Chương 88

Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Tưởng Mục Đồng

23.611 chữ

11-07-2023

Dưới bầu trời xanh thẳm, Ngôn Dụ hơi ngước đầu nhìn cô gái trước mặt, gò má cô ấy hơi đỏ, giống như bị khăn lông che lại, ăn mặc cực giống vừa từ ruộng trở về.

Tần Ưu Ninh thấy cô không nói chuyện, lại cười hỏi một lần: "Cô đến bàn chuyện hợp tác à?"

Ngôn Dụ sững sờ, nhưng giây lát sau, lại gật đầu.

Cô gái ngồi trên xe máy cày, mỉm cười cởi mởi, chỉ trước mặt nói: "Vậy tôi lái phía trước, mọi người đi theo phía sau tôi nhé."

"Tôi có thể ngồi xe cô không?" Ngôn Dụ ngẩng đầu, ánh nắng hơi chói mắt, nhưng cả người cô như đang đắm mình trong ánh sáng màu vàng, lộ ra cổ tay trắng đến phát sáng.

Tần Ưu Ninh không ngờ cô sẽ nói vậy, chợt cười nói: "Cô không sợ máy cày của tôi làm bẩn bộ đồ xinh đẹp của cô à?"

Cô ấy vừa nói xong, Ngôn Dụ đã lên xe.

Hôm nay cô mặc một quần ống rộng màu trắng, căn bản không để ý, nhấc một cái, rồi ngồi xuống.

"Ngồi vững nhé," Tần Ưu Ninh lại che khăn lông lên mặt, lái xe đi.

Xe máy cày chầm chậm vượt qua chiếc xe việt dã bên cạnh, Tưởng Tĩnh Thành nghiêng đầu nhìn người trên xe, đợi chiếc máy cày đi qua, anh mới quay đầu nhìn Thành Thực.

"Không sao chứ," anh thấp giọng hỏi.

Người đàn ông vẫn ngồi ở ghế sau không nói chuyện, giờ phút này lại nắm chặt nắm đấm, muốn nói không sao ư?

Làm sao sẽ không sao được chứ.

Lúc cô gái lấy khăn lông che trên mặt xuống, hỏi Ngôn Ngôn, tìm cô ấy làm gì, mắt Thành Thực đã nhìn chằm chằm cô ấy. Bàn tay trong nháy mắt bỗng cuộn chặt, loại đau đớn ấy trong nháy mắt bao phủ trong lòng.

Thực ra anh cũng biết, trôi qua nhiều năm như vậy, có thể tìm được đứa bé này, cũng chỉ là hy vọng mong manh.

Nhưng sau khi về đến quê nhà, Thành Thực lập tức đi đến viện phúc lợi địa phương.

Anh nghe ông cụ từng nói, rất nhiều đứa bé bị vứt bỏ ở bệnh viện, cuối cùng đều sẽ được đưa đến bệnh viện.

Đứa bé đó bị người ta tùy tiện ném trên đường, có thể bị người khác cho rằng là bé gái sơ sinh bị bỏ rơi hay không.

Cho dù đây không phải là chủ ý của Thành gia, nhưng trong lòng Thành Thực luôn mong đợi, xuất hiện loại kết quả này.

Bởi vì chuyện này đối với họ mà nói, chính là hy vọng cuối cùng.

"Uống miếng nước đi," Tưởng Tĩnh Thành thấy Thành Thực không nói chuyện, trong lòng thở dài, lấy chai nước ở bên tay đưa cho anh.

Đến khi Thành Thực ở phía sau, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Cậu nhìn rõ không?"

Hửm, Tưởng Tĩnh Thành sửng sốt, không hiểu ý anh.

"Cậu nhìn rõ dáng vẻ của nó không? Có giống mẹ không?"

Lúc Thành Thực nói ra câu này, Tưởng Tĩnh Thành mới hiểu ý của anh. Anh khẽ chau mày, nhớ lại dáng vẻ của cô gái vừa rồi.

Giống không? Anh không dám nói. Nhưng không giống sao? Anh không thể nói.

Lúc lão viện trưởng của viện phúc lợi nói cho họ biết, hai mươi bảy năm trước viện phúc lợi quả thực có một đứa bé được người ta đưa đến.

