Chương 8

Thế Gia Danh Môn

Thập Tam Xuân

18.444 chữ

12-07-2023

2.3

Trong trí nhớ còn sót lại, kinh phí của cô nhi viện mãi mãi không bao giờ đủ, chăn màn mãi mãi có một thứ mùi gì đó, quần áo thì luôn không vừa người, đồ ăn cũng chẳng bao giờ đủ no. Vì không được ăn no nên giữa bọn trẻ con luôn xảy ra việc tranh cướp của nhau, còn nàng, Tưởng Nhược Nam, từ hồi sáu tuổi đã học được cách đánh nhau với một thằng con trai cao hơn mình cả cái đầu chỉ vì một chiếc bánh bao, nhổ sạch tóc trên đầu thằng con trai đó, cào cấu khiến mặt nó chảy đầy máu, sự dũng mãnh của nàng khiến tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện không còn dám cướp đồ ăn của nàng nữa, và nàng cũng bị viện trưởng nhốt một ngày trong phòng tối.

Đúng, nàng đã lớn lên như thế. Vì lớn lên như thế, nên nàng không có cơ hội để học những thứ cao quý nho nhã. Dùng hai từ thô tục để hình dung về nàng, còn có lẽ không đủ.

Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã biết lúc nào nên tranh giành, lúc nào nên nhẫn nại, phàm việc gì cũng nên tự có tính toán của riêng mình, ai oán trách cứ, buồn bã chẳng ích gì, chỉ khiến người khác càng coi thường nàng mà thôi, thứ mà nàng không thể nhẫn nại được nhất chính là ánh mắt coi thường, chế giễu, thương hại của người khác, vì vậy, nàng phải nỗ lực cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác ấy.

Mà thân thế của “thế xác” này, ở một vài phương diện nào đó cũng rất giống nàng.

Thể xác này, tên Tưởng Nhược Lan, ngay cả cái tên cũng chỉ khác một chữ, Nhược Lan Nhược Nam, xem ra cha mẹ nàng ta hy vọng sau này khi lớn lên nàng ta sẽ trở thành một cô nương thanh khiết như hoa lan, đáng tiếc không phải việc gì cũng được như mong muốn…

Đúng thế, bây giờ nàng đã hoàn toàn nhớ ra rồi, những kí ức về cuộc đời của Tưởng Nhược Lan, trong giấc mộng của nàng kí ức ấy đã từ từ chạy qua như một bộ phim, hung dữ và phức tạp, cho đến khi nàng hoảng sợ phải tỉnh lại.

Tưởng Nhược Lan đúng là con gái của đại tướng quân, hơn nữa còn là đại tướng quân khai quốc uy danh một thời. Đáng tiếc, khi Tưởng Nhược Lan được mười tuổi thì cha nàng qua đời. Còn mẹ của nàng ta đã mất vì bệnh sau khi nàng ta ra đời chưa được bao lâu. Tưởng Nhược Lan cũng là một cô nhi.

Mẫu thân của Tưởng Nhược Lan mất sớm, phụ thân quanh năm xuất chinh ngoài biên cương, từ khi vợ mất cũng không tục huyền, khiến Nhược Lan chẳng có ai quản giáo, tính cách dần dần trở nên hoang dã ngông cuồng, người sống bên nàng, Phương ma ma, lại quá yếu đuối, không quản được nàng, Hồng Hạnh cùng lớn lên với nàng thì lại là một a hoàn rất hay gây chuyện, còn Uy Vũ tướng quân thương nàng mất mẹ từ nhỏ, nên không nỡ đánh mắng nàng bao giờ, càng khiến nàng trở nên tùy ý ngông cuồng hơn.

