Chương 62

Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

27.701 chữ

15-12-2022

Ngoại Truyện 1: Thiếu niên và quần hùng – [Cửa nhà tôi luôn rộng mở vì cậu].

Edit + Beta: Ruby

--------------

Cuối tháng chín, rõ ràng đã đến mùa thu, phương nam vẫn nóng hầm hập.

Hơn năm giờ chiều, mặt trời còn chưa xuống núi, một chiếc xe sang trọng lái vào trong biệt thự lớn nhất tiểu khu.

Cửa xe mở ra, một thiếu niên gầy yếu mặc đồng phục dài tay từ ghế sau bước xuống xe.

Cửa ga ra còn chưa đóng, nhà hàng xóm biệt thự đối diện đúng lúc đang dắt chó ra ngoài, ông ấy nhìn thấy thiếu niên, niềm nở bắt chuyện với thiếu niên.

“Hình Vân, tan học hả con?”

Đầu Hình Vân hơi cúi xuống, thấp giọng nói: “Chào chú ạ.”

“1 tháng 10 đi đâu chơi không?” Hàng xóm hỏi.

( ~ Ngày 1/10, quốc khánh Trung Quốc)

Hình Vân lắc đầu.

“Hình Vân, không biết chào hỏi à?” Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông trung niên anh tuấn nho nhã bước xuống xe.

Người đàn ông nhìn hàng xóm cười ôn hòa: “Chào anh, ra ngoài vận động à?”

“Dắt chó đi dạo.

Anh Hình đích thân đi đón Hình Vân tan học à?” Hàng xóm cười cười, “Cha con hai người tình cảm thật tốt.”

Hình Thận Chi đi đến bên cạnh Hình Vân, đưa tay ôm vai Hình Vân, giọng hơi quở trách: “Không biết chào sao?”

“Nãy nó vừa chào rồi.” Hàng xóm nói.

“Nói quá nhỏ, ai mà nghe thấy chứ?” Hình Thận Chi nhìn Hình Vân.

“Chào chú ạ…” Hình Vân lại nói khẽ một lần.

“Chào con.” Hàng xóm cười một tiếng, “Hình Vân thật ngoan.”

“Ngoan thì ngoan, chỉ là quá trầm tính, không thích nói chuyện.” Hình Thận Chi mặt mày rầu rĩ nói.

“Ngoan chút mới tốt, bớt lo.” Hàng xóm nói, nhìn thấy Hình Vân mặc một bộ đồng phục tay dài, “Con không nóng à? Thời tiết thế này còn mặc áo tay dài.”

Nghe nói như thế, đầu Hình Vân càng cúi thấp hơn.

Hình Thận Chi trả lời thay hắn, giọng điệu bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, nó nói nó sợ lạnh, ông bảo nó mặc áo ngắn tay nó cũng không chịu, thật không biết mấy đứa trẻ tuổi bây giờ đang suy nghĩ gì.”

Lúc này, Golden nhỏ mà hàng xóm dắt trong tay đi về phía Hình Vân, cọ bên chân Hình Vân.

Hình Vân lập tức lùi lại một bước, cả người cứng ngắc.

“Đâu Đâu, lại đây, dọa anh trai sợ rồi kìa.” Hàng xóm vội vàng kéo nhẹ xích chó, kéo Golden nhỏ về bên chân mình.

Nhưng Golden nhỏ không hề nhúc nhích, vẫn cọ Hình Vân.

Cơ thể Hình Vân thả lỏng một chút, ánh mắt di chuyển về Golden nhỏ.

Hàng xóm thấy thế lại nói: “Đâu Đâu không cắn người đâu, con có thể chơi cùng nó.”

Ngón tay Hình Vân khẽ nhúc nhích, dường như muốn sờ Golden nhỏ.

“Không phải đói bụng rồi sao?” Hình Thận Chi đột nhiên nói, “Vào nhà ăn cơm trước đi, đã bảo người làm món con thích ăn rồi đấy.”

Hình Vân rụt tay lại, khẽ gật đầu, cúi đầu bước nhanh vào nhà.

*

Hình gia mời vài người giúp việc, những người giúp việc lo việc lớn nhỏ trong Hình gia, vừa vào biệt thự, là có thể nhìn thấy bóng dáng bận ngược bận xuôi của bọn họ.

Nhưng mà lúc Hình Vân bước vào cửa, không ai chào hỏi hắn.

Hình Vân cúi đầu bước nhanh lên lầu, một mạch đi đến lầu ba.

Trở về phòng, hắn để cặp sách xuống, cởi đồng phục.

Dưới lớp đồng phục, cơ thể hắn chồng chéo vết thương.

Trên cánh tay, trên lưng, tất cả đều là sẹo.

Vết sẹo có mới có cũ, bầm tím bầm đen, rải rác khắp người.

Dù cho ở trong phòng, hắn vẫn cúi đầu.

Hắn thay một bộ đồ mặc nhà dài tay dày cộm, lại đến bên cửa sổ.

Từ cửa sổ nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy Hình Thận Chi vẫn đang nói chuyện cùng hàng xóm bên ngoài ga ra.

