Chương 7

Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

17.508 chữ

08-03-2023

Chu Noãn Noãn và Khanh Hoan đứng giữa phòng tập.

“Hoan Hoan, hai chúng ta cùng nhau nhảy nhé?” Chu Noãn Noãn chủ động nói với Khanh Hoan, còn nở nụ cười đầy thiện chí với cô: “Tuy chị nhảy không tốt lắm nhưng cũng nhớ hầu hết các động tác rồi.”

“Như vậy sao được?” Tóc hime tỏ vẻ không đồng ý: “Các cậu mà nhảy cùng nhau thì chắc chắn Khanh Hoan sẽ nhảy theo cậu, như vậy chẳng phải là gian lận sao?”

“Đừng nói thế!” Chu Noãn Noãn lắc đầu với tóc hime với vẻ mặt chân thành, tha thiết: “Hoan Hoan rất thông minh, tớ tin em ấy có thể nhảy tốt hơn tớ!”

“Cùng nhau nhảy đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Minh Huyên lạnh lùng, gõ nhịp đi đến trước gương, đứng đối diện với Chu Noãn Noãn và Khanh Hoan, “Hai người đứng thành hàng, tôi đứng đây giám sát, hai người đừng học theo người khác.”

Lúc anh ta nói nửa câu sau thì đưa mắt nhìn Khanh Hoan, ý tứ cảnh cáo cô không cần nói cũng biết.

Chu Noãn Noãn nhìn Khanh Hoan với ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Khanh Hoan đang cố gắng không nhìn gương mặt khiến người ta sặc sụa kia, cô nghiêng mặt, nhưng ở trong mắt người khác, cô giống như không thèm để ý Chu Noãn Noãn.

[Đm! Có phải Khanh Hoan hơi không biết tốt xấu không? Thiên thần nhỏ Noãn Noãn của chúng ta cố gắng muốn giúp đỡ người khốn cùng như cô ta, vậy mà cô ta đáp trả lại Noãn Noãn của chúng ta bằng một cái nhăn mặt?!]

[Chỉ có tôi cảm thấy ánh mắt SMX nhìn ZNN không bình thường hả? Hơn nữa Z vừa nói muốn nhảy chung với QH thì SMX lập tức đồng ý, tôi mạnh dạn đoán không biết SMX có quen biết ZNN không nhỉ?]

(*) SMX: Thịnh Minh Huyên; ZNN: Chu Noãn Noãn; QH: Khanh Hoan.

[Trước đây tôi từng xem Khanh Hoan nhảy rồi, giống như cái túi nilon bị thổi bay lên á!]

[Ngồi chờ bình hoa mất mặt, xấu hổ. Tôi để lời nói của tôi ở đây. Nếu Khanh Hoan nhảy tốt hơn Chu Noãn Noãn, không, chỉ cần cô ta có thể nhảy được thôi thì tôi sẽ livestream ăn phân!]

[Lầu trên đừng có xạo sự đó nha!]

Mặc kệ sóng bình luận có nói gì, âm nhạc đã được phát ra từ loa.

Nốt đầu tiên rơi vào không khí.

Vẻ mặt của Chu Noãn Noãn thay đổi đột ngột, từ đơn thuần vô tội, để phù hợp với âm nhạc yêu mị, linh hoạt, kỳ ảo nên cô ta đã nhấc eo, nhảy múa uyển chuyển theo nhạc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

Mà Khanh Hoan vẫn đứng tại chỗ.

Phần biểu diễn vừa nãy của bọn tóc vàng là bắt đầu từ khúc nhảy tập thể.

Phần trước khúc nhảy tập thể thì bọn tóc vàng không nhảy.

Nhóm thí sinh luyện tập phát hiện ra điều không thích hợp, bàn tán sôi nổi: “Sao Chu Noãn Noãn lại thế này? Chẳng phải đã nói là nhảy đoạn sau sao? Sao cậu ấy lại nhảy ngay bây giờ vậy?”

Tóc vàng lập tức phản bác: “Bị bệnh đau mắt thì im miệng đi! Đoạn đầu này là mọi người cùng học với nhau trước khi Khanh Hoan bị dị ứng, Noãn Noãn nhảy thì sao? Khanh Hoan cũng học mà, nếu cậu ấy muốn thì cậu ấy cũng có thể nhảy!”

