Chương 3

Thiếu Soái Trở Về

6.872 chữ

19-03-2023

Chương 3: Anh Chờ Chết Đi!

Bà Trương nhìn thấy người đàn ông dữ tướng kia thì mừng ra mặt, hớn hở chạy ra, giận hờn: “Sao giờ anh mới tới, nếu anh tới muộn chút nữa thì vợ con anh đã bị người ta đánh chết rồi đấy!”

Sắc mặt người đàn ông tối lại: “Tôi muốn xem ai lại dám đánh vợ con Trương Vạn Long tôi!”

Trương Vạn Long!

Tống Sính Đình nghe tên này, lại càng thêm lo lắng.

Cô biết Trương Vạn Long tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Hải, có tiền có quyền, người bình thường tuyệt đối không dám trêu vào.

Bà Trương chỉ vào Trần Ninh và Tống Sính Đình, cười lạnh nói: “Chính là cặp nam nữ đê tiện này, chồng à, nếu anh không xử lý chuyện này vừa ý em thì em và con lập tức về nhà mẹ đẻ.”

Trương Vạn Long híp mắt nói: “Chuyện đơn giản, nữ thì vả miệng, đánh rụng hết răng cô ta thì thôi, còn tên kia, anh ta đánh em bằng tay nào thì chặt tay đó của anh ta.”

Thằng nhóc mập cũng nói: “Bố ơi, con cũng muốn đánh đứa con hoang Tống Thanh Thanh kia, nó bắt nạt con.”

Trương Vạn Long mỉm cười xoa đầu con trai: “Được thôi, lấy dây thừng buộc cổ con hoang kia lại làm chó cho con chơi.”

Bà Trương nghe vậy thì mặt mày hớn hở, thằng nhóc mập thì hưng phấn vỗ tay kêu hay.

Giáo viên mầm non đang đứng đấy cùng các phụ huynh đang đón con xung quanh đều nhìn cả nhà ba người Trần Ninh đầy đồng tình và thương hại.

Người đắc tội Trương Vạn Long chưa ai có kết cục tốt cả.

Tống Sính Đình cũng cuống lên, cô bước lên, nói với Tống Vạn Long: “Ngài Trương, tôi là người Tống gia, tên Tống Sính Đình, tôi muốn giải thích với anh chuyện này, ở đây có chút hiểu lầm.”

Trương Vạn Long hừ lạnh: “Cô không cần phải giải thích với tôi, trước giờ, Trương Vạn Long tôi làm việc không cần nghe người khác giải thích, tôi nói thế nào chính là thế đấy!”

“Còn nữa, cô đừng tưởng lôi Tống gia ra là tôi sợ, tôi không đặt Tống gia cô vào mắt đâu.”

“Huống hồ, theo tôi được biết, cô đường đường là tiểu thư Tống gia lại vụng trộm với trai, chưa chồng mà chửa. Cô làm xấu mặt Tống gia, Tống gia không đuổi cô ra khỏi nhà là tốt lắm rồi.”

“Cô dám đem một thằng lạ hoắc tới bắt nạt vợ con tôi, hôm nay tôi sẽ thay Tống gia dạy dỗ cô làm người!”

Trương Vạn Long nói tới đây, lạnh lùng phân phó bốn bảo tiêu đứng sau ông ta: “Các anh còn chưa ra tay à?”

“Vâng, ông chủ!”

Bốn bảo tiêu đồng thanh hô lên, sau đó hùng hổ xông tới chỗ ba người nhà Trần Ninh.

“Chán sống rồi!” Trong mắt Trần Ninh hiện lên tia sáng lạnh, nói với Tống Sính Đình bên cạnh: “Em che mắt Thanh Thanh lại.”

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói thì sửng sốt, sau đó cô ý thức được chuyện gì, vội giơ tay che mắt con gái.

Trần Ninh bước nhanh tới, đấm thẳng một đấm vào giữa mặt kẻ xông tới đầu tiên.

Tên bảo tiêu ngã quỵ ra sau trong tiếng nứt xương khiến người ta e ngại.

Một tên bảo tiêu khác nhân cơ hội vung đấm vào đầu Trần Ninh.

Trần Ninh nghiêng người né đòn, đấm vào tay đối phương, khuỷu tay đánh thẳng vào ngực anh ta, tên bảo tiêu phun ra một ngụm máu tươi, ngã gục xuống.

Tên bảo tiêu thứ ba vừa xông tới đã bị Trần Ninh huých bay ngược ra ngoài, va mạnh vào tường rồi đổ xuống đất.

Tên bảo tiêu cuối cùng muốn đánh lén bên mặt Trần Ninh, bị anh đá thẳng vào đầu nhanh như chớp.

Đối phương đổ ập xuống như cây to bị chém gốc.

Tất cả mọi người đứng đấy đều nghẹn họng trân trối, không ngờ Trần Ninh lại mạnh như vậy.