Bởi vì đứa bé này vẫn liên lạc với ông, cho nên ông cũng nhớ rõ. Họ có được tin tức, gần như không dám chậm trễ, bèn trực tiếp tìm đến.

Nói đến duyên phận cũng rất thần kì, không ngờ lại gặp được người ở đây.

Tưởng Tĩnh Thành lái xe đi theo sau chiếc máy cày trước mặt.

Ngược lại hai người trên chiếc máy cày lúc này, rất tự tại. Trên con đường nhỏ trong thôn, gió hiu hiu, thổi lên mặt, có loại cảm giác rất thoải mái.

"Đúng rồi, các người từ đâu đến vậy? Là muốn mua gì của chúng tôi sao?" Tần Ưu Ninh xoay đầu, bởi vì tiếng máy cày xình xịch có hơi lớn.

Ngôn Dụ có chút sững sờ.

Trước khi đến, cô chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ gặp được một cô gái như thế này.

Có lẽ là không dám nghĩ đi.

Ở nơi này, con gái vốn sống khó khăn hơn con trai, huống hồ còn là cô gái được nhận nuôi. Ngôn Dụ cũng từng sống trong sơn thôn như thế này. Biết người giống mẹ Thành và anh Thành Thực, một lòng yêu thương con của mình, cho dù trong nhà có khó khăn thế nào, cũng muốn đưa con đến trường, thật sự rất ít.

Rất nhiều tình huống, luôn là con gái học đến cấp hai, thì bỏ học về nhà.

Hoặc là ra ngoài làm thêm, hoặc là ở nhà, đợi đến khi mười bảy mười tám tuổi, quen biết một người đàn ông bình thường, kết hôn sinh con, cứ thế trải qua cuộc sống liếc mắt đã thấy điểm cuối.

Cho nên Ngôn Dụ chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ.

"Cô tên gì thế?" Tần Ưu Ninh thấy Ngôn Dụ không nói chuyện, đành hỏi cái khác.

Ngôn Dụ lúc này mới nói: "Ngôn Dụ."

"Nhìn các người không giống đến hợp tác, vậy các người là đến du lịch à?" Tính cách của Tần Ưu Ninh ngược lại cởi mở, luôn nói chuyện với Ngôn Dụ.

Lúc này, phía trước đã xuất hiện một dãy nhà, là thôn nhà Tần Ưu Ninh ở.

Ngôn Dụ xoay đầu hỏi cô ấy: "Bố mẹ cô bây giờ đều ở nhà sao?"

"Ở nhà, vừa rồi còn điện thoại cho tôi, bảo tôi về ăn com trưa, đúng rồi, trong thôn chúng tôi còn có Nông Gia Nhạc, nếu các người còn chưa tìm được chỗ ăn cớm, cũng có thể đến nhà tôi."

Nói xong, Tần Ưu Ninh đã lái xe vào trong thôn.

Trên đường trông thấy người, Tần Ưu Ninh ngồi trên xe máy cày, bèn cười chào hỏi, thoạt nhìn cô ấy quả thực từ nhỏ đã ở nơi này, quen thuộc với mỗi một người trong thôn này.

"Ngôn Dụ, đến nhà tôi rồi," lúc Tần Ưu Ninh dừng xe, Ngôn Dụ còn đang ngẩn người.

Đến khi cô nhìn thấy một dãy nhà trước mặt, còn có bảng hiệu cực lớn ngay cổng, hồi lâu mới nói: "Cô mở Nông Gia Nhạc?"

"Bằng không thì sao," Tần Ưu Ninh thấy cô nói vậy, thật sự cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, lúc này mới có chút thẹn thùng: "Hôm nay tôi đến bên nông trường, cho nên mới ăn mặc như vậy."

Ngôn Dụ vội nói: "Không sao, rất đẹp mà."

Lúc này xe của Tưởng Tĩnh Thành cũng đi theo đến, sau khi anh dừng xe lại, Ngôn Dụ vội đi mở cửa sau xe.

Bởi vì xe việt dã hơi cao, nên cô đưa tay đỡ Thành Thực.

Tần Ưu Ninh đứng ở cổng đợi họ, lúc Thành Thực xuống xe, đúng lúc cô ấy cũng nhìn tới.

Tầm mắt giao nhau trong không trung, Thành Thực hơi rũ đầu, thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn, không sao, anh có thể tự mình xuống xe."