Trước khi Uy Vũ tướng quân mất, đã phó thác đứa con gái duy nhất của mình cho tiên đế, nhờ ngài chăm sóc Nhược Lan. Thái hậu, cũng là Hoàng hậu khi ấy không biết tại sao lại rất quý Nhược Lan, vốn muốn để nàng sống cạnh mình, nhưng sức khỏe Thái hậu không tốt, không thể chăm sóc cho nàng, hơn nữa Nhược Lan liên tục gây họa lớn mấy lần, chúng phi tần lên tiếng cáo trạng, tiên đế đành bất lực giao Nhược Lan cho đệ đệ của Uy Vũ tướng quân - Tưởng Hoài Viễn chăm sóc. Chuẩn bị đợi Tưởng Nhược Lan sau khi đến tuổi cập kê sẽ gả cho Thái tử làm phi, cũng coi như hoàn thành sự phó thác của Uy Vũ tướng quân.

Do được tiên đế và Thái hậu giao phó nên Tưởng Hoài Viễn cũng không dám quản Nhược Lan quá chặt chăng? Trong cuộc sống không để nàng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng về quy tắc lễ phép lại mặc kệ chẳng quan tâm, nghe xong để đấy. Tưởng Nhược Lan ra khỏi hoàng cung giống như chim sổ lồng, càng thêm tùy tiện ngông cuồng, hoành hành vô kỉ luật, đánh chửi nhau ngoài phố là chuyện xảy ra như cơm bữa, nếu như có kẻ nào dám đắc tội với nàng, thì nàng sẽ vung roi quất người ta ngay. Mọi người giận nhưng không dám tố, chỉ lén gọi nàng là bà la sát, tiên đế nể mặt Uy Vũ tướng quân, cũng không biết phải làm thế nào với nàng.

Một người con gái như thế, Thái tử đương nhiên không thích. Nhưng vì lời căn dặn của tiên đế nên cũng chẳng có cách nào thoái thác. Sau khi tiên đế qua đời, Thái tử kế vị làm Cảnh Tuyên Đế, Thái hậu mấy lần đề nghị Cảnh Tuyên Đế nạp Nhược Lan vào cung, nhưng Cảnh Tuyến Đế cứ lần khất mãi, đúng lúc Tưởng Nhược Lan vì quen Cận Thiệu Khang, trái tim thiếu nữ rung động, bày mưu tính kế ép Cảnh Tuyên Đế chỉ hôn. Còn Cảnh Tuyên Đế lại tương kế tựu kế, vứt bỏ được mối phiền phức, sau đó có hôn lễ của Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Lan.

Sự việc sau này, thông qua những lời của Cận Yên Nhiên và mọi người cùng kí ức của Tưởng Nhược Lan, Tưởng Nhược Nam cũng đã suy đoán ra, kết quả suy đoán như sau.

Cảnh Tuyên Đế ném củ khoai nóng bỏng tay sang cho Cận Thiệu Khang, có lẽ trong lòng thấy hổ thẹn, còn Cận Thiệu Khang vốn đang chuẩn bị đón Vu Thu Nguyệt về làm chính thất, nhưng lại bị Tưởng Nhược Lan phá ngang, bèn xin Cảnh Tuyên Đế cho phép cùng lúc rước hai người về, và Vu Thu Nguyệt ở vị trí quý thiếp chỉ thấp hơn chính thất một chút.

Cái gọi là quý thiếp, tức là không giống với các thiếp thất bình thường khác. Những thiếp thất bình thường địa vị thấp kém, chính thất có quyền đánh mắng và bán, nhưng với quý thiếp thì chính thất không được phép tùy tiện đánh mắng hoặc bán đi. Thiếp thất bình thường vĩnh viễn không bao giờ có thể leo lên vị trí chính thất, sinh con ra cũng không được con gọi là mẹ, còn quý thiếp ngồi kiệu hoa vào phủ, sau khi chính thất qua đời, quý thiếp có thể trở thành chính thất, con sinh ra cũng được đường đường chính chính gọi mình là mẹ. Có thể nói rằng quý thiếp chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí chính thất, đợi chính thất quy tiên là có thể lật người làm chủ nhân.