Hình Thận Chi ngồi xổm xuống, ôn nhu sờ đầu Golden nhỏ, lại ngẩng đầu không biết đang nói gì với hàng xóm.

Hình Thận Chi mặt mũi anh tuấn, ánh nắng chiều chiếu trên người ông, rơi xuống một tầng ánh sáng nhẹ nhàng.

Hình ảnh xinh đẹp lại hài hòa ấy, quả thực có thể lấy ra làm quảng cáo tuyên truyền thúc đẩy mối quan hệ thân thiện giữa hàng xóm trong tiểu khu.

Bỗng nhiên, Hình Thận Chi đứng lên, giơ lên ra hiệu với hàng xóm, nhìn như muốn tạm biệt.

Hình Vân chớp mắt chấn động, vội vàng trở lại bàn học, lấy sách giáo khoa từ trong cặp, cúi đầu bắt đầu đọc.

Im lặng, trong phòng thật im lặng.

Bàn tay Hình Vân nắm chặt bút lại chưa thả lỏng, thậm chí còn hơi phát run.

Tiếng bước chân vang lên.

Nơi đây cách âm tốt, nhưng tiếng bước chân nặng nề cực kỳ rõ ràng, từng tiếng ngày càng gần, từng tiếng như giẫm trên trái tim Hình Vân.

“Ầm”, cửa phòng Hình Vân bị kéo mạnh ra.

“Gặp người ta không biết chào hỏi à? Tao dạy mày như vậy sao?” Giọng nói tức giận của Hình Thận Chi vang lên, Hình Vân theo phản xạ mà co người lại.

Một giây sau, hắn bị kéo đột ngột từ phía sau.

Sức Hình Thận Chi vô cùng lớn, trực tiếp kéo hắn từ trên ghế xuống.

Hình Vân ngã thật nặng nề xuống đất, trong nháy mắt rơi xuống, hắn theo thói quen bảo vệ đầu của mình.

Một giây sau, roi mây quất vào người hắn.

Hắn không phản kháng, cũng không tránh né, chỉ ngơ mắt cuộn người lại, chịu đựng hết roi này đến roi nọ quất xuống.

Thì ra ngày hôm nay lý do mà hắn bị đánh là không biết chào hỏi, không giống hai ngày trước…

May mà hắn đã sớm thay bộ quần áo thật dày…

*

Chín giờ tối, Hình Vân nghe thấy tiếng va chạm của bát đĩa ngoài cửa.

Hắn từ trên ghế đứng lên, chân thấp chân cao chậm chạp đi đến cửa.

Mở cửa, chỉ thấy trên mặt đất đặt một mâm nhỏ.

Hắn cúi người cầm mâm lên, lại chân thấp chân cao đi về bàn học.

Bữa tối hôm nay là một đống cải thìa, một muỗng cơm, còn có hai ba miếng thịt.

Rau và thịt đều được cắt rất nhỏ, cả canh cũng trộn vào chung, rõ ràng là đồ ăn thừa còn lại của bữa tối.

Hình Vân mặt không cảm xúc nhét thức ăn vào miệng, thức ăn đã lạnh ngắt, cơm thì nguội đến nỗi khô cứng, nhưng hắn không do dự, chỉ là nhét thức ăn vào trong miệng.

Dù sao hai ngày tới là cuối tuần, hắn không thể ăn cơm trong trường học, để không bị đói bụng, hắn phải ăn, cái gì cũng phải ăn.

Ăn cơm xong, Hình Vân đặt chén bát về bên ngoài cửa, lại chân thấp chân cao trở về bàn học, tiếp tục học bài.

Hắn năm nay 17 tuổi, mái tóc thật dài che khuất tầm mắt.

Thân hình hắn gầy gò, đôi má càng hõm xuống, lộ ra một đôi mắt vốn dĩ đã rất to nay càng to hơn nữa.

Đôi mắt hắn sinh ra đã giống mẹ, đều là đôi mắt to rủ xuống.

Hình Thận Chi ghét nhất chính là đôi mắt này, ông nói cặp mắt này rất xấu.

Hình Vân đã bị mắng đến tê dại, hắn chỉ chăm chú đọc sách giáo khoa trước mặt, yên lặng làm bài.

Từ khi vào trung học đến nay, thành tích hắn không bao giờ tụt xuống top 10 trong lớp, học hành là một việc ít ỏi có thể làm cho hắn quên đi sự thống khổ trước mắt.

Mười hai giờ khuya, Hình Vân còn muốn học thêm một lát, nhưng đầu hắn lại đau âm ỉ.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lên giường đi ngủ.

Nhưng mà vừa lên giường, hắn bèn đau đến nỗi hít khẽ một hơi.

Vết thương hôm nay đều rơi vào trên lưng, có vài cái thậm chí đánh toạc cả vết thương cũ vừa khép lại, vừa rồi lúc hắn thay áo ngủ, trên quần áo đều dính máu.

Hắn không cách nào nằm ngửa được, chỉ có thể nằm nghiêng, nhưng mà cả người hắn đau nhức, trằn trọc không yên, trở mình trên giường gần một tiếng đồng hồ, nhưng làm sao cũng ngủ không được.

Hắn bò dậy, lại trở lại bàn học, mở sách ra bèn bắt đầu giải toán.