Ngôn Dụ hơi không yên tâm, nhưng vẫn buông tay ra, để anh tự mình xuống xe.

"Ninh Ninh, về rồi à," một người phụ nữ trung niên hơi mập từ trong nhà đi ra, thấy xe ở cổng, lại vui mừng kinh ngạc nói: "Ơ, có khách đến rồi, đúng lúc đến giờ cơm trưa."

"Thím hai, họ không phải khách ạ," Tần Ưu Ninh cười nói.

Thím hai Tần hơi kì lạ, tiếc nuối nói: "Không phải đến ăn cơm à?"

"Phải, chúng tôi là đến ăn cơm," Ngôn Dụ đột nhiên lên tiếng, nói với Tần Ưu Ninh và thím hai Tần: "Xin sắp xếp cho chúng tôi một chút, chúng tôi ăn trưa ở đây."

Nông Gia Nhạc là Tần gia mở, mà từ dãy trước nhà đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy cánh đồng còn có ao hồ rất lớn phía sau, thậm chí còn có một mảnh đất trống rất lớn, phía trên bày biện gì đó trông giống như đống lửa.

"Nhà chúng tôi là Nông Gia Nhạc nổi tiếng xa gần đấy, tất cả rau cải, trái cây đều không có thuốc trừ sâu, đồ tự nhiên, cô không những được ăn, mà còn có thể đặt với chúng tôi. Chúng tôi có một nông trường chuyên biệt, rau dưa trái cây bên trong, đều rất tươi mới," thím hai Tần mồm mép rất lưu loát, lúc dẫn họ đi vào, đã giới thiệu.

Họ vừa ngồi xuống, Tần Ưu Ninh ở phía sau bỗng gọi: "Mẹ."

Thành Thực chợt xoay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi thấp bé, trong tay cầm một cái khăn lông đi đến.

"Trên đường phơi nắng rồi chứ gì, sao không bảo Hiểu Quân đưa con về," mẹ Tần đưa khăn lông trong tay cho Tần Ưu Ninh, bắt đầu nói.

Nhưng sau khi nhìn thấy họ, mẹ Tần lại không nói tiếp nữa.

Ngược lại đẩy Tần Ưu Ninh một cái, "Bố con đã ăn cơm ở phía sau rồi, con cũng đi qua đó đi, để mẹ với thím hai con chào hỏi khách."

Tần Ưu Ninh cười gật đầu, muốn đi ra phía sau, nào biết Thành Thực đột nhiên mở miệng: "Em......"

Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ đều có chút lo lắng, sợ Thành Thực không nhịn được. Trước khi họ đến, thực ra tình huống gì cũng đã nghĩ qua, nhưng không ai ngờ đến sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Hiển nhiên Tần Ưu Ninh sống ở đây rất tốt, người nhà này đều rất thương yêu cô.

Vừa rồi gặp cô trên đường, trong lòng ba người hoặc nhiều hoặc ít đều lộp bộp.

Sợ cô sống nhiều năm không tốt, sợ cô chịu nhiều vất vả, sợ cái này sợ cái kia......

Nhưng đến khi nhìn thấy một màn bây giờ, thì trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Sợ cô hiểu lầm chuyện năm đó, cho rằng Thành gia cố ý vứt bỏ cô, sợ người Tần gia đuổi họ ra ngoài, dù sao đây cũng là con gái nhà người ta cực khổ nuôi lớn.

Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ đều không phải người lo trước lo sau, nhưng vào giây phút này, họ cùng lúc nhìn Thành Thực.

Hy vọng anh có thể bình tĩnh.

"Lần đầu tiên chúng tôi đến, em có thể giới thiệu cho chúng tôi món đặc sản chỗ các em không?" Thành Thực nhìn Tần Ưu Ninh, có chút cầu xin hỏi.

Trên mặt Tần Ưu Ninh mang theo ý cười, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể rồi."

Thế là Tần Ưu Ninh ở lại.

Thực ra ai cũng không có tâm trạng ăn uống, nhưng sau khi Tần Ưu Ninh giới thiếu mấy món, ba người đều gật đầu. Cho đến khi chọn năm món xong, Tần Ưu Ninh cũng xem như nhìn ra, cười nói: "Thực ra lượng đồ ăn chỗ chúng tôi đều rất nhiều, tôi thấy mọi người có hai nam, nên giới thiệu cho mọi người năm món, chắc đủ ăn rồi. Bây giờ tôi đi phòng bếp, bảo họ làm."