Quả nhiên giống như tóc vàng nói, Chu Noãn Noãn chỉ nhảy một chút rồi dừng lại, ngượng ngùng lè lưỡi: “Vừa nghe được nhạc là tớ cầm lòng không đậu nên mới nhảy chút…” Cô ta quay đầu nhìn về phía Khanh Hoan đang không nhúc nhích: “Xin lỗi em nhiều nha, Khanh Hoan.”

Tuy đoạn nhảy của Chu Noãn Noãn rất ngắn nhưng cho dù là động tác hay biểu cảm đều rất chính xác, khiến cả sóng bình luận ngạc nhiên với vẻ đẹp ấy. Fan của Chu Noãn Noãn càng kích động hơn, nhân cơ hội nhiệt liệt đề cử thần tượng của họ, điên cuồng tâng bốc, khen ngợi cô ta.

Mà Khanh Hoan đứng một bên không hề nhúc nhích lại trở thành vế lép tốt nhất cho Chu Noãn Noãn.

Giai điệu được đẩy mạnh, chớp mắt đã đến part nhảy tập thể rồi.

Nhịp trống trước phần nhảy tập thể kịch liệt hơn. Đầu tiên, Chu Noãn Noãn nhìn Khanh Hoan với đôi mắt đầy lo âu, sau đó lại cắn môi, quay đầu nhìn Thịnh Minh Huyên.

Trong mắt tràn ngập sự hoang mang, bối rối, giống như là dùng ánh mắt để hỏi Thịnh Minh Huyên xem là nên kiềm thực lực lại, nhường Khanh Hoan hay là nên thả lỏng tay chân, nhảy hết sức.

Thịnh Minh Huyên đáp lại cô ta bằng một ánh mắt vừa mơ hồ vừa thâm tình, cổ vũ cô ta lựa chọn vế sau.

Chu Noãn Noãn do dự một lúc rồi hạ quyết tâm, giơ tay, nhìn Thịnh Minh Huyên với ánh mắt quyến rũ như tơ (*) rồi duỗi chân theo âm nhạc.

(*) Gốc là mị nhãn như tơ (媚眼如丝), gần giống như liếc mắt đưa tình. 

Ánh nhìn thoáng qua thấy Khanh Hoan cũng bắt đầu động tác, nhưng tiết tấu lại hơi khác với cô ta. Chu Noãn Noãn vội quay đầu nhắc nhở Khanh Hoan: “Hoan Hoan à, tiết tấu của em…”

Giọng nói của cô ta đột nhiên im bặt.

Bởi vì cô ta nhìn thấy dáng múa của Khanh Hoan.

Đôi chân bước ra, vòng eo mảnh khảnh hạ xuống, đôi tay chậm rãi lướt qua chân dài.

Vừa đứng dậy, mái tóc đen nhánh trượt xuống, lộ ra góc nghiêng mê hoặc chúng sinh ngay cả khi không có biểu cảm nào.

Mỗi một bức hình đều có thể chịu được thử thách, mỗi một bức hình đều đẹp như poster.

Những ánh mắt bị hấp dẫn bởi Chu Noãn Noãn không biết từ khi nào đã tập trung sang người Khanh Hoan.

“Noãn Noãn.” Thịnh Minh Huyên nhẹ giọng nhắc nhở Chu Noãn Noãn đang đơ người.

Chu Noãn Noãn như mới tỉnh mộng, cuống quýt bắt kịp tiết tấu.

Chu Noãn Noãn không nhảy thì còn ổn.

Sự đối lập giữa những bước nhảy không quá rõ ràng.

Động tác của Chu Noãn Noãn là được dạy cá nhân hết động tác này sáng động tác khác.

Nếu nhìn đơn lẻ thì mỗi động tác đều rất chuẩn, rất có lực và tất nhiên cũng rất đẹp.

Nhưng đối với Khanh Hoan, nếu âm nhạc là biển thì Khanh Hoan chính là một con cá, cô tự do bơi lội trong cơn sóng.