Làm bài đi, làm bài sẽ không đau nữa.

… Nhưng mà thật sự rất đau.

Con số trước mắt dần dần nhòe đi, bàn tay Hình Vân run rẩy không thể viết được chữ, hắn ngã gục trên bàn, thở hổn hển.

… Đau lắm.

Dựa theo kinh nghiệm, hắn biết mình không bị gãy xương, nhưng vẫn rất đau, hơn nữa cả người hắn phát sốt, đầu nặng đến nỗi chỉ biết nằm gục ở đấy.

… Cuộc sống này khi nào mới là điểm cuối?

Hình Vân nằm gục xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, không kiềm lòng được ảo tưởng về một thế giới song song đang tồn tại, mà mình ở thế giới song song ấy không cần phải chịu đựng đau đớn như vậy.

Không biết qua bao lâu, cơn sốt cao do vết thương bị nhiễm trùng khiến Hình Vân ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc mơ, thế giới song song trong ảo tưởng của hắn đã xuất hiện.

Thế giới ấy, mẹ không cùng người cha chỉ biết bạo lực gia đình này sinh ra hắn, mẹ tìm được một người yêu thương thật lòng để kết hôn, rồi có hắn.

Bọn họ không cần ở trong biệt thự lớn, sống tại khu nhà viên chức trong trường đại học là đủ rồi.

Hắn có thể đi học như những bạn học khác, không cần giống như áp giải tội phạm, vừa đến giờ, liền bị cha hoặc tài xế đưa đón, không cho phép nán lại bên ngoài bên phút nào.

Hắn không phải bị đánh, không phải bị dọa dẫm, cũng không phải bị mắng nhiếc.

Hắn có thể như bao người khác, có một gia đình đơn giản mà ấm cúng.

*

Khi Hình Vân tỉnh lại, mặt trời lên cao.

Ngủ một đêm, hắn không chỉ không có chuyển biến tốt, tình trạng thậm chí càng tệ hơn.

Vết thương của hắn vẫn đau đớn không thôi, nhiệt độ còn cao hơn cả hôm qua, cả người không còn chút sức, cả ngồi cũng không ngồi thẳng được.

Dường như mình sắp chết rồi…

Hình Vân gắng gượng đứng dậy, muốn về lại giường nằm.

Nhưng mà hắn vừa đứng từ ghế dậy, lập tức lại ngã xuống đất.

Hắn thở hổn hển, vùng vẫy vài cái, nhưng cuối cùng chỉ có thể nằm bất động trên mặt đất.

Căn phòng hắn có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, nhìn từ cửa sổ ra phía ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh nơi tiểu khu, còn có thể nhìn thấy khoảng sân nhỏ nhà đối diện.

Mà ban nãy vừa ngã xuống, hắn vừa vặn ngã ở trước cửa sổ.

Hắn quay đầu nhìn bên ngoài, chỉ thấy trong sân nhà đối diện, cún Golden Đâu Đâu đang chơi bóng cùng cậu chủ nhỏ của nó.

Cậu chủ nhỏ đá bóng đến một nơi khác trong sân, Đâu Đâu chạy theo trái bóng, chỉ chốc lát lại ngậm quả bóng nhỏ trở về.

Đâu Đâu thích nhất là quả bóng nhỏ ấy, Hình Vân biết.

Hình Vân không nghe được tiếng bọn họ, nhưng hắn biết cậu chủ nhỏ nhất định đang khen ngợi Đâu Đâu thông minh.

Hắn chỉ thấy cậu chủ nhỏ bế cún Golden lên, yêu thương hôn rồi lại hôn.

Hình Vân ý thức mơ hồ, đầu óc hỗn loạn không ngừng suy nghĩ.

… Rõ ràng mình cũng thi được hạng nhất, rõ ràng mình cũng có thể học đá bóng, tại sao vẫn là như vậy chứ?

… Có phải mình trở thành một chú cún con, thì sẽ có chủ nhân sẵn lòng yêu thương mình hay không?

… Có phải mình học làm một chú chó ngoan, thì sẽ không bị đánh nữa hay không?

Mọi người đều yêu thích chó con, không thích Hình Vân.

Nếu như mình cũng là một chú chó con thì tốt biết mấy.

*

Khi Hình Vân mở mắt ra lần nữa, hắn không còn ở trong phòng.

Hắn phát hiện mình nằm trên ghế sau ô tô, mà ngoài cửa sổ trời đã tối.

Hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình còn cao hơn cả lần trước, đoán là cha phát hiện hắn té xỉu, bởi vậy muốn dẫn hắn đi khám bệnh.

Nhưng sao lại mang hắn ra ngoài chứ? Hình gia có một bác sĩ gia đình, từ nhỏ đến lớn, nếu như Hình Vân bị đánh ra sự cố gì, đều là vị bác sĩ họ Hoàng đến tận nhà khám bệnh, Hình Thận Chi cũng không để Hình Vân ra ngoài ngoại trừ thời gian đi học, trông chừng rất nghiêm.

Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe cha vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại: “Cố tình lựa lúc bác sĩ Hoàng ra nước ngoài phát sốt, thằng nhóc này cố ý à? Mất mặt! Đúng, mày liên hệ bệnh viện trước, bọn tao sắp đến rồi.”