Nói xong, cô gật đầu với ba người, thì muốn rời đi.

Lúc này, Thành Thực ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nói: "Tần tiểu thư......"

Tần Ưu Ninh sững sờ, sau khi tỉnh ngộ, có hơi kỳ lạ nói: "Anh biết tôi à? Sao anh biết tôi họ Tần?"

"Tôi vừa nói cho anh trai biết," Ngôn Dụ mở miệng giải vây cho Thành Thực.

Mặc dù Tần Ưu Ninh cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cô mở cửa hàng là kinh doanh, gặp rất nhiều khách kì lạ rồi, cho nên cũng không sao để trong lòng, gật gật đầu, rời đi.

Sau khi cô ấy đi, Ngôn Dụ mới lo lắng nhìn Thành Thực.

"Anh, hay là chúng ta ăn trưa trước, đợi lát nữa tìm được cơ hội, lại giải thích với Tần tiểu thư lý do vì sao chúng ta đến đây nhé, nếu không em sợ cô ấy sẽ hiểu lầm chúng ta," Ngôn Dụ nhìn anh, cẩn thận nói.

Thực ra họ đến chỉ là muốn xác nhận, Tần Ưu Ninh này rốt cuộc có phải là đứa bé của Thành gia hay không.

Họ muốn khuyên Tần Ưu Ninh, đi theo Thành Thực làm xét nghiệm DNA.

Nhưng không nghĩ, Thành Thực bỗng nhiên cười khổ, nói với cô: "Ngôn Ngôn, em có tin, trong lòng con người có thể có cảm giác không?"

Ngôn Dụ sửng sốt.

Nụ cười trên mặt Thành Thực càng thêm cay đắng, anh nói: "Anh không phải quá cấp bách cũng không phải quá căng thẳng, mà là thật sự có cảm giác."

Kể từ lúc vừa rồi cô ấy ở trên xe, kéo khăn lông che trên mặt xuống, Thành Thực liền căng thẳng.

Mà loại căng thẳng đó lại phát ra từ trong lòng, là tiềm thức.

"Anh thấy nó chính là, là em gái."

Thành Thực đưa tay che mặt, xoa xoa. Có lẽ Ngôn Ngôn cũng sẽ cười nhạo anh, trước khi không nhìn thấy giám định DNA, lại tin tưởng vào cảm giác viễn vông gì đó.

Ngôn Dụ xoay đầu qua, nhịn chặp lâu mới nói: "Em tin."

"Em tin tưởng cảm giác của anh."

Nói xong, trong phòng lại là một hồi im lặng.

Chỉ là ai cũng không biết, bên ngoài có người bưng mâm, sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên ba chân bốn cẳng chạy về.

"Ngại quá, nguyên liệu hôm nay của nhà chúng tôi đều dùng hết rồi, không còn đồ làm cho mọi người nữa, hay là mọi người đi nhà khác thử nhé," thím hai Thẩm đi vào, lạnh lùng thông báo với họ, mọi người đều có chút ngoài ý muốn.

Sắc mặt Tưởng Tĩnh Thành bình tĩnh mở miệng hỏi: "Nhưng vừa rồi không phải Tần tiểu thư vừa giúp chúng tôi chọn món sao?"

"Nó vừa ở bên ngoài về, sao biết được chứ, chúng tôi cũng vừa phát hiện, đừng nói không có đồ ăn, mà nồi nấu cơm cũng không có, các người đến nhà khác ăn đi." Thím hai Tần nói xong, lại đưa tay kéo Ngôn Dụ.

Tưởng Tĩnh Thành đứng dậy trước, nắm cổ tay bà ta, giọng nói lạnh nhạt: "Có gì từ từ nói, hà cớ gì ra tay."

"Các người nhanh đi, chỗ chúng tôi không có cơm cho các người ăn đâu."

Thím hai Tần thấy vậy, cũng trở mặt, trực tiếp đuổi người.

Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không hiểu.

Rõ ràng vừa rồi thím hai Tần này, còn hoan nghênh họ đến ăn cơm, mà sao mới vài phút, đã đổi sắc mặt rồi.

"Có vấn đề gì, thím có thể nói thẳng với chúng tôi," Thành Thực tính tình ôn hòa, dùng giọng điệu thương lượng nói.