Có một vị nhạc sĩ chuyên nghiệp đi cùng với Thịnh Minh Huyên, anh ấy liếc mắt một cái đã biết trình độ kiểm soát nhịp của Khanh Hoan chính xác đến đáng sợ. Đó là lí do vì sao rõ ràng Khanh Hoan nhảy nhẹ nhàng hơn Chu Noãn Noãn nhưng lại trông rất có lực.

Nhóm thí sinh luyện tập sợ ngây người, các bình luận bất ngờ tràn ngập màn hình:

[Người anh em vừa mới nói muốn livestream ăn phân, vui lòng cho biết tên nền tảng phát sóng đi!]

[Bình hoa đâu rồi? Nếu Khanh Hoan được gọi là bình hoa thì thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cái chương trình này đừng gọi là Thiếu Nữ Vinh Diệu nữa, gọi là Chậu Hoa Vinh Diệu đi!]

[Tôi cảm thấy tiểu phẩm mà Chu Noãn Noãn diễn cũng không tồi, lo lắng Khanh Hoan không nhớ được động tác, bản thân mình lại nhảy phần không thống nhất trước. Kết quả, không những Khanh Hoan nhớ rõ các động tác mà còn nhảy tốt hơn cô ta nữa! Ha ha ha, thú vị ghê!]

Chu Noãn Noãn vừa nhảy, vừa phân tâm nhìn Khanh Hoan nên bước nhảy ngày càng hỗn loạn. Cô ta gấp gáp đến độ trong mắt ngập tràn sương mù, động tác cuối cùng cô ta đã mắc sai lầm, chân bị trẹo, sắp sửa ngã xuống đất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

Thịnh Minh Huyên lập tức đứng lên, đi về phía Chu Noãn Noãn nhưng mà có người nhanh hơn anh ta.

Đó chính là Khanh Hoan.

Một cái chớp mắt kia như một pha quay chậm.

Thịnh Minh Huyên trơ mắt nhìn Khanh Hoan ôm eo Chu Noãn Noãn rồi bế lên ngay trước mặt anh ta.

Bởi vì quán tính nên anh ta và Khanh Hoan không thể tránh khỏi chuyện va vào nhau.

Sau đó…

Anh ta bị bay ra ngoài.

Khanh Hoan ôm Chu Noãn Noãn, ngơ ngác nhìn Thịnh Minh Huyên bay xa.

Hửm?

Vừa nãy hình như có thứ gì đó nhẹ bẫng đụng vào người cô một chút.

Nhưng mà tại sao người đàn ông có khuôn mặt cay mắt này lại bay đi vậy?

Nhìn tốc độ bay của Thịnh Minh Huyên, Khanh Hoan rất kính nể.

Đây là cao thủ!

Bay ngược mà cũng bay nhanh như vậy được!

Thịnh Minh Huyên bay ra, trượt trên đất hai, ba mét nữa mới dừng lại.

Phòng luyện tập im lặng như tờ.

Bọn họ đều nhìn thấy.

Thịnh Minh Huyên định làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Kết quả, mỹ nhân không cứu được mà anh hùng còn bay xa.

Nguyên lý cụ thể là gì thì bọn họ đều không hiểu.

Khanh Hoan buông Chu Noãn Noãn ra. Chu Noãn Noãn chạy về phía Thịnh Minh Huyên trước tiên, rơm rớm nước mắt: “Tiền bối, anh không sao chứ? Thật sự xin lỗi, là em không tốt!”

Nhân viên công tác đứng một bên cũng nhanh chóng chạy lại đỡ Thịnh Minh Huyên, sắc mặt của Thịnh Minh Huyên đã đen như đáy nồi rồi, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Chu Noãn Noãn khóc như hoa lê dính mưa (*), vẻ mặt lo lắng thì trong lòng anh ta mềm nhũn.

(*) Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Noãn Noãn và Khanh Hoan hoàn toàn khác nhau.

Anh ta nhất thời cầm lòng không đậu, thấp giọng an ủi Chu Noãn Noãn vài câu.

Tuy rằng anh ta và Chu Noãn Noãn chỉ nói hai câu rất ngắn gọn, cũng không thể hiện ra vẻ thân mật gì nhiều.

