới phải biết bắt cá đi săn săn để cải thiện cơm nước, chuyện này rất hợp tình hợp lý mà.”

Tứ thúc?

Mí mắt Trần Cảnh Vận giật giật, da mặt của Vương Thiên Thiên này quả nhiên dày đến mức khiến người giận sôi, bản lĩnh thuận thế bẻ măng này quả thật không tệ mà.

Đúng vào lúc này.

“Xoạch! Xoạch!”

Mấy con hình thể nhỏ đã không gánh được dược lực của Mê Túy tán, nhao nhao mềm nhũng người co quắp ngã xuống sân phơi gạo. “Chiêm chiếp!”

Hoàng tước đầu đàn lúc này mới ý thức được đã trúng bẫy, nó vội vàng đập cánh, lao lên bầu trời.

Mà không làm thì thôi, vừa bay một cái chỉ cảm thấy cánh mềm yếu bất lực, toàn thân giống như là bị rút xương, không thể chống đỡ nổi nữa.

Nhưng chung quy cũng là một lão điểu kiến thức rộng rãi, thực lực cũng không yếu, miễn cưỡng nâng tinh thần đập cánh đào mệnh, vẽ ra một đạo lộ tuyến phi hành xiêu xiêu vẹo vẹo trên không trung.

Còn chư bay ra được mấy dặm thì đã có một nam một nữ hai tự giẫm lên pháp khí phi hành của mình ngăn lại con hoàng tước đầu đàn.

“Chạy à, chạy tiếp đi.” Vương Thiên Thiên ngồi trên diều giấy, cười híp mắt nhìn con hoàng tước đầu đàn, “Vừa nãy không phải ngươi ra vẻ lắm sao, sao giờ không ra vẻ nữa đi? Mùi vị Mê Túy tán của bản cô nương thế nào?”

“Éc! ~~ chiêm chiếp ~~ éc éc ~”

Hoàng tước đầu đàn phẫn nộ thét chói ta, dường như đang trách cứ nhân loại hèn hạ giảo hoạt, chỉ là đầu vẫn mảnh cháy đen, thiếu đi túm tóc đỏ uy phong lẫm liệt này nên khí thế có chút không đủ.

“Ngươi nói nhảm với một con chim làm gì?”

Trần Cảnh Vận nâng lên một bàn tay, bên trong kim quang chói lọi, đập xuống đầu hoàng tước đầu đàn khiến nó hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi nó tỉnh lại thì đã là trăng treo đầu liễu, nó vặn vẹo uốn éo thân thể tròn tròn, phát hiện toàn thân đã không còn tê dại nữa, nhưng đầu vẫn còn choáng, đôi cánh lại bị trói đến tận gốc, vểnh lên trên mà không cách nào khép lại.

Cái tư thế này nếu để cho thuộc hạ nó nhìn thấy, há chẳng phải vứt hết mặt mũi tước vương sao?

Đúng rồi, thuộc hạ của bản tước vương đâu?

Nhị đương gia, Tam đương gia, Tứ đương gia của bản vương đâu?

Chờ đã!

Mùi thơm gì thế này?

Hoàng tước đầu đàn nghiêng đầu nhìn, đến khi đã thấy rõ tình trạng, cả người đều cứng lại, hồn bay ra ngoài.

Chỉ thấy cách đó không xa có một đống lửa, mấy cái nhân tộc đang vây quanh đống lửa, vừa nói vừa cười ăn đồ nướng.

Trên nhánh cây đang đâm xuyên một con chim, từ hình thể tới phán đoán, rõ ràng là. . .

Tam đương gia!

Lão tam, ngươi chết thật thê thảm.

Bổn vương phải báo thù cho ngươi, bổn vương liều mạng!

“Bốp!”

Vương Thiên Thiên một bàn tay đập đầu hoàng tước đầu đàn ngã xuống đất, nuốt ngoạm ăn thủy đạo: “Trần công tử, ngươi còn giữ lại con chim mập mạp đó làm gì? Đây là hung cầm nhất giai hiếm thấy đó, ăn rất bổ.”

. . .

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!