Trần Ninh đi tới trước mặt Trương Vạn Long, không nói nhiều lời, ấn vai Trương Vạn Long, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Trương Vạn Long cảm giác có nghìn cân đang đè lên vai mình, không thể giữ vững mà quỳ xuống.

Phịch!

Hai gối Trương Vạn Long đập mạnh xuống đất, trên mặt đầu đau đớn.

Chát!

Một tiếng vang dội!

Ông ta còn chưa kịp kêu ra tiếng, Trần Ninh đã nhanh tay tát ông ta liên tục mấy cái liền.

Trương Vạn Long bị đánh tới máu tươi đầy miệng, nhìn chằm chằm Trần Ninh như rắn độc, cười dữ tợn nói: “Thằng ranh này mẹ kiếp mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không hả?”

“Tao chính là người của Bảo ca, mẹ nó mày dám động đến tao, mày chết chắc rồi!”

Bảo ca, Đổng Thiên Bảo!

Giáo viên và các phụ huynh tại đây nghe Trương Vạn Long nói vậy đều nghĩ tới.

Trong thành Đông chính là địa bàn của Đổng Thiên Bảo!

Đổng Thiên Bảo là ông trùm của thành Đông, tính tình tàn nhẫn, lại còn cựa kỳ bênh vực người mình.

Trương Vạn Long lại là thuộc hạ tâm phúc của Đổng Thiên Bảo, được Đổng Thiên Bảo cực kỳ coi trọng.

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Ninh đầy thương hại, thầm nghĩ “nóng nảy hại người, lần này anh gặp rắc rối to rồi”.

Cho dù anh đánh nhau lợi hại thế nào, có thế đánh gục mấy đối thủ nhưng sao có thể đánh được mấy chục, thậm chí là mấy trăm người chứ?

Vốn dĩ Trương Vạn Long chỉ chặt một cánh tay của anh, giờ e là muốn mạng của anh rồi.

Ngay cả Tống Sính Đình đang ôm con cách đó không xa cũng tràn đầy khẩn trương và lo lắng.

Trần Ninh nghe Trương Vạn Long gào thét, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”

Trương Vạn Long trợn mắt nhìn Trần Ninh, dữ dằn nói: “Có giỏi thì để tao gọi điện thoại, mười phút sau, tao sẽ khiến mày hối hận khi đến thế giới này.”

Trương Vạn Long vừa nói xong thì một thứ gì đó hung hăng đập bốp phát vào mặt ông ta.

Không ngờ lại là một chiếc điện thoại!

Trương Vạn Long kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Ông gọi đi!”

Ngông cuồng, quá ngông cuồng!

Trương Vạn Long nghiến răng nghiến lợi nhặt điện thoại trên đất lên, nhanh chóng gọi cho Đổng Thiên Bảo, to tiếng cầu cứu.

Trương Vạn Long gọi xong, cười hung tợn nhìn Trần Ninh: “Mày chờ chết đi!”

Người xung quanh thấy vậy không ngừng lắc đầu, cảm thấy Trần Ninh phải mau chạy đi mới là tốt nhất, còn dám để Trương Vạn Long gọi Đổng Thiên Bảo tới, đây không phải trộm đồ cúng trên bàn thờ Diêm Vương, tìm đường chết à?

Tống Sính Đình ôm con gái tới bên cạnh Trần Ninh, trong mắt tràn đầy lo lắng, khẽ nói: “Trần Ninh, Đổng Thiên Bảo là ông trùm thành Đông, tàn nhẫn độc ác, rất bao che người mình, chúng ta mau chạy thôi.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Nếu có thể giải quyết vấn đề trong một lần thì sao phải chờ bọn họ tìm tới vào lần khác chứ? Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý.”

Chưa tới mười phút, cửa nhà trẻ lại xôn xao.

Tiếng động cơ xe gầm rú ầm ầm, một chiếc Rolls royce dẫn theo mười mấy xe hơi màu đen thành đoàn xe hùng hổ đi vào nhà trẻ.

“Nhanh!”

“Nhanh lên!”

Đoàn xe vừa dừng lại, lập tức có mấy chục người đàn ông mặc âu phục đen xuống xe, huấn luyện rất có tổ chức.

Một người đàn ông để râu quai nón, cao to vạm vỡ bước xuống từ ghế sau xe Rolls Royce.

Đây chính là Đổng Thiên Bảo, người đã dừng thủ đoạn tàn nhẫn chỉ mất có hai năm để trở thành ông trùm thành Đông.

Đổng Thiên Bảo có thù tất báo, rất thiên vị người của mình.

Mọi người ở đây vừa thấy Đổng Thiên Bảo xuất hiện, lập tức sợ hãi trốn xa, lại càng thêm đồng tình ba người nhà Trần Ninh.

Trương Vạn Long thấy Đổng Thiên Bảo thì càng kích động, hung tợn nói với Trần Ninh: “Ngày chết của mày tới rồi!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!