Nhưng anh ta là Thịnh Minh Huyên! Thái tử gia nhà họ Thịnh rất có quyền lực, hiên ngang trong giới giải trí, dù bao nhiêu tuổi cũng chưa thể làm anh ta ghé mắt xem một chút, vậy mà anh ta lại an tủi một thí sinh luyện tập.

Sóng bình luận bùng nổ với đủ thứ suy đoán. 

Sự chú ý của mọi người lại chuyển từ Khanh Hoan sang người Chu Noãn Noãn.

Thịnh Minh Huyên không bị thương gì nhưng bị dập mông, đường đường là Thái tử gia nhà họ Thịnh, đương nhiên anh ta sẽ không nói mông mình đau, gương mặt lạnh lùng, tuấn tú đi về phía gương với tư thế hơi kỳ quái.

Nhóm thí sinh luyện tập mà anh ta nhận xét về vũ đạo của Chu Noãn Noãn và Khanh Hoan.

Nhưng mà Thịnh Minh Huyên không hề nhận xét mà chỉ lạnh lùng nhìn Khanh Hoan, khóe môi cong lên một độ cong chế giễu: “Khanh Hoan, cô trình diễn khá lắm!”

Anh ta nói xong, nhiệt độ của phòng như bị giảm xuống mấy độ, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh, vừa căng thẳng vừa kích động xem náo nhiệt mà nhìn về phía Khanh Hoan. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

“Lén luyện bài nhảy này rồi nhì?” Thịnh Minh Huyên cười lạnh, “Giả vờ như hôm nay là lần đầu tiên thấy, lần đầu tiên học. Làm sao? Cô cảm thấy dựa vào gian lận để thắng thí sinh khác thì có vẻ cô rất lợi hại, rất thông minh phải không?”

Nhóm Noãn Bảo đang uể oải vì sự phát huy vượt xa người thường của Khanh Hoan lúc này nhảy cẫng lên:

[Khanh Hoan mưu mô ghê! Lén luyện tập sau lưng, sau đó lôi kéo Noãn Noãn của chúng ta để Noãn Noãn làm vế lép cho cô ta, làm nền cho cô ta nhảy, xí! Đúng là không biết xấu hổ!]

“Tiền bối, em thay Hoan Hoan xin lỗi anh!” Chu Noãn Noãn nhẹ nhàng cất lời: “Nhất định là Hoan Hoan không cố tình, em ấy nhất định sẽ không cố ý hại em!”

“Em không cần giải vây cho cô ta!” Giọng nói của Thịnh Minh Huyên lạnh nhạt, nhưng ánh mắt dừng trên người Chu Noãn Noãn lại mang theo vẻ thương tiếc, lúc nhìn Khanh Hoan thì lại lạnh như băng: “Khanh Hoan, bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói thật đi! Có phải là cô đã lén học điệu nhảy này không?”

“Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy điệu nhảy này!” Khanh Hoan nhíu mày, khó hiểu nhìn vào không khí bên cạnh Thịnh Minh Huyên, “Điệu nhảy này rất khó sao? Xem một lần là làm được, chẳng phải rất bình thường à?”

Thịnh Minh Huyên bị sự kiêu ngạo của Khanh Hoan làm cho bật cười, anh ta khoanh tay: “Được thôi, vậy cô nói cho tôi nghe xem, làm sao cô nhớ kỹ được mấy động tác nhảy này?”

“Rất dễ nhớ mà?!” Khanh Hoan chớp mắt, lại đứng giữa phòng luyện tập lần nữa.

Động tác thứ nhất là cúi người, vỗ chân, Khanh Hoan giải thích bằng giọng điệu non nớt: “Ở đây có một cái chân giò lớn.”

Đứng thẳng, duỗi hai cánh tay, đồng thời hơi nghiêng người về phía sau, bả vai chuyển động theo nhịp trống, Khanh Hoan nuốt một ngụm nước bọt: “Lớn như vậy, lớn như vậy.”

Vung cánh tay rồi nhìn về phía chân trời, giọng điệu của Khanh Hoan tràn ngập tiếc nuối: “Chân giò lớn đột nhiên bay đi mất rồi!”

Cánh tay đầy tình cảm mà chỉ về hướng cô mới nhìn, cả người viết chữ bi thương to bự: “Bay đến bên kia.”