Lúc này mặt thím hai Tần đã lạnh xuống, nhìn họ nói: "Các người thế này, không có gì hay để nói cả. Tôi khuyên các người nhanh đi đi, đừng để tôi gọi người đến, khiêng các người ra ngoài."

Đây là gặp phải điêu dân?

Tính cách của Tưởng Tĩnh Thành cũng thật sự không sợ cái này, chợt cười lạnh nói: "Nếu bà nói rõ nguyên nhân với chúng tôi, có lẽ chúng tôi có thể tôn trọng bà, lập tức rời đi. Nhưng nếu dùng thái độ này, thì xin lỗi, chúng tôi không đi."

"Sao các người vô lại đến thế hả, cũng đã nói, không bán cơm cho các người rồi, cút mau, cút mau."

Thím hai Tần rất không khách sáo, lúc này Tưởng Tĩnh Thành nghe thấy tiếng động ngay cửa, giọng nói càng lạnh hơn: "Ai ở bên ngoài, lăn ra đây cho tôi."

Mọi người nhìn ra sau, không ngờ nhìn thấy lại là mẹ của Tần Ưu Ninh.

"Các người......" Tưởng Tĩnh Thành đột nhiên ý thức được gì đó, giọng nói thoáng lạnh: "Nghe thấy lời chúng tôi vừa nói rồi?"

Ngoại trừ nguyên nhân này ra, anh thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Dù sao cũng chỉ có chuyện này, mới có thể khiến hai người họ đều thay đổi sắc mặt.

"Đúng, chúng tôi nghe thấy rồi, Ưu Ninh nhà chúng tôi là anh trai, chị dâu tôi vất vả nuôi lớn, vợ chồng họ không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ, nới nuôi lớn một sinh viên như vậy. Bây giờ nó có tiền đồ rồi, từ đâu lại nhảy ra một người mẹ ruột, anh trai ruột, muốn nhận con chứ, không có cửa đâu."

Miệng thím hai Tần như súng liên thanh, căn bản không có chút nhượng bộ.

Ngôn Dụ sợ Thành Thực chịu không nổi, liếc nhìn anh, rồi mở miệng: "Chúng tôi không phải muốn đến cướp đi ai, chỉ là chuyện năm ấy có chút hiểu nhầm. Mẹ và anh trai tôi, không phải vứt bỏ đứa bé ấy đâu."

"Miệng cô nói sao dễ nghe vậy, không phải ghét bỏ nó là con gái à, tôi nói cho cô biết, từ sau khi Ưu Ninh được anh trai và chị dâu tôi đem về nhà, ai cũng không xem nó là người ngoài, lúc nó lên đại học, nhà chúng tôi đều cho tiền nó. Các người tùy tiện vứt bỏ đứa bé, đương nhiên có nhiều cớ rồi."

Thành Thực nắm chặt cây gậy trong tay, cúi đầu nói: "Xin bác hãy tin chúng tôi, năm đó thực sự không phải chúng tôi vứt bỏ đứa bé đâu."

"Lẽ nào đứa bé còn bị trộm đi, cướp đi à, lúc anh trai tôi nhận nuôi, cũng đã hỏi rõ viện phúc lợi, Ưu Ninh là bị vứt bên vệ đường không ai cần, mới được đem về viện phúc lợi."

Mẹ Tần là một người trầm lặng ít nói, bà hơi lo lắng nhìn những người trẻ tuổi này.

Nghe được thím hai Tần nói, rồi trộm nghe họ nói chuyện, vậy mà là đến nhận Ưu Ninh. Trong lòng bà liền thấp thỏm không yên, thực ra từ sau khi Ưu Ninh khá lên, người đến nhận cô, cũng không phải không có.

Nhưng sau này mới phát hiện, đều là lừa gạt.

Thím hai Tần chán ghét nhìn họ: "Các người nhanh đi đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người, chỗ chúng tôi cũng không cho các người ăn cơm."

"Thím hai," đột nhiên ở không xa truyền đến một giọng nói.

Họ ngẩng đầu nhìn sang, thì thấy một cô gái mặc áo sơ mi màu trắng và quần jeans màu xanh, mặc dù đơn giản, nhưng lại hơn ở chỗ sạch sẽ thoải mái. Bộ đồ vừa rồi cô mặc lúc xuống ruộng, vẫn nhìn không ra dáng người.

