Chương 11: Linh trà

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

4.231 chữ

19-03-2024

"Cảnh Vận à, đừng quan tâm Tứ thúc con. Mau nếm thử Thanh Nha Tước Thiệt này đi." Trịnh Dịch Vân đặt khay trà ở trên bàn đá, nhiệt tình chào mời Trần Cảnh Vận.

"Đa tạ tứ thẩm khoản đãi." Trần Cảnh Vận nói xong thì đứng một bên, chờ Tứ thúc Trần Đạo Viễn ngồi xuống băng ghế đá rồi hắn mới ngồi, thân thể thẳng tắp.

"Tứ thẩm của con hẹp hòi, bình thường tứ thúc muốn uống một ngụm Thanh Nha Tước Thiệt còn khó hơn lên trời." Trần Đạo Viễn xắn tay áo, cười châm trà cho Trần Cảnh Vận. "Hôm nay tứ thúc dính ánh sáng của con đấy."

"Trần Đạo Viễn, chàng đang bôi nhọ ai thế?" Trịnh Dịch Vân trừng mắt liếc hắn một cái, "Chàng tuổi cao rồi, chớ có chà đạp những linh vật trân quý này. Nhưng đứa nhỏ Cảnh Vận này bản tính chất phác, lại trời sinh Tứ Linh căn, tương lai tiền đồ vô hạn."

Vừa nói, Trịnh Dịch Vân vừa móc ra một chiếc bình nhỏ tinh xảo, kín đáo đưa cho Trần Cảnh Vận: "Đây là chút tấm lòng của tứ thẩm, chúc con tu hành bay xa vạn dặm nhé."

Thanh Nha Tước Thiệt chính là linh trà đặc sản ở Lĩnh Bắc Trịnh thị, giá cả từ trước đến nay không thấp, hiển nhiên là tứ thẩm Trịnh Dịch Vân lấy từ nhà gia mẫu về rồi.

"Tứ thẩm, cái này. . . Cái này không thích hợp, hay là để cho tứ ca đi." Trần Cảnh Vận vội vàng đứng dậy chối từ.

Đừng nhìn vẻ ngoài phu thê tứ thúc còn trẻ, một bộ trai tài gái sắc bộ dáng, nhưng thực ra cả hai đã bốn mươi mấy rồi, đã sinh rất nhiều hài tử.

Trong đó trưởng tử Trần Cảnh Thụy đã hai mươi ba, nửa năm trước vừa thành thân với Cao Bội Liên Hà Đông Cao thị.

"Tiểu tử Cảnh Vận, tứ thúc cho thì con cứ lấy đi." Trần Đạo Viễn trừng chất nhi, "Tiểu tử thối Cảnh Thụy kia chỉ là Ngũ Linh căn, đời này đã không thể Trúc Cơ rồi. Có uống hay không cũng không khác gì nhau."

"Nhưng tiểu tử con từ nhỏ đi theo gia gia tu luyện Kim Nguyên Đoán Thể quyết, có thể Trúc Cơ sớm một năm thì sẽ có thêm một phần hi vọng Trúc Cơ Hậu Kỳ."

"Nếu như có thể tu thành đến Trúc Cơ Hậu Kỳ như thái gia gia thì nhất định có thể làm vinh dự Trần thị chúng ta.”

Vừa nhắc tới Trần Huyền Mặc, Thần sắc Trần Đạo Viễn liền có chút ảm đạm, vừa đau lòng gia gia đã chết, lại lo lắng khốn cục sắp đến của Trần thị.

Trong lòng Trần Cảnh Vận cũng thở ra một hơi, cuối cùng vẫn nhận linh trà của tứ thẩm, biểu lộ nghiêm nghị: "Quà của tứ thẩm, Trần Cảnh Vận ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, không phụ kỳ vọng của gia tộc.”

"Cảnh Vận cũng đừng quá áp lực, chuyên tâm tu hành là được, mọi thứ trong nhà đã có các trưởng bối gánh rồi. Không sập được đâu." Trần Đạo Viễn nhẹ nhàng cười, "Không nói những thứ này nữa, tới đây, uống trà uống trà đi.”

Trần Cảnh Vận gật đầu uống trà.

Từng mâm xanh trong trà rất rõ ràng, đứng thẳng như lưỡi gà, ngửi lãnh hương xông vào mũi, một ngụm uống vào, hắn chợt cảm thấy một cỗ thanh lương trải rộng toàn thân, khiến đầu não thanh minh rất nhiều.

Nếu uống lâu thì nhất định có thể gột rửa tâm linh, tăng cường thần thức.

"Trà ngon! Không hổ là Thanh Nha Tước Thiệt nổi tiếng Hà Đông, một trong những linh trà tốt nhất." Trần Cảnh Vận khen không dứt miệng.

Con đường tu tiên, gồm bốn yếu tố Pháp, Tài, Lữ, Địa, quan trọng như nhau.

Pháp thì không cần phải nói, Trần Cảnh Vận tu luyện Kim Nguyên Đoán Thể quyết, chính là công pháp thượng thừa trong dã pháp, đương nhiên, nếu có thể có chính pháp thì không thể tốt hơn nữa.

Mà "Tài" cũng cực kì mấu chốt.

Linh thạch, thiên tài địa bảo, đan dược, phù triện, pháp bảo… đều cực kỳ quan trọng.

Thanh Nha Tước Thiệt, linh mễ, linh nhục, cũng đều thể hiên cho Tài.

Tiền tài phong phú, có thể mua được các loại tu hành tài nguyên, đương nhiên tốt hơn tán tu nghèo rớt mồng tơi rất nhiều, tốc độ tu vi tinh tiến cũng hoàn toàn khác biệt.

Sau khi uống vài lần, một bình trà linh tính đã bị uống cạn, trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Trần Đạo Viễn mới lưu luyến không rời kết thúc trà sáng, lại có vẻ không kiên nhẫn khoát tay với Trần Cảnh Vận: "Đi đi, tiểu tử Cảnh Vận ra ngoài viện chờ đi, để ta nói vài lời với tứ thẩm của con.”

Trần Cảnh Vận nhịn không được mà cười lên.

Tứ thúc cùng tứ thẩm thật đúng là phu thê tình thâm.

Hành lễ xong, hắn liền ra ngoài Tư Viễn Cư chờ đợi.

Chờ khi Trần Cảnh Vận rời đi.

Vẻ mặt thoải mái của Trần Đạo Viễn cùng Trịnh Dịch Vân mới dần dần tiêu tán, thay vào đó là vẻ buồn rầu không lái đi được.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!