Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 17: Tán tu này có chút lạ

Chương 17: Tán tu này có chút lạ

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

7.979 chữ

19-03-2024

Nào có thể đoán được.

Con hoàng tước đầu đàn này vô cùng nhạy bén, ngửi được nguy cơ sắp đến liền cánh thu vào, thân thể tròn tròn linh động bỗng lao xuống.

“Vút” một tiếng.

Kiếm quang hỏa sắc lướt qua đỉnh đầu của nó khiến phần lông vũ trên đỉnh bị thiêu thành một mảnh khô quắn, túm lông đỏ uy phong lẫm lẫm biến thành bụi phấn, bị gió thổi tan.

“Éc!”

Hoàng tước đầu đàn vừa sợ vừa giận, kéo cuống họng phát ra một tiếng rít chói tai, lại bỗng vỗ cánh, hóa thành một đạo lưu quang điên cuồng độn ra xa.

Bầy hoàng tước cũng bị kinh động, liên tục kêu chiêm chiếp, đằng không tụ thành một đám mây đen, lại liều mạng chạy theo con đầu.

Tốc độ bỏ trốn cực nhanh, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã bay rất xa rồi.

“Đuổi theo!”

Trần Đạo Viễn sắc mặt nghiêm túc, mang theo Trần Cảnh Phi lăng không tung bay, lại nhẹ nhàng dẫm lên Hỏa Vân kiếm vừa lượn ngoặt trở về, dẫn đầu đuổi theo.

Mà Trần Cảnh Vận cùng Vương Thiên Thiên, tiếp tục điều khiển pháp khí phi hành theo sát phía sau.

Tràng cảnh bên đuổi bên chạy thế này, rất nhanh đã đến hơn mười dặm.

Đây là một mảnh rừng cây dựa vào sơn lĩnh mà thành.

Dưới sự dẫn dắt của con hoàng tước đầu đàn, bầy hoàng tước bay nhào xuống, chớp mắt đã chui vào trong rừng.

Trong rừng tia sáng ảm đạm, đám lông vũ đen của chúng như sự tự vệ của thiên nhiên, vừa bay vào đã như lá trong rừng.

“Đám nghiệt chướng naỳ thật đủ giảo hoạt.”

Tứ thúc Trần Đạo Viễn bị tức đến không nhẹ, chỉ quyết tung bay, chỉ huy Hỏa Vân kiếm càn quét một trận trong rừng, những nơi kiếm quang đi qua, nhánh cây to lớn ào ào rơi xuống, lại có không ít cây cối bị cắt đứt ngang, ầm ầm ngã đổ, dưới hỏa diểm thiêu đốt, lửa bốc lên hừng hực.

Cũng may giờ không phải mùa đông, lửa cháy một lúc thì cũng giảm, không lan tràn đến nơi khác.

Nhưng gương mặt tuấn lãng của Trần Đạo Viễn, lại càng thêm lạnh lùng.

Đường đường một Luyện Khí Kỳ tầng sáu, tu sĩ Linh Tuyền Cảnh đỉnh phong xuất thủ, một trận kiếm quang như giao long cuộn biển, kết quả không đâm trúng nửa con hoàng tước!

Cuối cùng, cả đám trên một núi đá trơ trọi, u sầu nhìn rừng rậm trùng trùng điệp điệp rừng rậm.

“Tứ thúc, ngài xuất kiếm quá gấp rồi!” Trần Cảnh Phi nhịn không được oán giận, “Chúng ta nên bao vây chúng trước, đoạn mất đường lui của chúng rồi đồng loạt ra tay, ít nhất cũng bắt được con đầu đàn, vậy thì bọn chúng sẽ không dám tới nữa.”

“Cảnh Phi tiểu tử, chớ có bàn lui với tứ thúc.” Trần Đạo Viễn tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Con đóng giữ ở Nông Trường Đỉnh Phong đã lâu, cũng không phải lần đầu tiên đối đầu hoàng tước, giờ có diệu kế gì không, có thể dùng bẫy bắt chúng không?”