Một người kiêu ngạo, sống và làm việc theo quy tắc như Cận Thiệu Khang đương nhiên không thích kiểu con gái bày mưu tính kế với mình lại còn không biết lễ nghĩa phép tắc nữa, hôm động phòng đương nhiên sẽ tới phòng của Vu Thu Nguyệt. Nhưng Tưởng Nhược Lan không phải người dễ chịu thiệt thòi để bị người ta bắt nạt, sau khi biết tin đã lập tức cầm roi xông vào phòng Vu Thu Nguyệt, không nói không rằng, nhằm thẳng Vu Thu Nguyệt xuống tay.

Cận Thiệu Khang cũng không thể mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Lan ra oai trước mặt mình, lập tức cướp lấy cây roi trong tay nàng ta. Tưởng Nhược Lan trong lúc tức giận đã tung nắm đấm nhằm vào Cận Thiệu Khang, có điều nàng sao có thể là đối thủ của hắn, trong lúc hỗn loạn, Cận Thiệu Khang lỡ tay đẩy Tưởng Nhược Lan ngã vào bàn, trán Tưởng Nhược Lan đập vào cạnh bàn cứng, thế là ngọc nát hương tan…

Còn nàng, Tưởng Nhược Nam, lại xuyên không đến đây đúng lúc cảnh bi thảm ấy diễn ra…

Tưởng Nhược Nam ôm mặt, buồn bã rên lên, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, đến xuyên không cũng xui xẻo hơn người ta, nhập vào xác một người quỷ ghét người hận. Chẳng trách Cận Yên Nhiên gọi nàng là bà la sát, hành vi của nàng… Cũng rất xứng đáng bị gọi như thế…

Nhưng bây giờ, nàng nên làm thế nào? Nàng phải đi đâu, bắt đầu từ đâu?

Bỏ trốn? Mang theo ngân lượng bỏ nhà ra đi? Không hiện thực. Tạm thời không nhắc đến chuyện mình được Thánh thượng chỉ hôn, bỏ trốn không biết có bị coi là kháng chỉ lừa vua không, có bị mất mạng không, chỉ riêng việc một mình cô độc nơi thế giới lạ lẫm này, ai biết sau khi bỏ đi nàng sẽ phải đối mặt với điều gì? Tốt nhất là không nên đày đọa bản thân thì hơn!

Nhưng nếu không đi thì phải ở lại đây, làm Tưởng Nhược Lan đến cả thần và người đều căm phẫn, gánh chịu sự phẫn nộ của mọi người, cả đời là một chính thất chẳng ai tôn trọng. Hơn nữa nhìn đi nhìn lại, Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt mới là hai nhân vật nam nữ chính đau khổ vì tình, còn nàng lại là nữ phụ đáng ghét, chỉ riêng việc ấy thôi, sau này bảo nàng phải làm thế nào dám hiên ngang đối mặt với Vu Thu Nguyệt đây?

Cái gì? Tìm cách để Hầu gia thay đổi cách nhìn về nàng? Từ từ chấp nhận nàng? No! Hắn đồng ý, nhưng nàng không đồng ý!

Ba cô vợ bé, sau này chưa biết chừng còn thêm bốn, năm cô nữa… Hôm nay vào XXOO với cô này, ngày mai lại XXOO với cô khác, ngày kia lại XXOO với cô khác nữa, sau đó lại tới lượt nàng…

Ọe, thật quá buồn nôn, khóe miệng Tưởng Nhược Nam không ngừng co giật.