Lúc này vừa nhìn, là một cô gái vóc dáng cao ráo lại mảnh mai.

Tần Ưu Ninh từ xa đã nghe thấy thím hai Tần cãi nhau với nhau, lúc trước cô đã ngàn dặn vạn dò, đừng nổi nóng với khách, không ngờ thím hai vẫn phạm phải sai lầm này.

"Sao thím có thể nói chuyện với khách vậy được," Tần Ưu Ninh kéo bà, hơi bất đắc dĩ nói.

Thím hai Tần vừa lo lắng vừa tức giận, chỉ vào họ, nhưng hồi lâu lại không nói nên lời.

Dù sao nếu không phải vì sợ Tần Ưu Ninh biết chân tướng, bà ta cũng không đến mức tức giận đuổi người đi.

"Ngại quá, thím hai tôi không phải cố ý, mong mọi người thông cảm," Tần Ưu Ninh kéo thím hai Tần.

Ngôn Dụ thấy thế, dứt khoát quyết định, cầu xin: "Tần tiểu thư, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?"

"Một mình."

Tần Ưu Ninh thấy cô nghiêm túc, thì suy nghĩ, sau đó gật đầu.

Thím hai Tần hổn hển muốn ngăn lại, nào biết mẹ Tần ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói chuyện, lại đột nhiên kéo bà lại, thấp giọng nói: "Để họ nói chuyện đi, chị thấy mấy đứa trẻ này, cũng không phải người xấu."

Lúc đứng ở bên ngoài, nhìn hồ nước và đồng ruộng trước mặt, Ngôn Dụ xoay đầu cười nói: "Cô rất lợi hại, một mình có thể quản lý nhiều như vậy."

"Cô muốn nói chuyện riêng với tôi, chính là muốn khen tôi sao?"

Tần Ưu Ninh cười.

Ngôn Dụ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn cô ấy, khẽ nói: "Trước năm tôi mười bốn tuổi, cũng giống như cô, sống trong một thôn nhỏ thế này."

Sợ Tần Ưu Ninh không tin, cô còn đặc biệt nói một câu bằng giọng quê.

Nghe khẩu âm quen thuộc này, Tần Ưu Ninh hơi sững lại.

"Bố mẹ tôi là nông dân, họ là người rất tốt, trên tôi có một anh trai, lớn hơn tôi ba tuổi."

Ngôn Dụ rủ rỉ nói.

Nếu không có ngoài ý muốn, thì cuộc sống trước năm mười bốn tuổi của cô, chính là cuộc sống của Tần Ưu Ninh.

"Tôi mất bố từ khi còn rất nhỏ, bởi vì tôi bị ốm, khóc lóc ầm ĩ đòi ăn táo. Bố đã dậy rất sớm đi chợ, nào biết nửa đường đã xảy ra tai nạn, từ đó cũng không thể trở về nữa."

Tần Ưu Ninh nhìn cô, thấp giọng nói: "Bố cô chắc chắn rất cưng chiều cô."

Ngôn Dụ gật mạnh đầu, cô nói: "Mặc dù lúc tôi năm tuổi, ông đã mất. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ ông là một người trầm mặc ít nói, nhưng luôn rất quan tâm con cái. Mỗi lần ông đi làm về, trong túi chắc chắn sẽ mang kẹo về cho tôi và anh trai."

Cho về những ký ức về bố Thành, đều rất ngọt ngào.

"Sau khi bố qua đời, nhà chúng tôi rơi vào khó khăn cực kì lớn. Một mình mẹ phải nuôi hai đứa con, rất nhiều người đều khuyên mẹ tái hôn, nhưng mẹ sợ bỏ lại chúng tôi, sợ sau khi mẹ tái hôn, thì chúng tôi sẽ bị uất ức. Từ đầu đến cuối đều không đồng ý."

"Thành tích học tập của anh trai tôi rất tốt, anh ấy là học sinh đầu tiên trong toàn thị trấn, thi vào trường trung học trong huyện. Hàng năm anh ấy đều giành được học bổng của trường, hơn nữa thành tích tốt đến mức trường học còn sẵn sàng miễn giảm tất cả học phí cho anh ấy."

Đây là quá trình trưởng thành bình thường nhất của con em nhà nông.

