Chỉ mới ba, bốn ngày ngắn ngủi mà hắn đã treo máy max cấp ‘Phân biệt dược liệu cơ sở' đồng thời lấy được một danh hiệu đặc biệt: Thần Nông nếm bách thảo!
[Thần Nông nếm bách thảo sẽ tăng độ nhận diện các loại dược liệu cơ sở, khứu giác và vị giác của ngài sẽ tăng + 10%, với các dược liệu không biết thì tỉ lệ đoán trúng tăng 50%.]
Có được năng lực này, về sau Nguỵ Hàn có gặp phải dược liệu không biết. Chỉ cần ngửi vài cái, nếm vài miếng là có thể đoán được tập tính và dược liệu, hoàn toàn không cần lo dùng sai thuốc. Đến khi hắn học y thuật, độ khó cũng sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Vì trống một vị trí treo máy, nên hắn tiện tay treo kỹ năng trù nghệ lên. Đáng tiếc tốc độ treo máy của ‘Hỗn Nguyên Công' và Ngũ Cẩm Quyết vẫn như rùa bò. Không có kim nguyên bảo, Nguỵ Hàn chỉ còn cách yên lặng chịu đựng,
“Không sao, dù gì cũng không chết được.”
“Treo máy một thời gian là sẽ thăng cấp thôi.”
Tâm trạng của Ngụy Hàn không tệ, mỗi ngày đều quanh quẩn trong kho hàng, không có ai sắp xếp việc cho hắn. Đám người Trần Chí Hồng xem hắn là người vô hình, luôn cô lập hắn. Nếu là người bình thường chắc sẽ rất sốt ruột, buồn bã nhưng Ngụy Hàn vẫn đắc ý hưởng thụ nhân sinh.
Nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền trốn trong góc vận khí đánh quyền. Khố phòng nhỏ hẹp không thể thi triển toàn lực, hắn phải hết sức nhẹ nhàng tựa như đánh thái cực quyền vậy.
m thầm vận chuyển hai môn công pháp, để tăng độ thành thạo. Từ khó khăn chưa quen đến khi động tác mượt mà tự nhiên. Dưới sự cố gắng không ngừng của hắn, các bắp thịt săn chắc lại.
Hít một hơi thật sâu tung ra quyền cước khiến bụi đất tung bay, mới một nửa bộ băng quyền mà uy lực đã không hề tầm thường. Cùng lúc đó, trong lòng Ngụy Hàn đang suy nghĩ cách kiếm tiền.
Hắn luôn nghe ngóng xung quanh xem, phát hiện tạp dịch học việc muốn kiếm tiền khó như lên trời. Làm việc quần quật cả ngày nhưng không có tiền công, chỉ khi vào ngày lễ, tết, hiệu thuốc mới phát chút tiền thưởng. Mà nhiều nhất cũng chỉ có mười đồng, đủ mua chút thức ăn mà thôi.
Muốn kiếm tiền phải đợi sau khi qua được đợt khảo hạch, mới nhận được tiền công. Nhưng Ngụy Hàn trầm tư suy nghĩ vẫn tìm được một phương pháp kiếm tiền, thí nghiệm thuốc.
Hắn phát hiện ra các nhà thuốc ở huyện Thanh Sơn, bao gồm cả hiệu thuốc Trần thị đều sẽ chiêu mộ người thử nghiệm thuốc phục vụ cho việc nghiên cứu thuốc mới, thù lao cũng khá ổn.
Mấy cái thí nghiệm thuốc này có độ mạo hiểm vô cùng cao. Nếu may mắn chỉ chảy máu mũi, ho khan mấy ngày, xui xẻo thì phát độc chết bất đắc kỳ tử. Vì công việc nguy hiểm như vậy, nên người bình thường không dám đi thí nghiệm thuốc.
Thế nhưng Ngụy Hàn dám, hắn là người bất tử còn sợ cái gì nữa chứ?
"Ngày mai xin nghỉ đi thử xem, để coi kiếm được bao nhiêu tiền.” Trong lòng Ngụy Hàn thầm tính toán chờ mong.
. . .
Bên ngoài khố phòng, Trần Chí Hồng và đám đàn em có vẻ hơi khó chịu. Những ngày qua bọn họ cố tình cô lập Nguỵ Hàn nhưng tên này không hề phản ứng. Mỗi ngày đều vui vẻ, khiến bọn họ nén giận đến mức nội thương.
"Đồ chó hoang, cái tên Ngụy Hàn đầu óc có bệnh hả? Thái độ của chúng ta đã rõ ràng như vậy, hắn còn không biết thức thời mà cút đi?”
“Kệ mẹ hắn, tên đó da mặt dày quá. Không ai để ý đến hắn, mà mỗi ngày vẫn vui vẻ cho được. Có biết xấu hổ là gì hay không vậy?”
“Ta thấy hắn quá sướng rồi, mỗi ngày ăn ngon uống tốt. Chẳng cần làm cái gì, cả người cũng béo lên không ít đấy.”
“Điều quan trọng chính là nửa tháng nay hắn không chịu ra khỏi của, chúng ta có muốn tìm người đánh hắn cũng không được, đúng là làm người ta phát điên mà.”
Đám đàn em tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Trần Chí Hồng cũng rất khó coi. Vì Nguỵ Hàn cứ như cây đinh trong mắt, khiến hắn khó chịu muốn làm chuyện mờ ám cũng chẳng được, việc kiếm tiền cũng bị gián đoạn không ít.
"Họ Từ kia thật dài tay, xếp một đinh trong khố phòng hại chúng ta không làm được gì.” Trần Chí Hồng tức giận nói: “Các ngươi bí mật quan sát hắn lâu thế, không phát hiện ra được gì à?”
“Không có, mỗi ngày tiểu tử ấy rất thích ăn nhiều cơm. Ăn no xong đến khố phòng đi dạo, cùng lắm thì lén lút luyện quyền. Cả ngủ nướng cũng không ngủ, chúng ta chẳng bắt được nhược điểm gì cả.”
“Đúng thế, tên đó cứ trôi qua trôi lại cho hết ngày, thật khiến ta tức chết.”
Mấy tên đàn em oán trách, tất nhiên bọn họ cũng không lôi ra được nhược điểm nào của Ngụy Hàn.
“Trần ca, tình hình này có chút không ổn.” Một thanh niên gầy ốm suy nghĩ rồi nói: “Hôm qua hiệu thuốc có dùng hơi nhiều Trúc Tiết Tham, ta liền thuận tay cân một chút, phát hiện thiếu 1 lạng 2 tiền.”
“Ta tò mò tra xét một chút, phát hiện rất nhiều loại dược liệu thất thoát, nhưng cũng không mất nhiều.”
Bọn họ nghe vậy thì đôi mắt liền phát sáng.