Bác sĩ Hoàng ra nước ngoài?

Tại sao mang hắn ra ngoài, thế thì đã giải thích được rồi.

Đầu đau không dứt, Hình Vân nhắm nghiền hai mắt.

Hình như mình sắp chết rồi.

Bỗng nhiên Hình Vân có một dự cảm mãnh liệt, nếu như lần này hắn có thể sống sót về nhà, cũng sẽ bị Hình Thận Chi đánh chết.

Mình phải chạy trốn… Hình Vân thầm nghĩ.

Khi còn bé hắn từng chạy, lại bị bắt trở về.

Cha hắn từng đe doạ hắn: Nếu mày chạy, đứa tiếp theo gặp nạn chính là mẹ mày.

Đã nhiều lần bị bắt trở về, hắn đã sớm mệt mỏi, nếu có một ngày bị đánh chết, hắn cũng cảm thấy chẳng hề gì.

Nhưng mà lần này một dự cảm mãnh liệt về cái chết đã khơi dậy khát vọng được sống của hắn.

Hắn nhìn đường phố vừa ánh đèn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, chợt phát hiện mình chưa từng nhìn ngắm cẩn thận thế giới này.

Phải tiếp tục sống.

Mình phải sống tiếp.

Nghĩ như thế, Hình Vân giữ vững ý chí của mình.

Hắn nhắm mắt lại, dùng đại não bệnh đến nỗi mê man miễn cưỡng suy nghĩ nên bỏ trốn như thế nào.

Đến bệnh viện có thể chạy trốn, bệnh viện đông người, hắn có thể xin giúp đỡ… Không đúng, cha hắn không thể nào dẫn hắn đến nơi công cộng, nơi đến nhất định là bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn đã liên hệ sẵn bác sĩ rồi.

Nếu chạy trốn, chỉ có thể trốn ngay bây giờ.

Đã mấy năm hắn chưa từng chạy trốn, lúc này lại bệnh đến nỗi mê man bất tỉnh, cha khẳng định đã giảm bớt phòng bị.

Hắn không có điện thoại, cũng không có tiền, nhưng những thứ này hắn không thể quan tâm được nữa, cơ hội tốt như vậy, hắn phải nắm chắc.

Hắn nằm ở ghế sau, khe khẽ nhúc nhích tay chân.

Không một chút sức, nhưng vẫn có thể hoạt động.

Hắn nhìn trước nhìn sau, từ cửa sổ sau lưng hắn nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy khoảng cách giữa cửa hàng và xe không xa, xe đang chạy ở lane dành cho ô tô sát bên ngoài.

Xe dừng lại, hắn nhìn không thấy đèn xanh đèn đỏ, nhưng hắn biết lúc này là đèn đỏ.

Hình Vân nhẹ nhàng thò ra tay, đè tay nắm cửa, sau đó dừng động tác lại, chờ đợi.

… Hắn trốn được sao?

Hắn mở to mắt, nhìn bầu trời đêm bên ngoài.

Hắn có thể.

Nghe thấy tiếng động cơ thay đổi, hắn biết đã đến lúc, những năm qua hắn sớm đã quen với thói quen lái xe của Hình Thận Chi, biết chưa qua vài giây nữa, sẽ là đèn xanh.

Ba, hai, một… Mở cửa!

Một giây trước đèn xanh, Hình Vân mở cửa xe.

Hình Thận Chi vẫn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, quay đầu lại, chỉ thấy Hình Vân từ ghế sau chạy ra ngoài.

“Hình Vân!”

Khoảnh khắc bàn chân đạp trên mặt đất, hai chân Hình Vân như nhũn ra.

Nhưng hắn không ngừng lại, không quay đầu lại, cất bước bỏ chạy.

Đèn xanh, tiếng còi xe liên tục vang lên, xe phía sau không ngừng thúc giục Hình Thận Chi lái xe.

“Hình Vân! Quay lại!”

Tiếng còi vang không ngừng, Hình Thận Chi không còn cách nào, chỉ có thể lái xe.

Xe khởi động, lúc Hình Thận Chi quay đầu lại lần nữa, đã không thấy bóng dáng Hình Vân.

*

Đây là đâu?

Dưới tình huống khẩn cấp, Hình Vân hoảng loạn chạy bừa, nhìn thấy một con đường nhỏ bèn cắm đầu chạy vào trong.

Hắn chưa từng đến nơi đây, chỉ biết nơi đây không giống với nơi hắn sống và không giống với cả những nơi rộng rãi sáng sủa gần trường học.

Nơi này đường xá nhỏ hẹp, ngõ hẻm đan xen, hắn vòng mấy vòng, lại đi đến một con đường khác.

Con đường này chẳng hề náo nhiệt, người qua lại trên đường không nhiều lắm.

Hình Vân chú ý tới người trên đường đang nhìn hắn, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lập tức lại lùi về sau, trốn vào trong hẻm nhỏ.

Hình Thận Chi không thay quần áo giúp hắn, lúc này hắn mặc một bộ áo ngủ, còn đi chân trần.

Quá dễ làm người khác chú ý rồi.

