"Lại nghe khúc hát này đi, Đó là lời của Dĩ Thành nói với Thiên Việt
Thiên Việt lắng nghe một hồi nói: Êm tai thật, nhưng dường như có chútc chẳng lành.
Dĩ Thành ôm lấy Thiên Việt, vỗ về cậu, vẫn như cũ ôn nhu vô cùng, “Không liên quan tới chúng ta.”
Khúc hát ấy, kể từ đó luôn ở trong lòng Thiên Việt, không cần hồi tưởng, nhưng, vĩnh viễn không quên.
Loại khóa nào có thể khóa được những lời hứa hẹn
Để giữ lại bao nhiêu ôn nhu của người?
Khúc ca nào có thể hát đến vĩnh cửu
Cho đến khi tháng năm phủ trắng mái đầu xanh?
Người có còn nhớ chăng?
Tình nhân lúc nào cũng nồng nàn thắm thiết
Trong lời thề đều luôn trọn kiếp trọn đời
Nếu như ta cầu mong sự vĩnh viễn
Cuối cùng người có thể cho ta bao nhiêu năm?
Nhưng hoa nở lâu đến đâu rồi cũng sẽ tàn
Chim bay xa đến đâu rồi cũng sẽ mỏi.
Nếu thanh xuân chỉ là trong nháy mắt
Người yêu nhất bao thuở muốn ly biệt
Chúng ta đều đang tìm một mùa xuân vĩnh hằng
Chúng ta đều mong đợi một lần lời thề bất hủ
Thế nhưng mộng đẹp dễ tan
Hồng nhan dễ tàn
Cuối cùng chỉ đành gạt lệ nhìn nhau.
Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!