Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 1: Trần Huyền Mặc ta cả đời như giẫm trên băng mỏng

Chương 1: Trần Huyền Mặc ta cả đời như giẫm trên băng mỏng

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

5.418 chữ

19-03-2024

Đại Ngô quốc.

Hà Đông quận, Thương Di Sơn.

Núi này cao lớn hiểm trở, núi non giống như thần binh lợi khí, chỉ thẳng thương khung.

Giữa sườn núi, có một đài cao bị lực lượng thần bí gọt đến mức bằng phẳng như gương, đá xanh như phỉ thúy chiếu sáng rạng rỡ, danh xưng “Thanh Ngọc nhai”.

Mà trên Thanh Ngọc nhai này sừng sững chủ trạch của một tu tiên gia tộc thanh danh hiển hách Hà Đông quận -- Thương Di Trần thị.

Chủ trạch này xây từ linh mạch thiên sinh, kiến trúc hùng vĩ hùng vĩ, tựa như nối liền với trời đất, mây mù lượn lờ càng tăng thêm mấy phần thần bí cùng uy nghiêm.

Nơi ở của gia chủ -- Huyền Mặc hiên.

Một vị lão giả râu tóc bạc trắng, hình dung tiều tụy, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Trong đầu hắn phù quang lược ảnh,-- hiện ra trải nghiệm của cả một đời.

“Ta, Trần Huyền Mặc, cả đời này như giẫm trên băng mỏng.”

“Năm mười tám tuổi, mang theo một hạt châu thủy tinh nghe nói là Chuyển Vận châu, xuyên đến thế giới tương tự như Hoa Hạ thời cổ này.”

“Lăn lộn hai năm, kiếm được chút vốn ban sơ, lúc đang chuẩn bị vén tay áo lên làm một vố lớn thì lại tình cờ biết được trên đời này lại thật sự có tiên đồ, liền dứt khoát quyết định tìm tiên vấn đạo.”

“Phí hết tâm tư rốt cục vào năm hai mươi lăm tuổi đã bái nhập tu tiên tông môn Vân Dương tông, trở thành một ngoại môn đệ tử. Tiếc rằng tư chất tu tiên Tứ Linh căn không quá xuất chúng, cộng thêm tuổi tác lại vượt chỉ tiêu quá nhiều, con đường tu tiên bước đi khó khăn.”

“Cũng may Trần Huyền Mặc ta thân là người xuyên việt, tầm mắt tương đối khoáng đạt, tư tưởng tương đối phát triển. Dựa vào đủ loại thủ đoạn cơ trí cùng nghị lực, thêm cả chút vận khí, rốt cục vào năm bảy mươi tuổi đã thành công bước vào Trúc Cơ Kỳ.”

“Chín mươi tuổi, ta tự biết đời này kết đan vô vọng, liền gạt một thiếu nữ ngay thơ tư chất Ngũ Linh căn thành thân. Từ đây khai chi tán diệp, thành lập tu tiên gia tộc thuộc về mình.

“Một trăm hai mươi ba tuổi, chuyển nhà đến Thương Di Sơn Thanh Ngọc nhai, bắt đầu kiến thiết chủ trạch gia tộc mình.”

“Một trăm sáu mươi ba tuổi, đột phá tới Trúc Cơ Hậu Kỳ, lực áp cùng thế hệ, khiến gia tộc thịnh vượng.”

“Một trăm bảy mươi sáu tuổi, lão bà của ta thọ hết chết già, nhưng ta cũng không tái giá.”

“Một trăm chín mươi bảy tuổi, ta. . .”

Lão giả trên bồ đoàn bỗng nhiên hai mắt nhắm lại, đầu hướng cúi xuống, sinh cơ đoạn tuyệt, khí tức hoàn toàn mất. Hắn, chết rồi.

“Phụ thân!”

Một vị nam tử quỳ rạp dưới bồ đoàn, nhất thời sắc mặt đại biến, nghẹn ngào khóc ồ lên. Phía sau, cũng lập tức truyền ra một mảnh gào thét.

“Gia gia!”

“Thái gia gia!"

“Lão tổ tông!”

