Quyển 5 - Chương 248

Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Mặc Hương Đồng Xú

18.918 chữ

15-12-2022

Tạ Liên đột ngột mở to hai mắt.

Nhìn vẻ mặt không thể tin được của y, Tam Lang nói: "Làm sao vậy?"

Tạ Liên nên nói gì đây, bị lừa dối, bị đùa giỡn xoay như chong chóng đến nhục nhã, khó chịu cùng máu nóng xông lên não, một chưởng vỗ lên mặt bàn, cắn răng nói từng câu từng chữ "...Ra, là, ngươi!"

Cái bàn căn bản không chịu nổi một chưởng này của y, phân năm xẻ bảy ngay tại chỗ, may mà trong tửu quán trừ hai người bọn họ ra cũng không có người ngoài, bằng không đương nhiên sẽ bị dọa đến kinh hoàng bỏ chạy. Tạ Liên trong tay không có binh khí, mới bổ ra một chưởng. Tam Lang vẫn ngồi trên ghế, chỉ hơi nghiêng tay.

Một chưởng kia xuyên thủng bức tường sau lưng hắn, đá vụn ào ạt rơi xuống, thế nhưng hắn lại không chút sứt mẻ, ôm cánh tay, hời hợt giương mắt, nói: "Đạo trưởng, này là có ý gì?"

Mặt Tạ Liên phát sốt kịch liệt, không biết bây giờ mặt đã đỏ thành cái dạng gì rồi, khớp xương một bên tay run lên ken két, chìm trong giận dữ nói: "Ngươi...đừng có giả vờ. Ngươi làm gì với ta...lòng ngươi tự hiểu rõ."

Mi mắt Tam Lang lại giương lên vài phần, nói: "Thật không may, thật sự ta không rõ lắm, ta rốt cuộc đã làm gì đạo trưởng, khiến ngươi tức giận như vậy? Có thể chỉ giáo một chút không?"

"..."

Người này cư nhiên lại mang vẻ vô tội bảo chính miệng y nói ra, muốn y nói thế nào đây? Giữa ban ngày ban mặt, nói loại chuyện này sao?! Tạ Liên chưa từng gặp qua người thế này, tức đến mức từ đầu vai đến tận đáy lòng đều đang phát run, mặt nhưng lại càng ngày càng đỏ, nói năng lộn xộn mà mắng: "Câm miệng! Ngươi cái tên này...ta, muốn đánh chết tên vô sỉ ngươi...hạ lưu...ti tiện...ngươi..."

Tam Lang thở dài, nói: "Đạo trưởng, không ngờ ta thành tâm, nhưng ngươi lại đáp lại như vậy. Ta rốt cuộc có chỗ nào vô sỉ hạ lưu ti tiện?"

Tạ Liên khó khăn tìm lại một ít bình tĩnh, nói: "Đừng hòng gạt ta nữa! Đoạn chỉ đỏ trên tay ngươi đã chứng tỏ rồi, ngươi chính là cái kia...cái kia..."

"Hả?" Tam Lang nhưng không một chút hoang mang, giơ tay mình lên, nói: "Ngươi nói cái gì? Chỉ đỏ này có vấn đề gì?"

Tạ Liên thấy đoạn chỉ đỏ kia liền tựa như bị đâm vào, nói: "Ta thấy được. Khi đó, ngươi...trên tay có đoạn chỉ đỏ này..."

Tam Lang nói: "Khi nào?"

"..."

Trong nháy mắt, Tạ Liên thật sự muốn đánh chết hắn.

Biết rõ còn cố hỏi, quá ác liệt mà!

Nhưng không biết tại sao, dù trong lòng y tức giận, tay nhưng lại không nhúc nhích được. Hơn nữa cũng không phải bị người khống chế nên không cử động được, mà là chính thân thể y không cho y động!

Chính vào lúc này, có mấy người từ đâu chạy lên lầu, nói: "Hai vị khách quan làm gì vậy?! Sao có thể đánh đổ lung tung như vậy!"