Nhưng xót xa và gian khổ hàm chứa trong đó, lại không phải vài ba câu thì có thể nói rõ được.

Tần Ưu Ninh nhìn cô gái trước mặt, mặc dù cô không sao để ý ăn mặc, nhưng cô nhìn ra được, cô gái trước mặt này, trên người đâu đâu cũng lộ ra hai chữ tinh xảo. Nếu không phải câu nói giọng quê kia của cô, thì Tần Ưu Ninh thật không dám tin, cô lại đi ra từ nhà nông.

Cô an ủi Ngôn Dụ: "Nhìn ra được, cô bây giờ nhất định rất thành công. Cho nên những uất ức trước đây cô chịu, đều có thể quên được rồi."

Ngôn Dụ nhìn cô ấy, "Uất ức sao?"

Cô nghiêm túc nói: "Đối với tôi mà nói, những chuyện này cũng không phải uất ức."

"Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi đang nói dối, nhưng đối với tôi mà nói, cuộc sống trước năm mười bốn tuổi, mặc dù cực khổ nhưng từ trước đến nay đều rất hạnh phúc. Bởi vì gia trưởng nhà tôi trước sau đều quan tâm và yêu thương tôi."

Cho đến tận lúc này, Ngôn Dụ cuối cùng cũng trở nên gian nan.

Cô nên nói thế nào cho Tần Ưu Ninh biết, rằng mười bốn năm đó của cô, thực ra là đã trộm của cô ấy.

"Cô đến cùng là muốn nói gì với tôi?" Sắc mặt Tần Ưu Ninh đột nhiên ngưng trọng, cô gái trước mặt này nói với cô nhiều như vậy, chắc chắn không phải chỉ có những điều này thôi.

"Tôi biết lời tôi nói tiếp đây, có lẽ sẽ làm cô cảm thấy rất hoang đường, nhưng xin cô hãy tin rằng, mỗi một câu, mỗi một chữ tôi nói, đều là sự thật."

Lúc này gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi nước nhàn nhạt trong hồ nước đối diện, lướt nhẹ qua mặt.

Sau đó, Tần Ưu Ninh nghe được câu chuyện lạ lùng nhất cuộc đời này của cô.

Một câu chuyện đã thay đổi cả đời cô.

Ngôn Dụ nói cho cô biết, năm cô mười bốn tuổi ấy, bố mẹ ruột cô từ Bắc Kinh tìm đến. Từ đó cô mới phát hiện, mình không phải thuộc về gia đình nông dân này, mà nhà của cô nên ở Bắc Kinh.

Mà về chuyện năm đó, là vì sự đố kỵ của một người phụ nữ mà xảy ra.

Bà ta ác ý ôm nhầm đứa bé, để báo thù tất cả. Nhưng bé gái Thành gia vô tội nhất kia, lại sớm đã không biết tung tích.

Đến tận sau khi họ biết được chân tướng, mới có thể đến tìm cô.

Hai mươi bảy năm trôi qua, bé gái đó ở nơi nào, là sống là chết, họ đều không biết.

Tần Ưu Ninh vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, hồi lâu mới hỏi: "Lời cô nói, đều là thật sao?"

"Có lẽ người khác nghe được, thì đây là một câu chuyện vô cùng hoang đường, nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây là số kiếp không thể nào thay đổi."

Lúc Ngôn Dụ nói ra câu này, trong lòng đã hiện lên vô số hình ảnh.

Cho dù là đau khổ, hay vui vẻ, thì đây chính là số kiếp mà các cô phải trải qua.

"Tôi nói cho cô biết những điều này, chính là hy vọng cô có thể đồng ý với chúng tôi, đi làm giám định DNA với anh trai tôi."

Mặc dù Tần Ưu Ninh đã đoán được, dụng ý khi cô nói những chuyện này, nhưng giây phút này vẫn không kìm được hỏi: "Các người cảm thấy tôi là cô ấy? Con gái Thành gia bị vứt bỏ kia ư?"

"Cầu xin cô," Ngôn Dụ cúi đầu thật sâu với cô ấy.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không nhịn được nức nở nói: "Tôi biết đối với cô mà nói, có lẽ không muốn tìm được người thân chân chính. Nhưng mà xin cô hãy tin tưởng, mẹ và anh trai tôi, họ trước sau luôn muốn tìm được con gái, em gái của mình. Họ là người vô tội, là người bị kéo vào chuyện này mà thôi."