Thôi được, nàng có thể coi mình như đang chiêu mộ Ngưu Lang[3], gần gũi với Cận Thiệu Khang nàng chắc chẳng phải chịu thiệt nhưng vấn đề là… Có bao cao su không? Hắn XXOO với bao nhiêu phụ nữ như thế, ai có thể bảo đảm hắn không mang mầm bệnh, ngộ nhỡ nàng bị viêm nhiễm, nấm niếc gì đó thì sao, ở đây chắc chắn không có trị liệu bằng laser rồi… Vì muốn lấy lòng một người đàn ông mà khiến mình mang bệnh phụ khoa trong người, không đáng, tuyệt đối không đáng!

[3] Tức là gọi trai bao.

Ôi, người đàn ông này tuyệt đối không nên dây vào.

Nhưng nếu không được Hầu gia sủng ái, bản thân nàng khó mà có chỗ đứng trong phủ, tạm thời nàng có thể dọa dẫm mọi người, nhưng khi Vu Thu Nguyệt sinh con, ai còn bận tâm tới nàng nữa? Đến lúc ấy, cuộc sống của nàng sẽ ra sao?

Có lẽ sẽ chết chìm trong ánh mắt lạnh lùng và những lời trào phúng của mọi người thôi!

Không được, cuộc sống như thế nàng không chịu đựng được! Dựa vào cái gì mà nàng phải sống khốn khổ như thế? Nàng nhất định phải tìm cách để đứng vững trong phủ, nghĩ cách để dành ít tiền riêng, mua đất đai bên ngoài, chừa cho mình con đường lui! Còn dự định về sau, nàng phải tìm hiểu thế giới này trước đã, rồi mới tiếp tục có kế hoạch cho những ngày sau này.

Về Vu Thu Nguyệt… Người có lỗi với họ là Tưởng Nhược Lan, không phải Tưởng Nhược Nam nàng. Hơn nữa cho dù Tưởng Nhược Lan có lỗi với họ thật, thì nàng ta đã phải trả giá bằng tính mạng của mình rồi, nàng không cần phải cõng theo một khung thánh giá trên lưng vì chuyện này nữa. Chỉ cần mai sau Vu Thu Nguyệt không gây sự với nàng, nàng cũng sẽ không làm khó cô ta.

***

Cẩm Tú viện của Vu Thu Nguyệt là một đình viện có phong cảnh tươi đẹp.

Trong đình viện đó trồng mai, đào, quế, lê, hải đường… Mùa nào cũng có vài loại nở hoa, màu sắc rực rỡ, hương thơm ngào ngạt.

Giờ đang là mùa hoa ngọc lan, những bông hoa ngọc lan mũm mĩm nở đầy cành, trắng như sáp, hương dịu ngọt.

Lúc này, một nữ tử vận áo dài màu hồng phấn thêu hoa nhí nơi nẹp áo, váy màu trắng như cách ăn vận của a hoàn vội vã bước qua viện tử vào trong phòng.

Cô ta đi qua phòng chính vào thẳng phòng trong. Trong phòng rèm thêu vẫn buông, dưới đất trải thảm ngũ sắc, giữa phòng đặt một tấm bình phong bên trên thêu chim Khổng Tước đang xòe đuôi múa bằng chỉ màu, sau bình phong là một chiếc giường màu nâu trầm, cạnh cửa sổ là bàn nữ trang bằng gỗ tử đàn, dưới ô cửa sổ phía Đông đặt bàn đàn bằng gỗ lê, bên trên là một chiếc đàn cổ chạm những bông hoa mai.

Vu Thu Nguyệt đang ngồi trước cửa sổ, tay cầm cuốn thơ đọc, thấy a hoàn vào bèn đặt cuốn sách trong tay xuống, bước về phía nàng ta, hỏi bằng giọng gấp gáp: “Ngọc Liên, nghe được gì rồi?”

Ngọc Liên hổn hển thở nhanh, sau đó mới đáp: “Tiểu thư, đã nghe ngóng được rằng tối qua Hầu gia nghỉ lại Sở Thiên các!”