Tạ Liên quay đầu lại nói: "Ở đây nguy hiểm! Các ngươi trước hết..." nào ngờ, vừa nhìn một cái, y lại ngây ngẩn cả người.

Trên tay mấy người này, cư nhiên đều buộc một đoạn chỉ đỏ!

Tạ Liên bật thốt lên nói: "Chỉ đỏ trên tay các ngươi là xảy ra chuyện gì?"

Một người trong đó nói: "Chỉ đỏ? Chỉ đỏ không phải là chỉ đỏ sao, có gì ngạc nhiên, không xảy ra chuyện gì...ách không xảy ra chuyện gì cả."

Tạ Liên hồ đồ. Khó có thể nói ở nơi này, buộc chỉ đỏ lên tay, là một phong trào trang sức vô cùng bình thường chứ?

Y quay đầu lại, Tam Lang dường như đã nhìn thấu y đang nghĩ gì, nói: "Đạo trưởng đoán không sai, tay buộc chỉ đỏ, chính là phong tục nơi đây. Không tin mời xem đám đông phía dưới."

Tạ Liên nhìn xuống dưới tửu lâu, quả nhiên, trong dòng người như nước chảy, nhiều bàn tay đều buộc một đoạn chỉ đỏ, có người còn buộc nhiều đoạn. Y nói: "Đây là phong tục gì?"

Tam Lang mỉm cười, nói: "Cái này sao, lại nói tiếp cũng có liên hệ đến vị Hoa Thành kia."

"Hả?"

"Bởi vì, hắn cùng người hắn thương trên tay đều có một đoạn chỉ đỏ như thế. Cho nên rất nhiều người cũng noi theo, muốn cầu nhân duyên, hoặc thể hiện lòng chung tình."

Tạ Liên nghe được kinh ngạc, nói: "Nói như vậy...vị Hoa Thành kia, phải là một nhân vật khó lường? Cư nhiên có nhiều người hứng thú noi theo hắn như vậy..."

Tam Lang nói: "Khó lường hay không, còn phải xem so với ai nữa. Đúng rồi, đạo trưởng, hình như có thứ gì rơi xuống đất, ta nhặt lên xem được không?"

Tạ Liên lúc này mới kịp phản ứng, y vẫn duy trí tư thế công kích này, hóa ra vừa nãy nhầm lẫn một trận, khí thế đều tiêu tan, vội vàng rút tay lại, nói: "Xin lỗi xin lỗi, Tam Lang, ta thật sự không...thật sự không phải với ngươi, là ta hấp tấp, lại hiểu lầm ngươi..."

Tam Lang từ đầu đến cuối vẫn ung dung, khom lưng nhặt một vật lên, nói: "Không sao. Đạo trưởng, này là do ngươi đánh rơi sao?"

Hắn nhặt lên từ đống hỗn độn trên mặt đất, là một miếng vàng lá, đại khái là mới vừa rồi Tạ Liên ra tay thì chúng rơi xuống từ tay áo y. Tạ Liên đang định nói, đã thấy Tam Lang giơ lá vàng lên trước mắt, híp híp mi, nói: "A, lá vàng này nhìn qua, hơi quen mắt nha."

Nói xong, hắn không nhanh không chậm lấy từ bên hông một thứ. Cũng là một miếng vàng lá.

Hai miếng vàng lá, cư nhiên giống nhau như đúc!

Tạ Liên bật thốt lên nói: "Hóa ra cái này là của ngươi sao?"

Tam Lang nói: "À, thật ra ta có đánh rơi một ít đồ, nên mới quay lại tìm..."

Nghe đến đó, Tạ Liên rất sợ hắn hiểu lầm, vội nói: Tam Lang nghe ta giải thích."

Tam Lang nói: "Không cần khẩn trương, ta đương nhiên sẽ nghe đạo trưởng ngươi giải thích."