Sự tra tấn phải chịu đựng trong những năm qua, khiến cho tính cách hắn khép kín, không thể dễ dàng tin tưởng người khác.

Hắn không dám nhờ người qua đường giúp đỡ, chỉ nán lại trong hẻm nhỏ.

Làm sao đây?

Mình phải đi đâu?

Đi tìm mẹ sao? Nơi này cách nhà mẹ có xa lắm không?

Con hẻm sau lưng là hẻm cụt, Hình Vân không còn đường trốn.

Cơn sốt của hắn vẫn chưa giảm, vết thương trên người đồng thời cũng đau âm ỉ, vừa rồi quá mức nôn nóng, hắn không cảm nhận được sự khó chịu ấy quá nhiều.

Lúc này vừa dừng lại, các loại đau đớn trên thân thể cùng lúc xuất hiện, chân hắn mềm nhũn, ngồi xổm xuống đất.

“Hình Vân?”

Đột nhiên có người gọi tên hắn, hắn hoảng sợ, vô thức lại muốn trốn.

“Hình Vân, là cậu sao?”

Người nọ lại gọi lần nữa, Hình Vân dừng động tác lại, quay đầu.

Chỉ thấy ngoài con hẻm, có một thiếu niên đang đứng đó.

Người nọ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, bên ngoài áo sơ mi còn thêm chiếc áo khoác mỏng, đeo ba lô, trên tay còn xách theo một hộp đàn, đang nghi hoặc nhìn hắn.

Là bạn học cùng lớp hắn.

Bình thường Hình Vân không qua lại với bạn cùng lớp, nhưng hắn nhớ rõ tên mỗi người trong lớp.

Hắn biết người nọ tên Bạch Khiêm Dịch, thành tích Bạch Khiêm Dịch không tệ, nhân duyên trong lớp cũng rất tốt.

“Ban nãy tôi mới đi học đàn violon về.

Sao cậu lại ở đây?” Bạch Khiêm Dịch đi về phía hắn, “Đợi một chút, cậu mặc là… áo ngủ?”

Bạch Khiêm Dịch thấy Hình Vân ngồi xổm trên đất, vươn tay định kéo Hình Vân dậy.

Trong khoảnh khắc Bạch Khiêm Dịch vừa chạm vào Hình Vân, Hình Vân hoảng sợ, vung tay y ra.

Tay áo ngủ rộng thùng thình theo động tác Hình Vân trượt xuống, lộ ra cánh tay chồng chéo vết thương phía dưới.

“Cậu bị thương?” Bạch Khiêm Dịch hoảng sợ, “Ai đánh cậu? Tôi giúp cậu báo cảnh sát?”

Làm sao đây? Nên nói cho Bạch Khiêm Dịch biết không? Sẽ liên lụy Bạch Khiêm Dịch hay không?

Hình Vân do dự, nhưng hắn không có thời gian để do dự, chưa đến vài giây, phía xa đã có người đang gọi: “Hình Vân! Hình Vân!”

Là tiếng của cha hắn!

Hình Thận Chi đã tìm đến!

Hình Vân hoảng sợ, theo phản xạ mà ôm đầu.

Bạch Khiêm Dịch bị động tác của Hình Vân dọa hoảng sợ, nhưng phản ứng Bạch Khiêm Dịch cũng rất nhanh, lập tức đoán ra được xảy ra chuyện gì.

Bạch Khiêm Dịch nói: “Là người đánh cậu đến sao? Đi, cậu đi mau!”

Bạch Khiêm Dịch nói xong bèn kéo Hình Vân, Hình Vân gắng gượng đứng lên, nhưng hắn phát sốt đến nỗi tay chân không còn chút sức, lần này căn bản không đứng dậy nổi.

“Tôi cõng cậu!” Bạch Khiêm Dịch đặt hộp đàn xuống, ngồi xổm xuống muốn cõng Hình Vân.

Hình Vân nằm trên lưng Bạch Khiêm Dịch, Bạch Khiêm Dịch dừng sức đứng lên.

Nhưng mà Bạch Khiêm Dịch rất mảnh khảnh, bình thường cũng không thích vận động, lúc này khẩn trương đến nỗi hai chân nhũn ra, muốn y cõng nổi Hình Vân cao xấp xỉ y một cái đầu, căn bản là y không làm nổi.

Y vừa đứng lên, chân mềm nhũn, lại quỵ xuống đất.

“Tôi… Tôi cõng cậu …” Giọng Bạch Khiêm Dịch run rẩy, đứng cũng đứng không nổi.

Y cố sức muốn nhúc nhích, lại chỉ có thể thồ Hình Vân bò trên mặt đất.

“Đừng bò nữa…” Hơi thở Hình Vân yếu ớt, gắng gượng xuống người Bạch Khiêm Dịch.

Hắn nghiêng người, lại ngã xuống đất, rên rỉ một tiếng.

Hắn nói: “Cậu đi đi, đừng lo cho tôi, tôi không quen cậu…”

“Sao tôi có thể mặc kệ cậu!” Bạch Khiêm Dịch trừng mắt, “Chúng ta là bạn học!”