Chỉ một thoáng, trong ngoài Huyền Mặc hiên đầy tiếng kêu khóc.

Thanh Ngọc nhai, dưới chân núi.

Một con đường uốn lượn nối thẳng trời xanh

Ven đường khe núi cây rừng xanh um tươi tốt, suối chảy róc rách, kỳ hoa dị thảo cùng chim quý thú lạ có thể thấy được khắp nơi.

Trên con đường núi hiểm trở này, một đám người thân mặc kỳ trang dị phục người đang các hiển thần thông, vội vàng chạy tới chủ trạch Trần thị.

Trong đó, một vị thanh niên đề khí nhảy vọt, mỗi một lần phóng lên đều tựa như đại điểu giương cánh, nhẹ nhàng bay ra xa bảy tám trượng, còn nhanh hơn vượn rừng trong núi.

Một bên khác, một vị lão nhân chống quải trượng cầm tay một tiểu nữ hài, bước tiến nhìn như tùy ý, nhưng mỗi một bước đều tựa như Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt đã đi xa hơn mười trượng.

Còn có một thiếu nữ ngồi quỳ trên diều giấy, nàng thành thạo thao túng con diều động cánh, dọc theo đường núi quanh co mà lên.

Lúc đám người sắp đến chủ trạch Trần thị, lại đều đột nhiên dừng lại, cẩn thận chỉnh lý dáng vẻ xong mới giấu đi biểu lộ đau lòng hướng đến sơn môn.

Lúc này, trước cửa lớn Trần thị sớm đã dựng lều chứa linh cữu Chủ trạch Trần thị, từng cây cờ Chiêu Hồn bay bay trong gió, vải trắng chập chờn phấp phới.

Mấy vị phụ nhân toàn thân đồ trắng, hình dung thê thảm, quỳ gối đốt tiền giấy trước chậu than, nghẹn ngào khóc nấc.

Lại thêm một cặp câu đối phúng điếu trắng đen treo hai bên sơn môn.

Thượng thư:

Bi thống hiền hồn cưỡi hạc đi, tiếng buồn khe khẽ truyền cửu thiên.

Tổ đức lưu danh chiếu hậu thế, truyền thừa gia phong tồn nhân gian.

Cạnh lều chứa linh cữu có mấy vị nam tử đốt giấy để tang đang đứng.

Dẫn đầu là một vị lão giả dáng người khôi ngô, tóc mai điểm bạc, bề ngoài nhìn ước chừng sáu bảy mươi tuổi, chính là thiếu tộc trưởng của Thương Di Trần thị - Trần Ninh Thái.

Hắn giờ phút này thần sắc mỏi mệt, sắc mặt ám trầm, trong mắt cất giấu bi ai nồng đậm.

Rất hiển nhiên, cái chết của phụ thân Trần Huyền Mặc đã tạo thành đả kích vô cùng lớn với hắn.

Nhưng dù vậy, thấy có người lên núi phúng viếng, hắn vẫn kéo tinh thần mang theo tộc nhân tiến ra nghênh đón, vái chào thật sâu với khách đến thăm, yết hầu lên xuống hai lần nhưng vẫn nghẹn ngào tắt tiếng.

“Sao dám làm phiền Ninh Thái tiền bối tự mình đến nghênh đón vậy.”

Một vị lão giả tiên phong đạo cốt trong các vị khách, liên tục hoàn lễ.

Những người còn lại cũng đều một bộ hoảng sợ sợ sợ, thụ sủng nhược kinh vội vàng hoàn lễ.

“Người đã chết rồi, mong rằng Ninh Thái lão tổ nén bi thương. "

“Huyền Mặc Lão tổ lên đường bình an! “

“Hu hu hu ~ Huyền Mặc Lão tổ. . .”

Các tân khách đến phúng viếng nhao nhao dùng các loại phương thức biểu đạt sự bị thương của mình khi Trần Huyền Mặc tiền bối đi về cõi tiên.

Đúng vào lúc này.

Chân trời bỗng nhiên xẹt ra một đạo ánh lửa chói lọi, tựa như sao băng lướt ngang, rơi thẳng vào trước sơn môn chủ trạch Trần thị.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!