Tạ Liên thở dài một hơi, nói: "Là như vầy. Lá vàng này, là ta nhặt được trên đường. Vốn muốn chờ người đánh rơi quay lại tìm để trả người ta, nhưng ta đợi hơn một canh giờ, cũng không thấy người đến tìm. Ta lại rất..."

Nói đến đây, y có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Cho nên, liền..tự quyết định, mượn trước một ít, định đi mua một ít đồ để ăn, là cái bánh bao kia...Vốn định sau này sẽ bồi thường gấp bội, nhưng bất kể nói thế nào, chung quy vẫn là, không hỏi đã làm. Xin lỗi."

Tam Lang nhưng lại cười híp mắt, nói: "Đạo trưởng cần gì phải như vậy? Chuyện này chẳng phải nhân chi thường tình* đó sao? Chưa kể ta vốn định mời ngươi uống cùng, với cái bánh bao kia, cuối cùng không phải là ta ăn đó sao? Chuyện nhỏ thế này, đừng nên để trong lòng, người nhặt được lại là đạo trưởng, này quả thật là, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ* mà."

*Nhân chi thường tình: Chuyện thường ở đời, chuyện thường tình.

*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên thì nghìn dặm vẫn có thể gặp nhau.

Tạ Liên nghe hắn giải thích, tâm trạng cũng nhẹ đi, nói: "Có điều, Tam Lang ngươi cùng phải cẩn thận đó. Sáng lóa như vậy rớt trên đường, ngươi cư nhiên cũng không phát hiện ra, lần sau đừng sơ ý như vậy nữa."

Lúc này, đám giúp việc đang co đầu rụt cổ một bên nói: "Hai vị khách quan, các ngươi bình tĩnh chưa? Bình tĩnh rồi thì nên..., tính tiền cái bàn bị đập hư đi!"

Tạ Liên: "..."

Nếu là trước đây, bồi thường bao nhiêu đương nhiên đều là chuyện nhỏ nhặt, nhưng bây giờ, y ngay cả một cái bánh bao cũng mua không nổi, Tam Lang lại nói: "Không có việc gì. Đều tính vào ta đi."

Lúc nãy rõ ràng là y động tay với Tam Lang, Tam Lang nhưng lại chủ động giúp y bồi thường đồ vật bị y phá hư. Tạ Liên bị ôn nhu săn sóc của hắn làm cảm động đến nói không nên lời, hầu kết giật giật, nói: "Ngươi..."

Đám người giúp việc cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, gian phòng bị đánh tả tơi còn vui tươi hớn hở giúp bọn họ đổi một cái bàn khác hoa lệ hơn. Hai ngươi một lần nữa ngồi xuống, Tạ Liên khó tránh khỏi áy náy lại cảm kích, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng khó mà biểu đạt được. Tam Lang ân cần nói: "Đạo trưởng, mới vừa rồi nghe ngôn từ của ngươi, hình như bên trong có ẩn tình. Chuyện gì xảy ra? Đạo trưởng, ngươi đến tột cùng bị ai làm cái gì?"

"..."

Loại chuyện đó, Tạ Liên làm sao nói ra khỏi miệng được, vẻ mặt vừa mới bình tĩnh lại được liền thẹn đỏ, ngập ngừng nói: "...Không có gì, không có gì."

Tam Lang lại nói: "Nếu không ngại, có thể nói cho biết đôi câu không? Tam Lang nói không chừng có thể giúp đỡ vài phần."

Hắn tuy có lòng tốt, Tạ Liên nhưng lại bị hắn dồn đến không còn đường trốn, đứng ngồi không yên, bất đắc dĩ nói: "...Thật sự không có gì. Tam Lang ngươi, ngươi có thể đừng hỏi không..."

Khó có thể mở lời.

Đã như vậy, Tam Lang cũng không miễn cưỡng, nói: "Được rồi. Mới vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi? Ngươi muốn đi gặp Hoa Thành sao."