“Hình Vân!” Âm thanh Hình Thận Chi vang lên lần nữa, âm thanh lại gần con ngõ hơn ban nãy một chút.

“Đó là ai?” Bạch Khiêm Dịch hoảng sợ.

“Cha tôi.” Hình Vân miễn cưỡng nói, “Cậu … Cậu đi đi… Coi chừng ông ấy đánh cậu.”

“Không được!” Bạch Khiêm Dịch cắn răng nói, “Tôi không thể mặc kệ cậu như vậy được!”

Bạch Khiêm Dịch nhìn hộp đàn đặt ở bên cạnh, lóe lên suy nghĩ.

Y vội vàng cởi chiếc áo khoác mỏng trên người mình xuống, ném lên trên đầu Hình Vân, lại bắt đầu cởi quần.

Hình Vân: “?”

Bạch Khiêm Dịch: “Mau! Cậu mặc quần áo của tôi!”

Bạch Khiêm Dịch nhanh chóng cởi quần, lại cởi quần ngủ Hình Vân xuống.

“A.”

Có người la lên một tiếng, Bạch Khiêm Dịch quay đầu lại, chỉ thấy là một học sinh tiểu học.

Gương mặt học sinh tiểu học hoài nghi nhìn vào hai người bọn họ, mở miệng như là muốn hỏi.

“Đi ra!”

Bạch Khiêm Dịch đỏ mặt, phất tay bảo đối phương cút, lại vội vàng giúp Hình Vân mặc quần của y vào.

Hai người đổi quần, Bạch Khiêm Dịch nhét hộp đàn của mình vào trong tay Hình Vân, đồng thời khoác chiếc áo khoác mỏng lên trên người Hình Vân, còn đội chiếc mũ trên chiếc áo khoác vào.

Trong vòng một phút, Hình Vân thay quần áo, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra đây là Hình Vân.

Chuẩn bị xong xuôi, Bạch Khiêm Dịch đỡ Hình Vân dậy, kéo tay Hình Vân đứng lên.

Đây là một hẻm cụt, lại không có vật gì để che chắn, nếu bọn họ bị phát hiện ở chỗ này, không đường trốn thoát.

Bạch Khiêm Dịch khẩn cấp nói: “Trước tiên cậu mặc thế đi, tôi đi cùng cậu, nhà tôi ở gần đây.”

Hai tay Bạch Khiêm Dịch không ngừng run lên, căng thẳng đến nỗi sắp khóc.

Y đột nhiên rất giận ba mẹ không cho y mua điện thoại, vào những lúc thế này nếu có thể báo cảnh sát thì tốt rồi!

“Đừng khóc…” Hình Vân thở dốc, “Tôi còn chưa khóc…”

“Tôi không khóc!” Bạch Khiêm Dịch vội vàng miễn cưỡng chống đỡ cho mình đứng vững, dìu Hình Vân đi ra con hẻm.

Con đường ngoài hẻm cũng không lớn, dẫn về phía một khu phố cũ nát.

Hình Vân bệnh đến mức xây xẩm mặt mày, vết thương trên lưng đau đớn không thôi, nhưng hắn chỉ có thể đi, ép mình đi về phía trước.

Hắn nhìn phía cuối con đường, đó là một khu phố náo nhiệt, Chỉ cần đi ra khỏi con đường này, Hình Thận Chi không thể làm gì hắn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.

Phải sống…

“Hình Vân! Hình Vân!”

Tiếng gọi lại vang lên lần nữa, chỉ thấy nơi khúc cua, Hình Thận Chi đột nhiên xuất hiện.

Bạch Khiêm Dịch toàn thân run lên, Hình Vân cúi đầu vội vàng giữ chặt y.

Hình Thận Chi đầu trần, Bạch Khiêm Dịch có thể nhìn thấy Hình Thận Chi tràn đầy lửa giận đi đến trước mặt.

Mà hai người khuất sáng, Hình Thận Chi chỉ nhìn thấy hai người chậm rãi kề vai đi qua, không nhìn rõ khuôn mặt hai người, chỉ thấy mang máng một người trong đó trên tay cầm theo một hộp đàn.

Trong nháy mắt, thời gian giống như thước phim quay chậm.

Khoảng cách Hình Thận Chi cùng Hình Vân, Bạch Khiêm Dịch càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

Hai người có thể nghe thấy hơi thở Hình Thận Chi.

Hình Vân cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt đất.

Khóe mắt hắn nhìn thấy đôi giày da trên chân Hình Thận Chi.

Chính là đôi giày da đó, vô số lần hắn từng bị đôi giày ấy tàn nhẫn giẫm đạp… Nếu như lúc này bị bắt được, hậu quả có thể tưởng tượng.

Thân thể hắn không tự chủ được phát run lên, gần như sắp không đi nổi nữa.

Nhưng hắn phải đi, hắn nhất định phải đi.

Càng ngày càng gần.

Càng ngày càng gần… Ba người lướt qua nhau.

Thời gian lướt qua vai qua trong chớp mắt trở lại bình thường.

Hình Thận Chi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là hai đứa học sinh, một đứa trong đó đeo ba lô, một đứa khác cầm hộp đàn, nhìn là biết tình cảm rất tốt, vai kề vai bước đi, còn nắm cả tay.