“Tứ thúc.” Trần Cảnh Phi cười khổ nói, “Hoàng tước xưa nay giảo hoạt lại mang thù, thông thường chịu thiệt một lần thì sẽ nhớ rất dai. Con hoàng tước đầu đàn kia thực lực đã đạt tới nhất giai trung kỳ, xem ra đã nhiều lần tập kích rồi, bây giờ lại bị ngài dọa một lần, sau này e sẽ càng khó chơi hơn.”

“Vậy thì có chút phiền phức đây.” Trần Đạo Viễn nhíu mày, “Ta cùng Cảnh Vận còn phải đến phường thị, sợ là không cách nào trông coi linh điền đề phòng những súc sinh này.”

Trần Cảnh Vận cũng đành chịu: ”Vậy cũng chỉ có thể đưa tin cho Thanh Ngọc Nhai, mời tộc nhân khác đến hộ ruộng thôi.”

Chợt, Vương Thiên Thiên chợt xoay tròn mắt, nói: “Chỉ là vài con hoàng tước thôi mà, cần gì phải phiền phức như thế?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng nhìn sang nàng.

“Không phải ngươi lại có chủ ý lừa gạt gì đó chứ?” Trần Cảnh Vận hồ nghi, nhìn nàng.

“Trần công tử, chúng ta tuy có hạng mục không thỏa thuận được, nhưng mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, sao ngươi có thể không bằng không chứng mà làm ô danh ta thế?” Vương Thiên Thiên phồng má, mặt đầy căm phẫn.

Mặt Trần Cảnh Vận hơi đỏ lên, vội vàng chắp tay tạ lỗi: “Đích thật là tại hạ nhất thời thất ngôn, mong Thiên Thiên cô nương rộng lòng tha thứ.”

“Thôi thôi, nể tình ngươi là người có tiền phân thượng, bản cô nương không so đo với ngươi.” Vương Thiên Thiên khoát khoát tay, một bộ khoan hồng độ lượng.

“Nếu Thiên Thiên cô nương thật có thể giải quyết nạn hoàng tước, xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình.” Trần Cảnh Vận lại chắp tay.

“Hoàng tước vốn là xảo trá, con hoàng tước đầu đàn rõ ràng rất thông linh, trí tuệ không kém nhân tộc.” Vương Thiên Thiên bỗng nhiên lên giọng, “Muốn trừ hết bọn chúng, e là vô cùng khó khăn, các ngươi hộ tống ta về động phủ một chuyến đi.”

“Giúp ta thỉnh bảo bối Phần Thiên lô của lão tổ đến, thiêu cả ngọn núi này không còn một mảnh thì bầy hoàng tước sẽ tự tan đàn thôi.”

Vừa nói, Vương Thiên Thiên còn liên tục nháy mắt với ba người Trần Cảnh Vận.

Trần Cảnh Vận theo bản năng muốn bác bỏ kế hoạch hoang đường này, nhưng nhìn ánh mắt cùng biểu lộ của nàng, bỗng nhiên lại kinh nghi bất định.

“Ý kiến hay! Diệu kế nha.” Trần Đạo Viễn vỗ đùi, tán thưởng, “Việc này không nên chậm trễ, Thiên Thiên cô nương, chúng ta mau đi đi.”

“Đừng vội đừng vội, chúng ta vừa đi vừa về cũng chỉ mất nửa ngày thôi.” Vương Thiên Thiên lớn tiếng tiếp lời, sau đó lái diều giấy bay về nơi xa.

Trần Đạo Viễn kéo Trần Cảnh Vận đi theo, lại từ xa hô với Trần Cảnh Phi: “Cảnh Phi tiểu tử, con tạm bảo vệ linh điền trước, chúng ta đi một lát sẽ về ngay.”