Tạ Liên thu lại tâm trạng, nghiêm mặt nói: "Ừ. Tam Lang biết cách nào sao?"

Tam Lang nói: "Đương nhiên biết. Có điều, mấy ngày nay, không thể gặp được Hoa Thành."

"Vì sao?"

Tam Lang dùng đũa gắp rau xanh trong mâm lại bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Có người nói mấy ngày gần đây người thương của hắn có chút chuyện, cho nên hắn phải theo cùng. Những chuyện khác thì không rõ."

Tạ Liên nghĩ thầm, quả nhiên, vị Hoa Thành này có thể tính là người cảm tính, vô cùng trọng tình, càng thêm tán thưởng, nói: "Thì ra là thế. Vậy, phải đợi tới khi nào mới có thể gặp hắn?"

"Nhiều thì năm ngày, ít thì ba ngày. Ta kiến nghị, đạo trưởng, không cần lo lắng, trước lúc đó, không bằng cứ an tâm nghỉ ngơi đi."

Trong lòng Tạ Liên vừa nghĩ đến việc y không có nơi để dừng chân, lại nghe Tam Lang nói: "Nếu như đạo trưởng không có nơi để dừng chân, không bằng đến chỗ ta tạm nghỉ thì thế nào? Dù sao gian nhà ta cũng lớn, cũng không có nhiều người ở."

Tạ Liên cũng nhịn không được nữa, nhẹ giọng nói: "Tam Lang, ngươi thật...thật tốt mà."

Y lần đầu tiên dùng ngôn từ trắng trợn như vậy để khen người khác, có chút ngượng ngùng, nhưng trừ những lời đó ra, thật sự tìm không ra lời nào có thể biểu đạt rõ tâm tình của y. Nghe xong câu này, Tam Lang dường như vô cùng hưởng thụ, cười híp mắt nói: "Ai bảo ta cùng đạo trưởng vừa gặp đã thân làm chi? À đúng rồi, còn một vấn đề, quên hỏi, đạo trưởng năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tạ Liên nói: "Mười bảy."

Tam Lang nói: "À, mười bảy, vậy nhỏ hơn ta rồi."

Quả thực là vậy, hắn nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi. Tam Lang lại như thuận miệng nói: "Như vậy, đạo trưởng nên gọi ta là ca ca rồi."

Tạ Liên là người hoàng tộc, là thái tử điện hạ tôn quý không gì sánh bằng, vốn không nên cùng người ngoài xưng huynh gọi đệ, không mấy ai chịu nổi. Nhưng vị Tam Lang thực sự mang đến cho Tạ Liên cảm tình rất tốt, y cũng chưa từng đối đãi với người ngoài như huynh trưởng, vô cùng mới lạ, liền cười nói: "Hóa ra là Tam Lang ca ca."

"..."

Không biết có phải ảo giác hay không, y gọi một tiếng "ca ca" này xong, dáng cười của Tam Lang ở phía đối điện bỗng nhiên trở nên có chút quỷ dị.

Thực sự rất khó hình dung, ánh nhìn trong mắt trái của Tam Lang dường như bỗng nhiên rực cháy, nóng đến độ khiến Tạ Liên cảm giác da mình nóng lên, trừng mắt nhìn, nói: "Sao vậy?"

Cơn nóng kinh khủng kia thoáng qua liền biến mất, Tam Lang khôi phục lại như thường, cười nói: "Không gì, rất cao hứng mà thôi. Trong nhà ta không có ai nhỏ hơn ta, chưa từng nghe qua ai gọi ta thế này."

Tạ Liên nói: "Nếu Tam Lang không chê, vậy...ta liền gọi ngươi như vậy có được không?"

Tam Lang cười đến ánh mắt dao động, miệng lại từ chối: "Hả, ta đương nhiên tuyệt đối không ghét, vậy phải xem đạo trưởng có ngại hay không thôi."

