Chương 41: Chương 41

Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng

Ảm Hương

15.057 chữ

22-08-2023

Editor: Mặc NamMột đêm mưa điên cuồng trút xuống, sóng ngầm âm thầm động vĩnh viễn không biến mất.Dưới màn mưa lộ ra hoa mẫu đơn, đong đưa rơi rụng làm người xót thương.Trong màn Ôn Hinh hơi thở nhẹ dựa vào trong ngực Tứ gia, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách, gió phất vào cửa sổ, tích táp, làm trong lòng nàng có chút bực bội.“Làm sao vậy?”.

Tứ gia nhìn Ôn Hinh nhíu mày, cho rằng cơ thể nàng không thoải mái.“Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới Cảnh cách cách lưu tại phủ Thái Nguyên, cũng không biết dưỡng bệnh thế nào?”.

Giọng nói Ôn Hinh còn mang theo vui thích sau ái ân, càng nhiều thêm vài phần kiều mị.Tứ gia khẽ nhíu mày: “ Đang êm đẹp sao lại nhắc tới nàng ấy?”Hắn nhớ rõ Ôn Hinh không thích Cảnh thị.Trong lòng Ôn Hinh càng thêm thật cẩn thận, bĩu môi nói: “Không phải đêm nay gia đã nói lúc trở về sẽ không đi Thái Nguyên phủ sao? Nếu như vậy, Cảnh cách cách làm sao bây giờ? Tuy rằng nô tỳ không thích Cảnh cách cách, nhưng cũng không thể vì nô tỳ làm gia không chu toàn chuyện này.”Tứ gia lúc này mới nhớ tới, buổi tối hai người nói chuyện có đề cập hành trình trở về.Hắn hoàn toàn quên Cảnh thị đến sau đầu.“Chúng ta ở phủ Tây An phải hơn mười ngày, chi bằng trước tiên đón Cảnh cách cách tới, như thế hai bên đều thuận tiện, gia thấy thế nào?”Tứ gia liền cúi đầu nhìn Ôn Hinh, thấy khuôn mặt nhỏ hơi nhíu, nhưng ngôn ngữ lại vì hắn phân ưu giải khó.Thời điểm bọn họ trở về không đi Thái Nguyên phủ, đến lúc đó Cảnh cách cách tất nhiên một mình từ Thái Nguyên phủ lên đường hồi kinh, phiền toái thật nhiều.“Không sợ nàng ấy tới lại tìm nàng phiền toái sao?”.