Chu Noãn Noãn sợ ngây người.

Cánh tay tuyệt đẹp của Khanh Hoan đong đưa trước sau, linh hoạt nhảy lên không trung vài lần, Khanh Hoan hơi ngửa đầu: “Giò bay là bay, tôi đuổi theo phía sau là đuổi theo phía sau.”

Lăn tròn trên mặt đất, dường như trong quá trình này bất mãn với bụi gai nên mỗi một lần xoay người đều ngập tràn đau xót, giọng nói non nớt của Khanh Hoan cũng run rẩy: “Chân giò rớt xuống khe núi, tôi lăn xuống theo nó.”

Thịnh Minh Huyên nhíu mày.

Khanh Hoan quỳ trên mặt đất, hồn bay phách lạc mở tay ra, chậm rãi đưa lên: “Tìm được chân giò lại rồi, nhưng nó bị bẩn…” Đôi tay cô bắt chéo trước ngực, bất lực cúi đầu: “Hơn nữa không có…” Cánh tay làm động tác nước chảy, “Nước.”

Giơ hai tay lên, hàng mi dài cụp xuống nửa, khuôn mặt nhỏ ngập tràn cô đơn, giọng điệu cũng trầm xuống: “Vậy nên không thể ăn.”

Khóe miệng tổng đạo diễn run rẩy.

Cô còn muốn suy diễn logic ra nỗi đau và do dự khi không ăn được chân giò thì bị Thịnh Minh Huyên gọi.

“Cô…” Thịnh Minh Huyên nhìn ánh mắt vô tội, trong veo của Khanh Hoan, vậy mà lại không có lời nào để nói.

Có thí sinh luyện tập thật sự không nhịn được nữa mà phì cười.

Sóng bình luận cười bò như muốn banh nóc phòng livestream:

[Ha ha ha! Vốn dĩ là một điệu nhảy rất mộng mơ mà bị Khanh Hoan giải thích như vậy, mùi vị hơi sai sai rồi! Biến thành một chút chuyện của tôi và chân giò không thể không nói!]

[Khanh Hoan: Vũ đạo này được thay đổi dựa vào một trường hợp có thật, tên của trường hợp là: Chân giò của tôi bay mất rồi!]

[Xem xong màn biểu diễn của Khanh Hoan, tôi cảm thấy tôi cũng có thể nhảy điệu nhảy này!]

[Khanh Hoan: Điệu nhảy này, chỉ cần là người bị mất chân giò thì đều có thể nhảy được.]

[Khanh Hoan: Biết tại sao tôi nhảy được chưa? Bởi vì tôi biết nỗi đau khi mất chân giò!]

Phần tự chứng minh của Khanh Hoan có thể nói là cực kỳ thành công, Thịnh Minh Huyên khó tính như vậy cũng không nói gì được nữa, chỉ là đuôi mắt lạnh lùng quét qua cô rồi dẫn một đám người rời khỏi phòng tập.

Cũng đến thời gian nghỉ trưa, nhóm thí sinh luyện tập ríu rít chạy đến nhà ăn, ánh mắt bọn họ nhìn Khanh Hoan cũng rất khác lúc trước.

Trước kia nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thì cảm thấy là một đối thủ đầy tính đe dọa với bọn họ.

Bây giờ là một cô ngốc đáng yêu và mang đến sự vui vẻ, nói cười.

Khanh Hoan nghe nói có cơm ăn, cũng theo hàng ngũ đi ra ngoài, đột nhiên có giọng nói ngọt ngào vang lên bên người: “Hi, tôi là Quan Quán Quán, năm nay 19 tuổi, chưa lập gia đình, có nhà có xe có mỏ có đảo. Sinh nhật tháng sau ba tôi sẽ mua cho tôi quyền đặt tên một hành tinh.”

Bàn tay trắng nõn, sạch sẽ vươn ra: “Có muốn làm bạn với tôi không?”

Khanh Hoan nhìn người đang nói chuyện, là một cô gái cao ngang bằng cô, có dáng người tinh tế, cao gầy.

Trông hơi khó coi nhưng tràn trề năng lượng.