“Sở Thiên các? Hai a hoàn thông phòng hầu hạ ở Sở Thiên các phải không?” Nói tới đây, sắc mặt Vu Thu Nguyệt trầm xuống, “Ta chỉ chăm chăm đề phòng Tưởng Nhược Lan mà đã quên mất hai nha đầu đó!” Cứ nghĩ tới việc mới ngày thứ hai sau tân hôn Hầu gia đã bỏ mặc mình mà tới tìm hai nha đầu kia, nỗi oán giận trong lòng Vu Thu Nguyệt lại trào dâng. Nhưng rồi ngay lập tức cô ta nghĩ, hai nha đầu ấy chẳng qua xuất thân nô tỳ, dù có được sủng ái tới đâu cũng không thể làm nên trò trống gì, nghĩ vậy xong mới thấy hả giận một chút.

Lại hỏi Ngọc Liên: “Tối qua kẻ nào hầu chàng?”

Sắc mặt Ngọc Liên lập tức trở nên cổ quái, ấp a ấp úng, mãi không thốt lên lời.

Vu Thu Nguyệt cau chặt mày, “Sao thế? Có gì mà ấp a ấp úng?”

Ngọc Liên áp sát Vu Thu Nguyệt, ghé tai cô ta nói khẽ: “Tối qua Hầu gia không gọi người vào hầu. Hoa Thanh và Nhược Lâm đều ngủ ở phòng bên cạnh.” Ngay sau đó, giọng lại nhỏ dần: “Nha đầu Mặc Hương ở Sở Thiên các nói…” Nói tới đây, mặt đỏ lựng như có lời khó mở miệng.

Vu Thu Nguyệt lại cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Nha đầu thối, ngươi không thể nói một lần cho hết hay sao?”

Ngọc Liên thấy tiểu thư nổi giận, lúc ấy mới ấp úng: “Mặc Hương bảo, Hầu gia sinh hoạt rất điều độ, trước kia ở nhà, mỗi… mỗi năm ngày mới cho người vào hầu một lần, chưa từng phá lệ.” Nói tới câu cuối cùng, giọng Ngọc Liên đã lí nhí như muỗi kêu.

“Năm ngày…” Vu Thu Nguyệt ngẩn người, tay vô thức siết chặt chiếc khăn, hồi lâu cũng không biết phải nói gì.

Một lát sau, lại hỏi: “Tối qua, người ở Thu Đường viện không tới gây chuyện sao?”

Ngọc Liên lắc lắc đầu: “Không ạ, Thu Đường viện rất yên tĩnh!”

Vu Thu Nguyệt nhớ tới bộ dạng mắt trừng trừng tay cầm roi của Tưởng Nhược Lan khi lao về phía mình vào tối hôm trước, lòng vẫn còn chút run sợ, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, “Xem ra chỉ coi ta là cái đinh trong mắt thôi!”

Đang nói, Cúc Nhiễm ở bên ngoài thông báo: “Nhị phu nhân đến.”

Lời vừa dứt, tấm rèm màu sắc ngoài cửa đã được vén lên, một nữ tử tầm hai mươi tuổi, mặt mày rạng rỡ bước vào, chính là con dâu của Triệu di thái thái, vợ của Cận Thiệu Đường, biểu tỷ của Vu Thu Nguyệt - Vương thị.

“Biểu muội, từ sau khi về đây muội vẫn luôn bận rộn, hôm nay đã rảnh để trò chuyện với biểu tỷ chưa?” Vương thị vừa nói, vừa cười tươi tắn đi tới gần Vu Thu Nguyệt.

Hôm nay chị ta mặc một chiếc áo lụa màu xanh nhạt, áo choàng gấm thêu những đóa hoa màu vàng, để kiểu tóc Song Phượng Triều Dương, trên cài rất nhiều trâm ngọc, toàn thân toát ra vẻ phú quý.