Tứ gia cười trêu chọc Ôn Hinh.“Không sợ, nô tỳ có gia.”Tứ gia bật cười, thoáng cân nhắc, liền nói: “Vậy lệnh người đi đón đi, phân phó không cần gấp lên đường, rốt cuộc Cảnh thị bệnh nặng mới khỏi.”Bất quá chỉ bị phong hàn nhẹ, tới trong miệng Tứ gia lại thành bệnh nặng mới khỏi, nếu không cần nhanh chóng lên đường, rõ ràng chính là trì hoãn thời gian Cảnh thị đến Tây An phủ.Kỳ thật Tứ gia vẫn thiên vị nàng, rốt cuộc không muốn Cảnh thị làm nàng ngột ngạt.Người nam nhân này …Tốt thì tốt, chỉ tiếc không phải của riêng nàng.Ngày hôm sau, Tứ gia quả nhiên nói rõ ràng chuyện này, Tô Bồi Thịnh theo bản năng nhìn Ôn cách cách một cái.Liền thấy Ôn cách cách ngồi cười bên cạnh chủ tử gia, một bộ dáng đã sớm cảm kích.Chủ tử gia nơi nào sẽ vô duyên vô cớ nhớ tới Cảnh cách cách không được thích, chỉ sợ Ôn cách cách mở miệng nhắc đến.Tô Bồi Thịnh cân nhắc một chút cũng liền hiểu rõ, sớm không nhắc muộn không nói, nhưng phúc tấn từ trong kinh đưa tới tin, Ôn cách cách liền nhớ đến Cảnh cách cách.Ôn cách cách thật đúng là…Thủ đoạn, tâm cơ này Cảnh cách cách thua cũng không oan.Ôn Hinh nếu muốn thu phục Cảnh thị, tự nhiên sẽ không thật sự để thời gian nàng tới Tây An quá muộn, nếu không không phải làm ơn mà thành kết thù.Cảnh cách cách vào ngày thứ tám ở Tây An đến nơi, đã nhiều ngày hoàng đế vội vàng tiếp kiến thân phủ quan viên xung quanh, vài vị a ca trừ bỏ Trực Quận vương tùy hầu Thánh Giá, những người khác liền không có vinh dự này.Hoàng đế nâng Trực quận vương đè nặng mấy nhi tử khác, mấy ngày qua Ôn Hinh xem tình huống, cũng ẩn ẩn cảm giác được vài phần vì sao Cửu Long đoạt đích trong lịch sử thảm thiết như vậy.Cứ như vậy, Tứ gia lại có thời gian bồi Ôn Hinh, mấy ngày nay hai người cơ hồ đi dạo mấy lần phố lớn ngỏ nhỏ ở Tây An phủ.Tuyết trắng kéo dài mấy hôm, nắm tay nhau đạp lên bông tuyết xốp mềm, hoặc lên cao nhìn ra xa, hoặc xuyên qua đám đông, cùng tìm kiếm hỏi thăm rất nhiều những lâu phụ nổi danh nấu ra các món ăn trân quý mỹ vị.Cuộc sống lập tức trở nên vui sướng, Ôn Hinh thậm chí còn cảm thấy cứ như vậy ở Tây An thật tốt.Hoàng Thượng rốt cuộc nhớ tới chính mình còn có mấy nhi tử khác đi theo tới, liền gọi mấy a ca đến trước mặt bồi một hồi thiên luân chi nhạc (ôn niềm vui thú hằng ngày).Ừ, Ôn Hinh nghe Tứ gia nói tùy hầu Thánh Giá đi săn bắn.Buổi sáng tiễn Tứ gia đi, Ôn Hinh đang nghĩ muốn ngủ nướng hay không, liền nhận được tin tức Cảnh cách cách vào Tây An phủ.Buổi sáng đã đến phủ Tây An, chờ đến khi Cảnh cách cách vào phủ đã là một canh giờ sau, hóa ra trên đường ngẫu nhiên gặp được Thánh Giá ra khỏi thành, liền tránh đến hẻm nhỏ hầu Thánh Giá đi trước.Cảnh cách cách lúc ấy ngồi trong xe ngựa nhấc lên màn xe trộm nhìn ra bên ngoài, rất xa liền thấy được Tứ gia sống lưng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa.Uy phong lẫm lẫm, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn.Vào Tây An phủ vừa đặt chân đến phủ đệ Tứ gia, Cảnh cách cách vào cửa trước tiên thấy Ôn cách cách.Ban đầu nàng tưởng rằng phải chờ ở phủ Thái Nguyên, nhưng không nghĩ tới Tứ gia đón nàng tới Tây An phủ, trên đường người bên cạnh nàng đã hỏi thăm qua, là Ôn cách cách góp lời trước mặt Tứ gia.Trong lúc nhất thời trong lòng bách chuyển thiên hồi (trăm đổi nghìn xoay), không biết Ôn thị có ý gì.Xiêm y màu hồng cánh sen nổi bật mặc trên người hơi có chút rộng, trận bệnh này không chỉ khí sắc Cảnh thị kém rất nhiều, người càng gầy ốm đi không ít.Ôn Hinh vừa thấy người đến có chút ngoài ý muốn.Cảnh thị nhìn thấy Ôn Hinh sắc mặt hồng nhuận, thậm chí nhan sắc càng tốt hơn so với lúc ở trong phủ, trong lòng liền càng hụt hẫng.“Cảnh cách cách đi một đường xóc nảy, trước ngồi xuống uống chén trà nhỏ xua đi mệt.” Ôn Hinh cười sai người dâng trà, nói lời khách khí.Cảnh thị nắm khăn ngồi xuống đối diện Ôn Hinh, kỳ thật có chút khẩn trương, nàng hiện tại đối với Ôn thị thật sự có chút sợ hãi.Người này thủ đoạn lợi hại hơn nàng, suốt dọc theo đường đi không chỉ làm nàng không gặp được Tứ gia, lại còn có thể làm Tứ gia chán ghét chính mình, lúc trước ôm bao nhiêu kỳ vọng, sau liền có bao nhiêu kinh sợ.Trong phòng chậu than thiêu đốt ấm áp như xuân, Vân Linh bưng trà bánh đi vào.Trà ngâm bên trong chung chính là đại hồng bào hiếm có, màu trà hồng trong sáng, hương khí xông vào mũi.