Tạ Liên nói: "Không ngại, đương nhiên không ngại. Tam Lang ca ca, chúng ta bây giờ quay về nhà ngươi đúng không?"

Chỗ ở của Tam Lang, là một tòa nhà vô cùng hoa lệ rộng lớn, Tạ Liên đi vào, chỉ cảm thấy nơi này so với vườn ngự uyển trong hoàng cung cũng không kém bao nhiêu, càng tin tưởng vị Tam Lang này không phải người tầm thường.

Buổi chiều, một thân một mình nằm trên giường, Tạ Liên trằn trọc.

Y cảm giác bên cạnh thiếu vắng một vật gì đó, xoay qua xoay lại vẫn cảm thấy bất an. Hơn nữa thân thể âm ỉ khó chịu, nằm ngửa mặt, ép trúng thắt lưng; xoay người nằm sấp, lại cảm thấy như có cái gì đặt trên lưng.

Mơ mơ màng màng, gặp phải nhiều giấc mộng rối loạn. Y muốn cử động, nhưng lại bị người khác vững vàng chặn lại, giọng nói kia lại ghé đến nói nhỏ vào tai y, có lúc là nam nhân, có lúc là thiếu niên; có lúc gọi y ca ca, ca ca, có lúc gọi y điện hạ, nói với y đừng sợ, điện hạ.

Vô cùng ôn nhu, vô cùng tà ác, nhưng cũng vô cùng trân trọng.

Giật mình tỉnh giấc, toàn bộ xiêm y đều ướt đẫm mồ hôi. Tạ Liên một bên thở dốc, một bên nắm chặt quyền, tức giận lại vô lực nên hung hăng nện lên giường, ngón tay xen lẫn vào mái tóc ướt đẫm: "...Loại chuyện gì, đến khi nào mới có thể quên đi đây! Đợi ta bắt được tên vô sỉ khốn nạn này, ta nhất định..."

Lúc này, y mới phát hiện không biết lúc nào bên gối đã được đặt một bộ quần áo. Tuy rằng cũng là bạch y, nhưng lại là kiểu dáng y thích. Tạ Liên như được đại xá, vội vã đi ra sau phòng nhanh chóng tắm rửa.

Trút bỏ y phục, ngâm vào nước, y chợt phát hiện, trên cổ mình có đeo một sợi xích bạc tinh tế.

Dưới sợi xích bạc treo một chiếc nhẫn trong suốt long lanh. Không biết đã đeo bao lâu, dù thế nào đi nữa y hoàn toàn không phát hiện ra, thấy kỳ quái: "Ta có một trang sức như vậy sao?"

Chiếc nhẫn này thật sự quá đẹp, y nhìn đến gần như mê mẩn, nhưng vẫn chưa đánh mất cảnh giác, đột nhiên, cảm thấy bên cạnh lóe lên ánh bạc, lập tức hô to: "Kẻ nào!"

Một chưởng đánh vào nước, bọt nước tung ra, tựa sắt đá, đánh vào mặt tường chấn động ầm ầm, mà bị y dánh không phải là người nào, mà là...một cây đao?!

Tạ Liên cầm lấy thanh đao cứng rắn kia, vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên, ánh bạc trên chuôi đao tách ra, tựa như một con mắt đang mở, con ngươi chuyển động hỗn loạn nhanh như chớp. Tạ Liên càng kinh hãi.

Đây là thứ đồ quái quỷ gì?!

Thân loan đao thon dài, dường như có sinh mệnh, vô cùng nhiệt tình bổ nhào vào lồng ngực y. Tạ Liên thình lình để nó đắc thủ, bị lạnh đến kêu "oa" lên một tiếng, cả người run run.

Nhưng đại khái bởi vì không cảm nhận được sát khí, trực giác mách bảo y loan đao này cũng không nguy hiểm, ngoài khốn khổ đẩy nó ra thì cũng không muốn có hành động thô bạo với nó, chẳng hạn như vả một cái lên chín tầng mây...Lúc này, một thân ảnh màu đỏ chợt hiện ra, một tay bắt lấy loan đao kia, điềm nhiêm nói: "Hóa ra ngươi ở đây..."