Hình Thận Chi không nghi ngờ, quay đầu lại tiếp tục đi.

Ông ta ngoảnh lại nhìn con hẻm cụt bên cạnh, không có ai.

Càng đi về phía trước, ông ta nhìn thấy một khu dân cư cũ nát cách đó không xa, cơn thịnh nộ càng dâng cao.

Hình Vân chạy đến đó rồi? Trốn vào trong đó?

Ông ta lại để cho Hình Vân trốn thoát!

Một thằng bệnh đến nỗi xỉu trên đất, vậy mà chạy rồi!

Thằng nhóc đó nhất định là giả bệnh!

Thằng nhóc đó chính là đứa lừa gạt, từ nhỏ đến lớn chỉ thích giả đau giả bệnh!

Nếu để ông ta tìm thấy, ông ta nhất định phải dạy dỗ một trận! Để Hình Vân biết kết cục của việc ngỗ nghịch!

“Gâu gâu!”

Lúc này ven đường truyền đến vài tiếng chó sủa, Hình Thận Chi trông thấy bên ngoài một ngôi nhà sát lộ, có cột một con chó nhỏ.

Bốn bề vắng lặng, Hình Thận Chi trong cơn giận dữ, cũng không thèm nhìn, giơ chân đá chó con.

Chó con kêu ẳng ẳng, trước khi ông ta đá tới bèn cụp đuôi chạy trốn.

Hình Thận Chi giơ chân muốn đạp nữa, đột nhiên, ông ta nhìn thấy đôi giày của mình, trong đầu hiện lên điều gì.

Hai đứa học sinh ban nãy, một đứa trong đó hình như không mang giày…

Lúc Hình Vân đi ra ngoài không mang giày!

Đột nhiên Hình Thận Chi quay đầu lại, chỉ thấy phía xa, hai đứa học sinh quả nhiên có một đứa không mang giày! Lại nhìn kỹ, chiếc quần mà một đứa khác đang mặc, đúng là quần ngủ Hình Vân!

Được lắm, thằng nhóc này…

Lập tức Hình Thận Chi muốn quay người đuổi theo.

Nhưng mà chưa đợi ông ta quay người lại, chợt nghe phía trước truyền đến giọng một đứa nhóc.

“Chú ơi! Ban nãy có phải chú đã đá chó con hay không!”

Ông ta nhìn sang, chỉ thấy trước mắt là một thằng nhóc chừng cấp 1 cấp 2 gì đó.

Thằng nhóc mặc một bộ đồng phục cũ, trên tay còn xách theo túi nhựa, xem ra là sống gần đây.

“Mắc cái rắm gì mày!” Hình Thận Chi tức giận, “Chó mày à?”

“Mỗi ngày con cho nó ăn cơm, nó chính là chó của con!” Thằng nhóc trừng ông ta, đôi mắt hoa đào trừng thật lớn, “Không cho chú đi! Nếu chó con bị chú đá bị thương, chú phải trả tiền thuốc men!”

Trẻ trâu đâu ra đây? Căn bản Hình Thận Chi không muốn để ý tới thằng nhóc này, quay người định đi.

Nhưng mà thằng nhóc lại không bỏ qua cho ông ta, lại vươn tay giữ chặt ổng, đồng thời la lên: “Không cho chú đi!”

Hình Thận Chi giơ tay muốn đánh nó, thằng nhóc lập tức buông tay lùi về sau, nhưng không chạy, chỉ nói: “Nhà con có đám du côn đang ở đó! Chú thử đánh con đi, con sẽ la làng lên! Con la thật đó nha!”

Đâu ra cái thằng quấy rối thế chứ!

Hình Thận Chi tức hổn hển, ông ta quay đầu lại lần nữa, bóng dáng Hình Vân đã không thấy đâu.

Bên ngoài con đường kia đầy người, Hình Vân chạy tới đó, ông ta làm sao đuổi theo được!

“Tại mày!” Hình Thận Chi trong cơn giận dữ, muốn cho thằng nhóc vướng víu tay chân này một trận.

Nhưng khi ông ta quay đầu lại, chỉ thấy đứa nhỏ đó đã chạy xa, thằng nhóc đứng ở đằng xa, lêu lêu ổng.

Nhất thời ông ta đã hiểu, đứa nhỏ đó cố ý chặn ổng!

“Tiết Doanh Song! Mày chết đâu rồi! Cơm đâu!” Trong tiểu khu, không biết nhà ai đang gào lên.

“Đến rồi đến rồi!” Thằng nhóc la lên, lại làm mặt quỷ với ổng, tiếp đó nhanh như chớp chạy vào khu nhà cũ nát.

*

Trong lúc Hình Thận Chi bị đứa bé giữ chân, Bạch Khiêm Dịch và Hình Vân đã ra khỏi đường nhỏ.

Đến khu phố xá người qua lại tấp nập, hai người thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa dừng bước lại.

Nước mắt Bạch Khiêm Dịch kìm nén thật lâu trong khoảnh khắc này rốt cuộc không nhịn được, len lén khóc lên.