Trên bàn bày điểm tâm tinh xảo long lanh nhìn giống như bạch ngọc tốt nhất, nàng biết đây là bánh ngọt thủy tinh, ở Thái Nguyên phủ gặp qua, một đĩa nhỏ xíu liền phải tốn một lượng bạc.Nàng chỉ ngẫu nhiên thèm ăn nên mua tới giải thèm, Ôn cách cách nơi này lại lấy tới tùy tiện đãi khách.Cảnh cách cách biết, chênh lệch chính mình cùng Ôn thị đã càng lúc càng lớn.Ôn thị tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lấy lòng chính mình, nghĩ đến đây liền có chút tự tin, nhìn Ôn Hinh nói: “Lần này đa tạ Ôn cách cách.”Chưa nói vì điều gì, nhưng trong lòng hai người biết rõ ràng.Ôn Hinh liền cười cười, Cảnh thị quả nhiên là người thông minh, nàng liền nhìn nàng khinh thanh tế ngữ (âm thanh nhỏ nhẹ lời nói nhẹ nhàng) mở miệng: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cũng là chủ tử gia nhớ đến Cảnh cách cách, nếu không dù là ta nói cũng vô dụng.”Trong lòng Cảnh thị có chút thê lương, nàng biết Ôn thị cho nàng mặt mũi mới nói như vậy.“ Sân của Cảnh cách cách đã thu thập tốt, mấy ngày qua bôn ba lại bệnh nặng mới khỏi, Cảnh cách cách đi trước tạm nghỉ ngơi.

Có gì muốn nói, ngày mai chúng ta nói cũng không muộn.”Cảnh thị có chút ngoài ý muốn nhìn Ôn Hinh, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, có thời gian này, nàng cũng có thể thăm dò được nguyên nhân Ôn cách cách bất ngờ đối xử tốt như thế.Chờ sau Cảnh cách cách rời đi, Vân Linh liền nhẹ giọng nói: “Cách cách, ngài vì sao không trực tiếp nói với Cảnh cách cách?”Ôn Hinh rũ mắt, một hồi lâu mới nói nói: “Cảnh cách cách làm người cẩn thận, là người cực có chủ ý, từ ta nói, chi bằng để chính nàng hỏi thăm sẽ càng an tâm.

Dù sao…”Vân Linh liền nghe được cách cách cười châm chọc không nói nữa, nhưng nàng biết.Cách cách muốn nói Vương Đức Hải có bạc liền sẽ mở miệng, Cảnh cách cách chịu tiêu bạc, là có thể nghe được chuyện chính mình muốn biết.Nhưng Vân Linh vẫn nghĩ mãi không rõ, chẳng lẽ Cảnh cách cách nghe được, liền sẽ đồng lòng cùng cách cách ?Vạn nhất Cảnh cách cách muốn giao hảo cùng Nữu Hỗ Lộc cách cách thì sao?Đoạn đường Cảnh cách cách đi tới cũng không nhẹ nhàng, mang theo người tiến vào sân đã chuẩn bị cho nàng, liền nhìn thấy chậu than trong phòng đã được đốt lên, giường đã thu thập sạch sẽ, đệm chăn đều lộ ra một luồng hương vị thơm nhẹ, mềm mại.Tiểu nha đầu hầu hạ trong viện có hai ba người, nhìn thấy nàng tiến vào, tất cả nhún người hành lễ.Cảnh cách cách nhìn xem hết thảy có chút hoảng hốt, nàng ở Thái Nguyên phủ xem như dưỡng bệnh, bên người cũng không nhiều hơn hai nha đầu, chỉ là hiện tại Ôn cách cách không ở Thái Nguyên phủ nhưng có thể sai sử người bố trí phòng tốt như vậy cho nàng.Ban đầu Cảnh thị còn có chút mệt mỏi, lúc này lại không có chút buồn ngủ nào.Lệnh Tiền Lâm bên cạnh đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, Thu Lăng mang theo tiểu nha đầu thu thập hòm xiểng.Chỉ trong nháy mắt, liền có tiểu nha đầu bưng trà bánh tiến vào.Cúi đầu nhìn chính là trà Vân Vụ tốt nhất, nước trà xanh biếc lộ ra sáng óng ánh, còn tốt hơn phân lệ của nàng khi ở trong phủ.Trong hộp bày tám dạng điểm tâm, màu cam vàng bánh đậu Hà Lan, màu xanh nhạt bánh đậu xanh, bánh sồi xốp giòn hình tam giác, bánh cuốn mẫu đơn, quả cát tường rực rỡ muôn màu trông rất đẹp mắt.Hương khí sâu kín chui vào trong mũi Cảnh thị, làm nàng vốn tâm phiền ý loạn nay càng thêm bất an.Tiền Lâm thực mau trở về, Cảnh thị cho người hầu hạ trong phòng đều lui ra, lúc này mới hỏi hắn: “Nghe được những gì?”Sắc mặt Tiền Lâm có chút phức tạp, chuyện chủ tử gia vì Ôn cách cách không vui, liền đem mỹ nhân được dâng tặng đưa đến Tây viện, còn có tại phủ đệ Tây An, hết thảy mọi chuyện đều do Ôn cách cách xử lý, cuối cùng nói đến chủ tử gia nhận được tin phúc tấn gửi từ kinh thành, cuối cùng thật cẩn thận nhắc đến Nữu Hỗ Lộc cách cách một câu.Cảnh thị nghe xong chuyện thứ nhất chính là chấn động, không nghĩ tới Ôn cách cách hiện tại ở trong lòng chủ tử gia có phân lượng nặng như vậy.Năm sáu mỹ nhân liền bị ném vào một bên, Ôn cách cách bởi vì ghen tị sinh khí bị bệnh, chủ tử gia không chỉ không trách tội, cư nhiên còn ngày ngày bồi nàng, dỗ nàng vui vẻ?Phủ Tây An tuy rằng là nơi ở tạm, nhưng để Ôn cách cách quản sự Cảnh thị cũng bị hù nhảy dựng.

