Chương 6: Dược vật như thức ăn

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Phì Lặc

5.215 chữ

29-09-2023

Ý định ban đầu của ông ta là để mọi người làm quen với công pháp trước, sau đó chọn ra công pháp thích hợp với mình để tu luyện. Nhưng ông ta không ngờ rằng, vẻ mặt Ngụy Hàn đang rất kỳ lạ.

Hến thống cũng tự động thu thập phiên bản đầy đủ của hai môn công pháp rèn luyện thể lực kia.

[Ting! Thu thập Hỗn Nguyên Công thành công, tiến hành chế độ treo máy thông thường, mỗi giờ độ thành thạo tăng ba điểm. Mức độ thành thạo hiện tại là nhập môn 1/1000. Nhắc nhở thân thiện: Kim Nguyên Bảo có thể tăng tốc độ treo máy kỹ năng này.]

[Ting! Thu thập Ngũ Cầm Quyết thành công, tiến hành chế độ treo máy thông thường, mỗi giờ độ thành thạo tăng ba điểm. Mức độ thành thạo hiện tại là nhập môn 2/1000. Nhắc nhở thân thiện: Kim Nguyên Bảo hoặc quan sát thói quen của các loài ngũ cầm có thể tăng tốc độ treo máy kỹ năng này.]

[Ting! Ngài đã nghe kỹ xảo của Hỗn Nguyên Công, độ thành thạo +2.]

[Ting! Ngài đã nghe kỹ xảo của Ngũ Cầm Quyết, độ thành thạo +1.]

Từng thông báo nhắc nhở liên tục vang lên, đôi mắt Nguỵ Hàn lập tức sáng lên. Nghe Vương giáo đầu giảng bài cũng có thể nâng cao trình độ thành thạo sao?

Cảm giác nằm không cũng trở nên mạnh mẽ này thật đúng là khiến người ta sảng khoái. Dường như trong đầu Ngụy Hàn có thêm hai phân thân, bọn họ không ngừng diễn luyện lại Hỗn Nguyên Công và Ngũ Cầm Quyết, hai môn công pháp rèn thể nhìn thì phức tạp đã dần dần bị hắn tiếp thu.

Cùng lúc đó, công pháp bắt đầu rèn luyện thể phách. Ngụy Hàn cảm thấy cơ bắp toàn thân mình không ngừng nóng lên. Trăm triệu tế bào toàn thân đều đang gào thét, tựa như hạn hán gặp mưa rào khát vọng muốn nhiều năng lượng hơn.

Hàng tỷ tế bào sôi trào thiêu đốt, cả người giống như vừa đánh mấy chục lần bộ quyền kia khiến cơ thể quay cuồng. Dạ dày cũng điên cuồng phản đối, thức ăn vừa ăn đã hoá thành chất dinh dưỡng, liên tục tẩm bổ cho thân thể hắn.

“Không xong rồi!”

“Đói quá!”

"Mẹ kiếp!"

Một cơn đói khủng khiếp ập đến, thức ăn đã bị hấp thụ hết đồng thời thể lực và khí huyết của Nguỵ Hàn cũng tăng lên không ít. Nhưng cảm giác đói khát kịch liệt lại khiến hắn méo mặt.

Tự động treo máy trở nên mạnh mẽ không phải là vạn năng, người ta nói “Làm gì có chuyện nằm không chờ sung rụng?”. Trong tình huống này chính xác là như vậy, tự động tu luyện mà không có năng lượng bổ sung thì chính là một loại tra tấn.

Ngụy Hàn vội vàng dừng việc treo máy hai môn công pháp. Hít sâu một hơi mới đè nén được cơn buồn bực của mình, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Phải kiếm được tiền.”

“Không giỏi văn cũng chẳng thạo võ, không đủ tài nguyên thì ngay cả việc tập võ cũng là hy vọng xa vời.”

Trong lòng Ngụy Hàn sợ hãi bắt mấy cây Bạch Thược nuốt vào, mới làm dịu được cơn đói của mình. May thay nơi đây là hiệu thuốc, khắp nơi đều có dược liệu. Bạch Thạch không khác khoai lang mà mấy, ăn vào cũng có thể tạm thời ngăn cơn đói.

“Đợi đã, hình như…” Ngụy Hàn đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.

Những cây Bạch Thảo bị hắn ăn vào bụng lập tức bị dạ dày đói khát tiêu hoá. Dạ dày của hắn giống như là máy xay thịt nghiền nát, hấp thu. Từng đợt dược lực bổ dưỡng vô hình thẩm thấu vào các nơi trên thân thể.

Ngụy Hàn lập tức thoải mái nheo mắt lại: "Hoá ra không chỉ thức ăn mới bổ sung được chất dinh dưỡng cho cơ thể, dược liệu cũng vậy.”

Ngụy Hàn vui vẻ phân tích: "Người bình thường sẽ lo lắng dược liệu có độc, hoặc làm tổn thương cơ thể. Nhưng ta không cần phải lo lắng, dù gì cũng không chết được.”

“Độc tố trong dược liệu có thương tổn đến thân thể ta, hệ thống sẽ tự động loại bỏ, mà giữ lại những gì có ích với ta.”

"Cho nên ta hoàn toàn có thể liên tục ăn dược liệu, hấp thụ chất dinh dưỡng bổ dưỡng trong đó, duy trì treo máy để thăng cấp!"

Ngụy Hàn càng nghĩ càng vui vẻ, quyết đoán nhét thêm mấy cây Bạch Thảo vào miệng. Đồng thời mở lại tự động treo máy hai môn công pháp rèn thể luyện lực kia. Bất tri bất giác chậm rãi trở nên mạnh mẽ, làm cho hắn đắm chìm trong cảm giác đắc ý khó kiềm chế được.

Một canh giờ trôi qua, Vương giáo đầu kết thúc buổi học võ đạo ngắn ngủi. Trong võ đường có mấy học đồ cũ đang chăm chỉ tập luyện cùng với một đám thiếu niên đang tìm tòi luyện tập không chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

"Ha ha, nhiều kẻ ở lại như thế sao? Còn sức không đó?”

“Cả đám ngu ngốc, cơ thể còn yếu mà dám luyện nhiều, lỡ khiến mình bị thương chỉ còn đường khóc thôi.”

“Không cần lo, người mới lúc nào mà chả nhiệt tình, sau mấy ngày nữa bọn chúng sẽ không liều mạng nữa đâu.”

“Nói cũng phải, ban ngày đã mệt gần chết đến tối còn phải luyện võ. Cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi đâu, vẫn nên rửa mặt đi ngủ thôi.”

Mấy cái lão học đồ châm chọc khiêu khích đám người mới, các thiếu niên không dám phản bác, nguyên một đám chỉ biết vùi đầu khổ luyện. Bọn họ muốn trở nên nổi bật, còn những đạo lý đó tạm thời bỏ sang một bên đã.

"Ngụy Hàn, sao ngươi không luyện?" Vương Thiết Trụ mệt mỏi rã rời vô ý nhìn về Nguỵ Hàn đang nghỉ ngơi.

Hắn nửa nằm dưới mái hiên chất củi, dáng vẻ thảnh thơi như chẳng có việc gì xảy ra cả. Trái ngược hoàn toàn với các thiếu niên chăm chỉ khác, quả thật là một hình ảnh hết sức nổi bật.

“Không luyện được.” Ngụy Hàn ngượng ngùng cười một tiếng còn thuận miệng giải thích: “Mấy tháng chạy nạn khiến ta không có sức luyện, ta định bồi dưỡng mấy tháng rồi luyện.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!