Cô chú ý đến thứ sặc sỡ, đầy màu sắc dưới ống tay áo được xắn lên của Quan Quán Quán, không kiềm được mà nhìn nhiều hơn một chút.

Quan Quán Quán nhận ra, không chút để tâm mà xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay xăm mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, cười ngọt ngào với Khanh Hoan: “Gia đình bọn tôi lúc thành niên đều phải xăm cái này, đây là đặc trưng của gia tộc tôi.”

Khán giả ngốc nghếch thậm chí chưa ý thức được mình đã trở thành fan trung thành của Khanh Hoan nhìn thấy cánh tay xăm thô ráp của Quan Quán Quán, toàn bộ đạn đều không tốt: [A a a, Khanh ngốc chạy mau đi! Gia đình phải xăm trổ cánh tay lúc thành niên không phải là người chúng ta có thể chọc vào đâu!]

Khanh Hoan nhìn chằm chặp cánh tay xăm trổ kinh khủng của Quan Quán Quán vài giây, sau đó bật cười: “Đáng yêu quá! Tôi rất thích!”

Cái này mà đáng yêu?! Sóng bình luận kêu rên: 

[Bé Đại Bàng, thẩm mỹ của em có thể bình thường một chút trong thời điểm mấu chốt không?]

“Vậy thì chúng ta là bạn bè!” Quan Quán Quán nhướng mày nhìn Khanh Hoan, đạo diễn bên cạnh ra hiệu bảo cô ấy che cánh tay xăm trổ lại, Quan Quán Quán cũng nghe lời làm theo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

Đạo diễn thấy máy quay đến đây thì thuận miệng hỏi Quan Quán Quán một câu, tại sao lại muốn làm bạn với Khanh Hoan.

“Bởi vì Khanh Hoan xinh đẹp đó.” Quan Quán Quán hợp tình hợp lý trả lời: “Tớ là nhan khống.”

Nhìn khuôn mặt xấu xí thế này của cô mà còn có thể nói ra hai chữ “xinh đẹp”, Khanh Hoan cảm động nhìn Quan Quán Quán.

Người tốt.

Nhưng mà: “Nhan khống là gì?”

“Chính là loại người thích người xinh đẹp, có giá trị nhan sắc cao.” Quan Quán Quán nghe nói Khanh Hoan bị dị ứng não nên giải thích cho cô.

“Hoan Hoan.” Giọng của Chu Noãn Noãn xen vào, cô ta đi đến bên người Khanh Hoan, đôi mắt lại đỏ ửng, dường như không nhìn thấy người quay phim đi theo bên Khanh Hoan, giọng nói run rẩy: “Chị biết em thích anh Minh Huyên. Hôm nay anh ấy nói chuyện với chị làm em không vui, có đúng không? Chị có thể giải thích.”

Lời nói của Chu Noãn Noãn khiến đạo diễn rất hứng thú, âm thầm ra hiệu cho máy quay theo sát, thu toàn bộ âm thanh vào.

Fan của Thịnh Minh Huyên vẫn chưa rời khỏi sóng bình luận lại bắt đầu chửi mát:

[Khanh Hoan mà cũng có mặt mũi thích anh trai của chúng ta? Bình hoa phế vật tuyến 38 lưu lượng toàn dựa vào cọ nhiệt, cô ta xứng sao?]

Anh Minh Huyên? Là người đàn ông có gương mặt cay mắt kia hả?

Khanh Hoan lắc đầu: “Em không thích anh ta.”

Nhớ đến từ mới vừa học được, Khanh Hoan đã áp dụng vào thực tiễn ngay: “Em cũng là nhan khống.”

Fan đang kêu gào Khanh Hoan không xứng để thích anh Minh Huyên của bọn họ yên tĩnh.

Nhưng họ mong muốn, Khanh Hoan không thích anh trai của họ.

Người ta là nhan khống, chỉ thích người đẹp thôi.

Sau khi Thịnh Minh Huyên trở về, anh ta lướt đến video Khanh Hoan nói không thích anh ta, còn nói mình là nhan khống.

Anh ta lạnh lùng cong môi.

Lại định thu hút sự chú ý của anh ta bằng mấy hành vi kỳ quái.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!