Thời điểm nàng ở trong phủ từng âm thầm tìm hiểu qua, đi theo chủ tử gia ra ngoài, tất cả sự vụ đều do Tô Bồi Thịnh quản.Năm đó Lý trắc phúc tấn vẫn là cách cách, tùy thời hầu Tứ gia ra cửa, nghe nói quản sự cũng là Tô Bồi Thịnh.

Chuyện của chủ tử gia, Lý trắc phúc tấn cũng không dám hỏi tới.Ngực Cảnh thị nhảy dồn dập, đối với việc trong phủ lại thêm một cách cách Nữu Hỗ Lộc thị, trong mắt nàng đây không phải chuyện đại sự.Phủ Bối Lặc được ban cách cách thật sự quá bình thường, tổng tuyển cử, tiểu tuyển tiến, bình thường các nương nương trong cung lo lắng cho nhi tử tặng người vào phủ càng không hiếm lạ.Trong phủ a ca nào có thể thiếu cách cách, chỉ là có bao người có thể hết khổ?Liền giống như lần này, chủ tử gia không nhớ nổi nàng, Ôn cách cách ở trước mặt chủ tử gia vì nàng nói ngọt hai câu, là nàng có thể thuận lợi đến Tây An phủ.Bị bệnh bị ném ở phủ Thái Nguyên một mình hồi kinh, cùng chủ tử gia đón nàng hồi Tây An phủ cùng nhau hồi kinh, so sánh với nhau nàng biết tốt xấu.Ôn cách cách là muốn thu nạp nàng sao?***Ôn Hinh đuổi Cảnh thị đi liền không tiếp tục nghĩ nhiều, dù sao với tính tình Cảnh thị, có thể đầu nhập vào nàng tự nhiên là chuyện tốt.

Dù không đầu nhập vào nàng, về sau có lần thiện duyên này, nàng ta sao có thể không biết xấu hổ khó xử nàng?Nếu Cảnh thị thật sự không có mắt tiếp tục khó xử nàng, nàng cũng sẽ không khách khí.Tới thời điểm giữa trưa, Tứ gia quả nhiên không trở về, Ôn Hinh đã quen, nhưng làm nàng ngoài ý muốn chính là Tô Bồi Thịnh mang theo người đưa về món chân dê nướng cho nàng.Nói rằng chủ tử gia ăn cảm thấy ngon, cố ý về đưa cho Ôn cách cách nếm thử.Ôn Hinh thật ra có chút ngoài ý muốn, cười cảm tạ Tứ gia.Trong lòng Tô Bồi Thịnh cũng không có biện pháp, vì cho Ôn cách cách ăn chân dê, hắn phải chạy hơn phân nửa cái thành, nhìn Ôn cách cách cười lặp lại lời chủ tử gia nói: “Chủ tử gia nói, nếu cách cách ăn ngon, ngày mai lại đưa một phần.”“Làm phiền Tô công công đi một chuyến này, thật vất vả.

Chủ tử gia hết thảy đều thuận lợi chứ?”.