Nhìn kỹ lại, là Tam Lang đang đứng cạnh bồn tắm, tay nắm lấy thanh đao kia, mặc dù mặt vẫn mỉm cười, nhưng trên trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, tay không hề khách khí vả nó một cái, nói: "Ta không phải đã nói hiện giờ không được phép sang đây sao?"

Tạ Liên nói: "Tam Lang, đao này là ngươi...pháp khí?"

Tam Lang chuyển hướng sang y, gân xanh trên trán trong nháy mắt liền biến mất, lại một vẻ khí định thần nhàn, nói: "Thứ không nên thân mà thôi, ca ca...ca ca ta đây khiến ngươi chê cười rồi."

Tạ Liên cũng nghiêm nghị cảm thấy kính nể, mắt đều sáng lên, cầm lấy vạt áo đỏ của hắn nói: "Không không không, Tam Lang ca ca, ngươi cực kỳ lợi hại! Cư nhiên có thể luyện ra pháp khí tự có linh thức đến như vậy!"

Đao kia mới vừa rồi bị Tam Lang đánh cho một chưởng, ủy ủy khuất khuất nhăn mắt lại, nghe Tạ Liên khích lệ, con ngươi lại đắc ý di chuyển nhanh như chớp, lén lút muốn đi sang phía đó cọ cọ. Tam Lang vô cùng lãnh khốc xuất một chưởng nữa.

Nó còn chưa kịp làm gì, "Đùng" một cái ngã xuống đất, lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại, giống như trẻ nhỏ bị người lớn đánh lên nằm lăn khóc trên mặt đất. Hai tai trái phải của Tạ Liên quả thực như có thể nghe được tiếng khóc oa oa của nó, thấy có điểm đáng thương, vội đứng lên nói: "Đợi một chút Tam Lang! Bỏ qua đi, ngươi đừng đánh nó, ta nghĩ nó chỉ bướng bỉnh một chút, cần phải dỗ dành, không cần trách móc nó nặng nề như vậy đâu."

Nhưng vừa ra khỏi nước, lúc này mới nhớ nửa thân dưới nước của mình đang xích lõa, mặt không hiểu sao lại đỏ lên, lúng túng lặn xuống lại. Tam Lang nhưng sớm đã vô cùng tự nhiên xoay người lại, đi ra ngoài.

Tạ Liên vội vã ra khỏi bồn đổi y phục mới, cảm giác chất vải của y phục dán lên người vô cùng tinh tế, cuối cùng cũng không bị chà đến khó chịu da thịt nữa, trong lòng càng biết ơn. Ra khỏi phòng, đi đến phòng khách tao nhã, Tam Lang đã ngồi trên ghế chờ.

Chẳng biết hắn giáo huấn đao kia ra sao, bây giờ nó đang thành thành thật thật treo bên hông Tam Lang, không tùy tiện cử động, lại vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, hoàn toàn không tưởng tượng được dáng dấp mới vừa rồi nằm ăn vạ trên mặt đất. Thấy Tạ Liên đến, Tam Lang cười nói:" Dậy rồi sao? Đêm qua ngủ ngon không?"

Tạ Liên thành thật đáp: "Nửa đầu không biết vì sao cứ liên tục nằm mơ...sau nửa đêm nhưng lại ngủ rất ngon."

Tam Lang nói: "Là do mệt mỏi quá đó."

Hai người thuận miệng nói vài câu, luận bàn vài chuyện nhỏ nhặt, một ngày này không khác gì trước đây. Đại khái mỗi lần Hoa Thành rảnh rỗi, bọn họ đều ngồi xuống với nhau thế này.

Thế nhưng, buổi chiều, Tạ Liên một mình nằm trên giường, lại gặp phải giấc mộng khiến người khác khô nóng bất an.