Vu Thu Nguyệt thấy chị ta, lập tức nở nụ cười, đi tới đón: “Tỷ tỷ nói gì thế, muội muội đang định tới thăm tỷ tỷ, vừa rồi còn bàn với Ngọc Liên xem nên đi buổi sáng hay buổi chiều cơ, không ngờ tỷ tỷ lại đến trước. Mời tỷ tỷ vào trong!” Rồi quay đầu lại dặn Ngọc Liên, “Mau dâng trà, dùng trà Thiết Quan âm mà hôm qua Thái phu nhân cho người mang sang ấy.”

Nói rồi kéo Vương thị ngồi xuống chiếc ghế dài trải thảm màu đỏ tươi.

Sau khi Vương thị ngồi xuống, nhìn cách bài trí quanh phòng một lượt, thấy mọi thứ đều vô cùng tinh xảo quý giá, bèn mỉm cười nói: “Muội muội mặc dù không thể làm chính thất, nhưng Hầu gia đối với muội không tệ, nhìn viện tử này, bài trí trong phòng này, chẳng kém gì bên kia đâu!” Lúc này, Ngọc Liên đã mang trà lên, trong chiếc chén sứ dập dềnh vài lá trà xanh màu lục bích, hương trà nồng đượm, lan tỏa thấm sâu vào lòng người.

Vương thị lại cười: “Loại trà Thiết Quan âm thượng hạng này là cống phẩm năm nay, tổng cộng được năm cân, Thái hậu ban tặng cho Thái phu nhân hai lạng, nghe nói bình thường Thái phu nhân không nỡ mang ra uống, không ngờ lại tặng cho muội, có thể thấy Thái phu nhân rất coi trọng muội, sau này vị trí của bà chắc chắn thuộc về muội muội rồi.”

Vu Thu Nguyệt nhìn nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt lo sợ: “Tỷ tỷ đừng nói thế, muội muội chẳng qua chỉ là thiếp thất, trên có phu nhân, vị trí ấy sao tới lượt muội được chứ?”

Vương thị vỗ đùi, căm phẫn nói: “Nếu không phải do Tưởng Nhược Lan kia tự dưng chen chân vào, thì giờ muội muội đã là phu nhân của Hầu phủ rồi! Tưởng Nhược Lan đó quả thật mặt dày vô sỉ!”

Vu Thu Nguyệt cúi đầu, nước mắt lưng tròng: “Tỷ tỷ đừng nói vậy, nếu để vị đó nghe thấy thì lại là lỗi của muội. Muội muội cũng không có gì oán trách cả, là số của muội muội không tốt, muội chỉ muốn được sống bên Hầu gia, thế là mãn nguyện rồi!” Cô ta cầm khăn lên chấm chấm nước mắt rồi nói tiếp: “Lại nhắc mới nhớ, muội muội có được ngày hôm nay đều là nhờ tỷ tỷ, ân tình của tỷ, muội cả đời không dám quên!”

Vương thị đảo mắt, cười cười, giơ tay kéo tay Vu Thu Nguyệt về phía mình, “Xem muội muội nói kìa, tỷ mặc dù có ý mời muội qua phủ chơi, tạo cơ hội cho muội gặp mặt Hầu gia, nhưng cũng là nhờ muội muội có bản lĩnh khiến Hầu gia yêu thích, muội muội hiểu biết, hiền lương thục đức, chính là kiểu mẫu mà Hầu gia vẫn kiếm tìm, hơn nữa muội dung mạo như hoa như nguyệt, Hầu gia có thể không động lòng ư? Hầu gia tuổi cũng đã cao, Thái phu nhân lại đang giục người lấy vợ, rất vừa lòng với tính nết của muội, còn về gia thế, Thái phu nhân và Hầu gia không thật sự để tâm đâu, chỉ cần gia thế trong sạch, những cái khác đều có thể cho qua!”