“Vâng, Tứ thúc.” Trần Cảnh Phi khom mình hành lễ, sau đó thi triển thân pháp, chạy về nông trường linh điền.

Mà đám người Vương Thiên Thiên thì dần dần bay xa. Qua bảy tám dặm, mọi người lượn một vòng dưới sự chỉ huy của Vương Thiên Thiên, lại lặng yên bay về nông trường, tìm một căn phòng nhỏ trốn vào đó.

Dáng vẻ nghiêm túc như thế khiến Trần Cảnh Vận không dám khinh thường.

Hắn hết sức liễm khí tức, thấp giọng hỏi: “Thiên Thiên cô nương, con hoàng tước đầu đàn này quả thật thông hiểu nhân tính thế sao? Có thể nghe hiểu được lời của chúng ta à?”

Vương Thiên Thiên lắc đầu, đè thấp tiếng nói, gằn từng chữ: “Ta, cũng, không, dám, chắc.”

Trần Cảnh Vận sầm mặt, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn đánh người: “Vậy ngươi còn dẫn chúng ta giả vờ giả vịt diễn một trận lớn vậy à?”

“Bởi vì người xưa có câu, đoán địch phải đoán mọi mặt, chúng ta tạm thời xem như nó hiểu tiếng người là được.” Vương Thiên Thiên không hề lo lắng nói, “Chỉ là diễn một màn kịch thôi, cũng không tốn cái gì. Đây gọi là mặc kệ có thu được kết quả không, cứ thử một lần rồi nói sau.”

Trần Cảnh Vận nhất thời có chút chấn kinh.

Hay lắm, đám tán tu này quả nhiên không thể dễ tin mà.

Chuyến này, thật sự là mở mang kiến thức.

Hắn từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tộc quy sâm nghiêm, biết lễ nghĩa, hiểu hiếu đạo, tuyệt không thể mở miệng liền nói láo, đương nhiên cảm thấy mình cùng Vương Thiên Thiên hoàn toàn là hai người qua đường.

Có điều, tu tiên thế gia thực thi loại phương châm giáo dục này cũng đúng là bình thường, Minh Đạo học đường trong tộc, cũng không thể động một tí lại dạy bọn nhỏ mấy loại cách lừa gạt, mánh khóe giảo quyệt đượ,c đúng không?

Nếu thế thì toàn tộc sẽ phân tranh không ngừng, chôn xuống vô số mầm tai hoạ.

Bất kỳ thế gia nào cũng muốn trường kỳ kéo dài truyền thừa, ngoại trừ thực lực quá cứng thì quy củ, lễ nghĩa, thân tình, tín dự tất nhiên là không thiếu được.

Trong lúc nhất thời, Trần Cảnh Vận lại thêm vài phần cảnh giác với Vương Thiên Thiên, miễn cho bị nàng bán còn giúp nàng đếm tiền.

“Vậy thì sắp tới Thiên Thiên cô nương có thượng sách gì?” Trần Cảnh Vận cuối cùng vẫn là lo lắng nạn hoàng tước nên cất lời.

“Trong điền trang không phải còn linh mễ năm ngoái sao?” Vương Thiên Thiên mở túi trữ vật bên hông, móc ra một cái bình sứ, thần thần bí bí nói, “Ta có một bình độc môn Mê Túy tán, không màu không mùi, chỉ cần thử một giọt sẽ có thể đánh ngã cả con trâu.”

“Hiz!”

Trần Cảnh Vận hít vào một ngụm khí lạnh, lui ra phía sau mấy bước, cách xa Vương Thiên Thiên, ánh mắt cảnh giác vạn phần.

“Thiên Thiên cô nương, sao ngươi lại mang theo thuốc mê dược lực cao vậy?”

“Tu tiên thế giới nguy hiểm, ta thân là một tán tu cô nương gia, mang một bình thuốc mê cường lực rất hợp tình hợp lý mà.”

Vương Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, nghiêm túc giải thích.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!