"Tôi đã trộm đi cuộc đời của con gái Thành gia, tôi muốn bù đắp cho cô ấy, muốn để mẹ tôi sinh thời, có thể gặp được con gái bà."

Tần Ưu Ninh im lặng rất lâu.

Lúc Tưởng Tĩnh Thành và Thành Thực đến, nhìn thấy Ngôn Dụ cúi người như vậy, gần như là gập người 90 độ. Tư thế hèn mọn lại chân thành đến thế.

Vào khoảnh khắc này, Thành Thực đẫm nước mắt, chống gậy, muốn đi qua.

Nhưng Tưởng Tĩnh Thành lại giữ anh lại, thấp giọng nói: "Thành Thực, đây là chuyện Ngôn Ngôn muốn làm cho anh."

Mồ hôi trên trán Ngôn Dụ vẫn đang rơi xuống, vào lúc cô cho rằng đáp án mà cô hy vọng kia sẽ không xuất hiện nữa, thì người trên đỉnh đầu, khẽ nói: "Đừng ôm hy vọng quá lớn, có lẽ sau khi xét nghiệm DNA, tôi cũng không phải là người các người muốn tìm."

Nghe được câu nói này, Ngôn Dụ chợt đứng thẳng dậy, nhưng vì khom người quá lâu, nên cả người hơi choáng váng, suýt ngất.

*

Bởi vì Ngô Sơn có người quen ở đây, nên lúc làm xét nghiệm DNA, Tưởng Tĩnh Thành nhờ anh tìm người, có thể làm gấp giúp họ. Ba ngày, tối thiểu ba ngày.

Trong ba ngày này, ngay cả Tần Ưu Ninh cũng ở trong thành phố.

Ai cũng không rời khỏi khách sạn một bước, dù là Thành Thực luôn trầm ổn, cũng bất giác biểu hiện thấp thỏm, mỗi ngày đều hỏi Tưởng Tĩnh Thành một lần.

Mãi cho đến ngày thứ ba, họ vốn định tự mình đi qua lấy báo cáo.

Nào biết Ngô Sơn đã điện thoại đến trước, nói cho họ biết, báo cáo đã ra rồi. Tưởng Tĩnh Thành liền muốn qua, nào ngờ Ngôn Dụ lại đột nhiên nắm tay anh, thấp giọng nói: "Kết quả thế nào?"

Tưởng Tĩnh Thành rõ ràng có thể cảm giác được, bàn tay anh bị Ngôn Dụ nắm rất chặt.

Cho đến khi giọng nói của Ngô Sơn ở đầu dây bên kia truyền đến: "Trùng khớp, có thể xác định là 99% quan hệ ruột thịt."

Khoảnh khắc này, trái tim của mọi người, đều tươi sáng.

Ngay cả Thành Thực ngồi trên sofa bên cửa sổ, cũng đột ngột che mặt, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.

Vẫn là Tưởng Tĩnh Thành đi qua, mở cửa ra, Tần Ưu Ninh ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, hỏi họ: "Chúng ta có phải nên đi lấy báo cáo rồi không?"

Sau đó, cô lướt qua Tưởng Tĩnh Thành, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở cửa sổ, che mặt.

Anh ấy đang khóc.

Cho đến khi Ngôn Dụ nhào đến ôm cô, hét lên: "Thành Quả, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được cô rồi."

Tần Ưu Ninh bị cô đụng suýt ngã.

Nhưng nhìn nụ cười dào dạt của cô, cô ấy cũng chậm rãi nở nụ cười.

Cô ấy rốt cuộc cũng tìm được người thân thật sự của mình rồi.

Buổi chiều, Tưởng Tĩnh Thành lái xe về đến quê nhà Thành gia, thôn Vấn Thủy, cây nhân duyên đầu thôn, lúc này đang treo đầy dây đỏ.

Trước đây trong thôn nhà nào có chuyện tốt, thì sẽ treo dây đỏ như thế.

Ngôn Dụ mỉm cười nhìn mẹ Thành dưới tàng cây, cuối cùng họ đều về nhà rồi.

Cho dù là người xa quê đã lâu chưa về, hay là đứa bé thất lạc đã lâu, cuối cùng đều đã trở về.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!