Thương tích Hình Vân đau đến mức thở không nổi, cầm lấy tay Bạch Khiêm Dịch nói: “Đừng khóc… Không sao rồi…”

“Tôi không khóc.” Bạch Khiêm Dịch nhanh chóng gạt lệ, “Tôi chỉ mệt thôi, ngáp chảy nước mắt.”

Mặc dù cách nhà không xa, nhưng Hình Vân không đi nổi nữa, Bạch Khiêm Dịch cũng sợ tới mức nhũn chân.

Bạch Khiêm Dịch trực tiếp gọi xe, dẫn Hình Vân về nhà mình trước.

“Cha tôi đi họp rồi, mẹ tôi lát nữa sẽ đi dạy về.”

Nhà Bạch Khiêm Dịch rất đẹp, vừa vào phòng khách đã trông thấy vô số tủ sách.

Nhưng Hình Vân không hơi đâu quan sát nhiều như vậy, hắn vừa vào cửa, không chống đỡ nổi nữa, ngã nhào xuống đất.

Bạch Khiêm Dịch hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Gọi xe cấp cứu không? Hay là tôi báo cảnh sát trước?”

Hình Vân mệt mỏi lắc đầu: “Không chết được… Báo tin cho mẹ tôi trước… Ông ta không tìm thấy người, nhất định sẽ đi tìm mẹ tôi… Mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm…”

Hình Vân duy trì chút hơi sức cuối cùng, nói số điện thoại mẹ cho Bạch Khiêm Dịch.

Hắn mơ màng nằm trên đất, mang máng nghe được âm thanh Bạch Khiêm Dịch run rẩy gọi điện thoại.

“Dì… Con là bạn học của Hình Vân, con tên Bạch Khiêm Dịch…”

“Hình Vân không xong rồi, bây giờ cậu ấy không nói nổi nữa…”

“Có người đánh cậu ấy, hình như là cha cậu ấy…”

Đầu bên kia điện thoại, giọng tức giận của mẹ hắn vang lên, Hình Vân biết rõ, lần này mình hẳn là thật sự đã chạy thoát rồi.

Hắn yên lòng, cuối cùng ngủ mê man.

*

Sau đó, Mã Bội Loan vội vàng chạy đến nhà Bạch Khiêm Dịch.

Nhìn thấy tình trạng bi thảm của Hình Vân, bà thế mới biết những năm qua Hình Vân đã trải qua những gì.

Bà giận Hình Vân cái gì cũng không báo cho bà biết, càng giận bản thân không bảo vệ tốt Hình Vân.

Sau đó nữa, phần tử trí thức Mã gia tập họp sức lực cả gia đình, đánh ngã Hình Thận Chi, rồi tống ông ta vào tù.

Mà báo ứng Hình Thận Chi đến rất nhanh, chưa ra tù, cuối cùng lại mắc bệnh chết.

Mà Hình Vân được đón về Mã gia, tiếp tục việc học.

Thành tích của hắn vẫn xuất sắc như vậy, cũng học được đá banh.

Mỗi ngày hắn được Mã Bội Loan cho ăn đủ loại đồ bổ, thực phẩm dinh dưỡng, cơ thể phát triển chậm hơn người khác vài năm đã bắt đầu trổ mã, thoáng cái đã cao hơn không ít, mặt mũi cũng càng anh tuấn.

Thời gian dần qua, bạn cùng lớp bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của Hình Vân, lần đầu tiên bọn họ phát hiện vị top 1 u ám kiệm lời ngồi trong góc ấy, thế mà lại hấp dẫn người khác chú ý như thế.

Nhưng mà Hình Vân vẫn không thích giao tiếp cùng người khác, trong đám bạn học nhiều như vậy, cuối cùng hắn chỉ trở thành bạn bè với Bạch Khiêm Dịch.

Tuy rằng cùng nhau trải qua chuyện chạy trốn, nhưng hai người không ai bảo ai đều không nhắc đến việc ngày đó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bạch Khiêm Dịch chỉ nói chuyện bài vở, thảo luận thơ ca, còn có đủ loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt với Hình Vân.

Nhưng Hình Vân vĩnh viễn không bao giờ quên ngày hôm ấy, dáng vẻ Bạch Khiêm Dịch cả người run rẩy nói muốn cõng hắn chạy trốn.

Hình Vân chưa nói cám ơn cùng Bạch Khiêm Dịch.

Hắn chỉ nói với Bạch Khiêm Dịch, từ nay về sau, cửa nhà tôi mãi mãi rộng mở cho cậu.

— HẾT PN 1—

*

Tác giả có lời muốn nói: Về câu chuyện của thầy Bạch, có thể sẽ viết thành phiên ngoại, cũng có thể viết với hình thức văn đại cương.

Tui còn chưa nghĩ ra viết sao nữa, để tui viết xong phiên ngoại này rồi tính tiếp ha!

~ Ruby: Từ nhỏ chủ nhân đã biết bảo vệ chó con của mình rồi (っ˘з(˘⌣˘)

Hôm qua thấy có nàng đi cmt cảnh play cờ hó tới kì động dục trên page Cúc Vạn Thụ, tui đọc cười muốn xĩu luôn.

Vui vì được mn thích đó mà (๑˃̵ᴗ˂̵)و.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!