Y trằn trọc trong mộng đến không thể chịu được nữa, giật mình tỉnh dậy, lại một thân mồ hôi đầm đìa, bực tức không biết làm sao, chỉ đành đứng dậy ra ngoài, định đi vài vòng cho bình tĩnh lại, nhưng chợt nghe xa xa trong một căn phòng khác truyền ra giọng nói.

Đó là phòng chủ của Tam Lang. Gian phòng vô cùng cách âm, giọng nói kia cực nhỏ, nhưng ngũ giác của Tạ Liên vô cùng linh hoạt, nghe ra được. Y nín thở ngưng thần, vô thanh vô tức đi đến phía ngoài gian nhà kia.

Xuyên qua khe cửa, nhìn vào trong, chỉ thấy Tam Lang đang ngồi trong phòng, tay cầm một cây bút lông nhỏ, dường như đang viết chữ, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn với lúc Tạ Liên đối mặt với hắn, bên cạnh còn có một người mặc hắc y đeo mặt nạ quỷ, đang cúi người, thấp giọng báo cáo.

Không hiểu tại sao, người mang mặt nạ quỷ kia cảm giác tồn tại thực sự rất thấp, không cẩn thận thì sẽ không chú ý đến hắn. Tạ Liên đang định lắng nghe, người nọ cũng báo cáo xong, y chỉ mơ hồ nghe được vài câu rải rác, cái gì mà "Quái vật kia gây rối loạn lâu ngày" "Có lẽ do nhận được lời cầu nguyện xử lý nó, bất ngờ bỏ đi" "Đây là phương hướng mới dò xét được".

Y đang chậm rãi đến gần, chỉ nghe Tam Lang nói: "Ta hiện tại cần bồi y, không thể phân thân. Giao nộp con quái vật đó cho ta trước đêm mai."

Người mang mặt nạ quỷ kia thấp giọng nói: "Vâng. Ngài muốn lưu lại một hơi thở cho nó không?"

Tam Lang gác bút, thoáng nhìn qua những thứ mình viết, dường như không hài lòng lắm, vò thành một cục, ném đi, lúc này mới chậm rãi nói: "Cho nó vài hơi, bắt nó nhổ ra thứ kia, sau lại chậm rãi nghiền nát đầu chó của nó."

Thần tình cùng ngữ khí của hắn khi nói lời này, đều khiến người khác cực sợ hãi. Nhưng Tạ Liên cư nhiên lại không thấy ác cảm hay cảnh giác như vậy. Mặt nạ quỷ lên tiếng đáp lại liền định rời đi, Tạ Liên lập tức lách người ẩn thân đi.

Trởi lại phòng mình, Tạ Liên càng không ngủ được, đi đi lại lại vào lần, thầm nghĩ: "Tam Lang đến tột cùng là ai? Quái vật hắn nhắc đến là thứ gì?"

Nghe ra, hình như có đồ vật quan trọng nào đó bị quái vật tác quái lâu ngày kia nuốt mất, Tam Lang hơi tức giận. Nhưng bởi vì lúc này muốn bồi y, mới không thể phân thân đi đập nát đầu con quái vật kia.

Nghĩ đến đây, Tạ Liên liền cảm thấy ngại vô cùng. Vị Tam Lang này, đối đãi y quả nhiên vô cùng chân thành đến cực điểm.

Bỗng nhiên, trong đầu y chợt lóe linh quang: y tại sao lại ngồi không như vậy? Dù sao tạm thời chưa gặp được Hoa Thành, y cũng muốn vì vị ca ca tốt bụng Tam Lang này làm chút gì đó, không bằng, bắt quái kia cho hắn?

Nói đi là đi. Tạ Liên hạ quyết tâm, lúc này để lại một phong thư, viết rằng Tam Lang ca ca chớ nên lo lắng, Liên đi rồi lại về, phi thân một cái, lặng yên không một tiếng động mà ra khỏi nơi hoa lệ này.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!