Vu Thu Nguyệt cúi đầu, buồn bã đáp: “Thu Nguyệt vốn không xứng với Hầu gia, nếu không nhờ tỷ tỷ, Thu Nguyệt sao có cơ hội được quen biết chàng? Đại ân đại đức của tỷ tỷ, Thu Nguyệt xin ghi nhớ.”

Nụ cười trên môi Vương thị càng nở rộng, nắm chặt tay Vu Thu Nguyệt, nói: “Đều là người một nhà cả, muội sống tốt chính là ta sống tốt, đạo lý này ta vẫn hiểu. Chỉ cần về sau muội muội trở thành chủ của cái nhà này rồi đừng quên ta là được!”

Vu Thu Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên thề: “Nếu Thu Nguyệt có điểm nào không phải với tỷ tỷ, thì sẽ bị trời tru đất diệt…”

“Được rồi!” Vương thị cười ngắt lời cô ta, xua xua tay: “Ta còn không tin muội muội sao? Sau này muội cần ta giúp gì cứ nói, chỉ cần ta làm được, thì nhất định sẽ không từ chối!”

Vu Thu Nguyệt cũng cười, cúi đầu, mắt thoáng sáng lên.

“Ồ, đúng rồi, nói qua nói lại từ nãy tới giờ, quên cả chuyện chính.” Vương thị đặt ly trà trong tay xuống, quay đầu nhìn thẳng vào Vu Thu Nguyệt, “Mười ngày nữa, Thái phu nhân sẽ mời những quý nhân trong kinh tới phủ xem kịch, nhân cơ hội này giới thiệu muội và Tưởng Nhược Lan với các quý phu nhân đó, bên kia sợ là không thể học xong mọi quy tắc trong một thời gian ngắn như vậy, nên không được ra gặp khách, đến khi ấy chính là cơ hội tốt cho muội muội thể hiện, muội muội phải nắm chắc lấy! Chỉ cần tất cả mọi người chấp nhận muội muội, thì coi như muội đã đứng vững trong thế giới quý tộc này, địa vị ở Hầu phủ sẽ cao hơn một bậc!”

Vu Thu Nguyệt khẽ cười: “Muội muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở!”

***

Trong Thu Đường viện.

Hồng Hạnh đẩy cửa bước vào phòng, thấy Tưởng Nhược Nam đang ngồi sau tấm rèm màu đỏ thêu chỉ vàng trên giường, ôm chiếc chăn vỏ gấm bên trên thêu hoa văn cầu kỳ ngẩn ngơ, bèn kinh ngạc gọi: “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh từ lúc nào, sao không gọi chúng em?”

Tưởng Nhược Nam nhúc nhích, lúc này mới phát hiện ra chân đã tê cứng, “Tối qua gặp ác mộng, sau khi giật mình tỉnh dậy thì không thể ngủ lại được nữa.”

Hồng Hạnh nghe xong lòng nghĩ, chắc là thấy Hầu gia thà đi tìm nha đầu thông phòng, chứ nhất quyết không thèm quan tâm tới mình nên tâm trạng mới xấu như thế, đương nhiên, những lời này cô ta không dám nói ra, bèn đáp: “Hay là tiểu thư ngủ thêm một lát nữa?”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên: “Giờ là mấy giờ rồi?”

Hồng Hạnh ngẩn người: “Giờ Thìn rồi!”

“Trời ơi!” Tưởng Nhược Nam nhảy xuống giường, nhưng vì chân vẫn còn tê nên ngã nhào dưới đất. Hồng Hạnh vội chạy tới đỡ nàng đứng dậy: “Tiểu thư, người vội gì chứ, vẫn còn sớm mà!”

“Tối hầu đi ngủ, sáng sớm thỉnh an! Suýt thì quên mất.” Tưởng Nhược Nam kêu lên, nàng vội vội vàng vàng đi tới bên bàn phấn, nói với Hồng Hạnh: “Mau chải đầu cho ta, ta phải tới thỉnh an Thái phu nhân.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!