Chương 4: Tăng tốc treo máy

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Phì Lặc

4.944 chữ

29-09-2023

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong đầu Ngụy Hàn dần dần xuất hiện những thông tin về các dược liệu, chẳng qua tốc độ này hơi chậm mà thôi.

Muốn tăng tốc sao? Được thôi, cần kim nguyên bảo là được. Chỉ cần ngươi có đủ vàng bạc, một giây là có thể học xong cả cuốn sách dày. Đáng tiếc bây giờ Ngụy Hàn không có tiền, nghèo rót mùng tơi.

“Trước tiên cứ thế đã, dù sao cũng tốt hơn là tự mình học.”

“Dành thời gian tìm thuốc giúp thần kinh tỉnh táo mới được, cần phải đẩy nhanh tốc độ treo máy.”

Ngụy Hàn không suy nghĩ nhiều nữa, mà dời sự hứng thú của mình lên buổi tập võ ban tối. Vẫn còn hai vị trí treo máy, chỉ cần treo một vị trí là đủ rồi. Sau khi ăn uống no nê, các thiếu niên bắt đầu được phân công việc.

Từ quản sự nói thẳng: "Việc vặt trong hiệu thuốc chúng ta rất phong phú. Quét tước nhà cửa, rửa dọn nhà xí, phụ bếp nấu nướng, lau kệ hàng, bưng trà rót nước, nấu thuốc phơi lá, đây đều là nhiệm vụ của tạp dịch các ngươi.”

Từ quản sự vừa dứt lời đã khiến các thiếu niên lộ vẻ cung kính. Cả tên ngốc cũng biết những chuyện lặt vặt này có khác biệt. Bưng trà rót nước vẫn nhẹ nhàng hơn so với việc quét dọn nhà xí chứ.

Từ quản sự là người phụ trách sắp xếp công việc, dù đắc tội với ai, cũng không thể đắc tội ông ta.

"Ha ha!" Từ quản sự hài lòng khi nhìn thấy tình cảnh này, dò hỏi: "Trong các ngươi người nào biết nhặt rau nấu cơm? Tẩy rửa xong nồi?"

"Ta, ta ở nhà thường xuyên nấu cơm!"

"Hồi bẩm quản sự, tiểu nhân thuở nhỏ liền giúp việc trong nhà, tay chân lanh lẹ!"

Mười mấy cái thiếu niên tranh nhau chen lên tiếng.

Từ quản sự tiện tay điểm sáu người, trong đó có Vương Thiết Trụ.

"Mấy người các ngươi đi nhà bếp phụ việc!" Từ quản sự khoát tay phân phó.

Đám người Vương Thiết Trụ nhận được ánh mắt ghen tị của những người còn lại.

"Trong số các ngươi, kẻ nào phơi thảo dược được?"

"Ta!" Ngụy Hàn quả quyết đứng dậy nói: "Hồi bẩm quản sự, nhà ta ở kề núi. Trưởng bối thường xuyên lên núi hái thuốc, ta cũng biết phơi thảo dược.”

"Ta cũng biết!"

“Cả ta nữa!"

Lúc này lại có mấy cái thiếu niên đứng dậy. Tất cả mọi người không ai muốn đi quét dọn nhà xí.

"Được!" Từ quản sự gật đầu, trực tiếp chọn vài thiếu niên rồi bảo: “Nhiệm vụ phơi thuốc rất nặng, mười người các ngươi đến khố phòng chờ lệnh.”

"Vâng!" Đám người Ngụy Hàn vui cười đáp ứng.

Từ quản sự tiếp tục phân phối công tác, chỉ chốc lát đã sắp xếp các thiếu niên xong xuôi. Nhưng có kẻ vui cũng có người buồn, công việc của Nguỵ Hàn và Vương Thiết Trụ không tệ, chỉ có Thôi Bân đen đủi phải đi quét nhà xí.

Tên này mặt như nhà có tang, suýt chút nữa là bật khóc.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau làm việc đi.” Từ quản sự không nhịn được nói: “Mau làm việc cho ta, hiệu thuốc không nuôi người rỗi công, các ngươi có gì không hiểu thì hỏi người làm trước.”

"Dạ!" Các thiếu niên đồng thanh hô một tiếng, ai làm việc nấy.

Ngụy Hàn cùng với những thiếu niên khác phụ trách phơi nắng dược liệu được một lão tạp dịch chỉ huy, bắt đầu bận rộn lui tới trên bãi đất trống hậu viện.

Việc này không quá khó khăn, chỉ cần mang những bao thuốc bị ẩm trong kho ra phơi. Hoặc vận chuyển dược liệu mới thu mua vào kho thuốc, còn chuyện phơi thuốc càng dễ hơn nữa, lật qua lật lại là xử lý được rồi.

Trong lúc làm việc, bắt gặp các dược liệu mà mình biết thì trong đầu Nguỵ Hàn cũng xuất hiện thông tin ứng trong dược phổ.

“Hoàng đằng có vị đắng, tính hàn, là loại cây dạng dây leo to với phần thân và rễ có màu vàng. Phần thân của cây cứng và có hình trụ, lá mọc so le nhau, cứng và nhẵn.

Phiến lá hình bầu dục, phần đầu phiến nhọn và phần gốc hình tròn hoặc cắt ngang. Hoa cây hoàng đằng có màu vàng lục, mọc thành từng chùm. Quả hoàng đằng có hình trái xoan, khi chín có màu vàng. Phần thân già và rễ của cây được sử dụng làm vị thuốc…”

“Nhất Điểm Hồng hay gọi là Dương Đề Thảo, thân thẳng thường phân nhánh. Lá nhẵn hoặc hơi có lông, màu xanh hoặc màu tím. Những lá ở dưới đơn, phiến hình tròn hoặc hình trứng. Vị đắng, tính mát có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu viêm, lợi tiểu.”

“Cửu Tiết Xương Bồ hoặc Thạch Xương Bồ là cây thân cỏ, sống dai, thân rễ mọc bò ngang có nhiều đốt và phân nhánh. Lá mọc ốp vào nhau, có bẹ, phiến lá có hình dải hẹp. Hoa mọc thành cụm, quả mọng có màu đỏ nhạt khi chín. Lá và thân rễ có mùi thơm đặc biệt. Tính vị cay, ôn, không độc thường dùng trợ tiêu, sát trùng, khử trùng, hạ thân nhiệt, chống co giật và an thần.”

Ngụy Hàn bốc một nắm lá rải trên sàng tre, vừa âm thầm phân biệt công hiệu phổ biến của bọn chúng. Sau đó yên lặng cầm lấy một mảnh Cửu Tiết Xương Bồ, thuận tay nếm thử một miếng.

[Ting! Ngài đã nuốt dược liệu giúp thần kinh tỉnh táo, tốc độ treo máy của “Phân biệt dược liệu cơ sở" tăng lên ba lần, kéo dài trong ba giờ.]

[Ting! Ngài đã nuốt dược liệu giúp thần kinh tỉnh táo, tốc độ treo máy của “Phân biệt dược liệu cơ sở" tăng lên hai lần, kéo dài trong ba giờ.]

Từng thông báo nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên. Tốc độ phân tích thông tin trong đầu Nguỵ Hàn lập tức tăng vọt.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!