Ôn Hinh cố ý lệnh Vân Linh cầm túi tiền lớn cho Tô Bồi Thịnh.Tô Bồi Thịnh cười tiếp nhận: “Chủ tử gia hết thảy đều tốt, buổi sáng bắn tên còn đạt được hạng nhất, Hoàng Thượng mở miệng muốn thưởng chủ tử gia.”Nhìn khuôn mặt Tô Bồi Thịnh đều cười thành đóa hoa cúc, có thể thấy được thật sự cao hứng.Đợi Tô Bồi Thịnh đi, Ôn Hinh nhìn trên bàn bày chân dê nướng màu sắc kim hoàng óng, một hồi lâu mới cười khẽ ra tiếng.Tứ gia như vậy thật làm người muốn không động tâm cũng khó.Đến ăn ngon, thậm chí muốn cho nàng được nếm thử.Cảnh cách cách nhận được tin Tứ gia đưa Ôn cách cách một nửa chân dê, dùng bữa cơm trưa càng tâm sự nặng nề, đáy lòng cũng càng thêm vài phần chua xót.Thời điểm buổi tối Tứ gia trở về đã khuya, trong phòng đổi xiêm y, Ôn Hinh nhắc tới Cảnh thị, mới biết được người hôm nay đã đến, lại hỏi: “ Sau khi tới còn an phận không?”Đây là sợ Cảnh thị lại tìm nàng phiền toái?Ôn Hinh nghe vậy mặt mày càng thêm nhu hòa, đuôi mắt nhìn lên Tứ gia, mang theo vài phần linh động cùng kiều mị, cười khẽ mở miệng: “Gia sợ nô tỳ chịu ủy khuất sao?”Tứ gia bị đôi mắt nhỏ của Ôn Hinh trêu chọc khiến trong lòng dâng lên một trận nhộn nhạo, lau tay xong, liền đem người ôm vào trong ngực.Ôn Hinh không né tránh, hai người cười đùa một hồi, Tứ gia lúc này mới nắm tay nàng ra tịnh phòng, lại không nhắc chuyện Cảnh thị.Ôn Hinh cũng không thể thở phào nhẹ nhõm nhưng càng đắc ý thêm một chút, trong phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya, có lẽ Tứ gia có chút đói bụng, ăn một chén mì nước lớn, còn ăn sạch một mâm thịt bò.Quy củ một món không gắp lần thứ ba, ở nơi của Ôn Hinh liền không có việc này.Thả màn giường, ấn tiểu cách cách dưới thân hung hăng khi dễ vài lần, luồng hỏa khí trong lòng tiêu tán đi, lúc này Tứ gia mới buồn ngủ.Hắn cưỡi ngựa bắn cung luôn luôn không xuất sắc hơn các huynh đệ, nhưng hôm nay hắn vận khí đặc biệt tốt, liền bắn ba tên trúng giữa hồng tâm, Hoàng Thượng đều mở miệng khích lệ hắn, còn ban thưởng.Tứ gia đã không nhớ rõ lần trước Hoàng Thượng khích lệ hắn như vậy là khi nào.Tứ gia vui vẻ, nhưng buổi sáng ngày hôm sau Ôn Hinh lại có chút dậy không nổi, tối hôm qua Tứ gia cũng quá dữ dội.Nàng tuổi còn nhỏ nào chịu được cần mẫn cày cấy như vậy, không giống như hắn thân kinh bách chiến (thân thể trải qua trăm trận đánh), kim cương không vỡ.Sáng sớm Tứ gia liền khí phách hăng hái đi ngự tiền làm việc, Ôn Hinh đen mặt rời giường, buổi chiều liền nhận được tin tức Thánh Giá ngày mai phải về cung, lập tức sai người chuyển lời cho Cảnh cách cách bắt đầu thu thập hành lý.Cũng quá vội vàng, Ôn Hinh liền mắng hoàng đế thật tùy hứng, nói đi liền đi…Vương Đức Hải mang theo người ở tiền viện thu thập hòm xiểng, Triệu Bảo cùng Vân Linh cũng vội đến xoay quanh, sau khi cách cách bọn họ tới Tây An lại thêm mấy cái hòm xiểng.Bên Cảnh cách cách liền nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng vừa đến Tây An, đồ vật trong hòm xiểng còn chưa lấy ra tất cả, lúc này đem vật lấy ra nhét trở lại là được.Cảnh thị suy nghĩ cả đêm, chiều hôm nay liền tới tìm Ôn cách cách, vào cửa, liền nhìn thấy trong sân chồng chất bảy tám hòm xiểng, rương chương ( cây nhãn) mộc sơn đỏ thẫm, ổ khóa đồng khóa kín.Dù có chuẩn bị tâm lý nhưng Cảnh thị vẫn bị kinh ngạc, tay nắm khăn càng thêm siết chặt..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!