[Dịch] Thanh Sơn

/

Chương 11: Công Lao Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 11: Công Lao Sẽ Thuộc Về Ta

[Dịch] Thanh Sơn

Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

8.179 chữ

12-10-2024

Hắn ngay lập tức lấy một cái bình giữa nhà bếp và quay trở lại phòng sách, sau đó liền trải một tấm giấy màu trắng tinh lên bàn. Hắn xé một mảnh vải từ áo của mình rồi nhúng vào giấm và nhẹ nhàng lau sạch từng chỗ trên tờ giấy.

Sau khi lau liên tục khoảng năm sáu tờ giấy, hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. Thời gian cứ trôi đi từng phút một, trên trán Trần Tích đã xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ.

Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Thành Nghĩa, chỉ thấy người đó mặt trơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không lẽ là mình đã đoán sai sao?

Không, chắc chắn không thể sai được!

Lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới, những chiếc lá vàng khô trên cây Ngô Đồng đang rơi xuống như mưa, Vân Dương lộ ra một nụ cười:

"Có lẽ ngươi không gặp may mắn rồi…”

"Tìm thấy rồi!"

"Sao cơ?" Ánh mắt của Vân Dương bị hút vào.

Khi Trần Tích lau đến tờ giấy thứ mười hai, những nơi bị dính bởi dung dịch giấm màu vàng nhạt liền hiện ra một dòng chữ đỏ:

"Tiệm nước ngọt Lý Ký ở phía đông Lệ Cảnh thành. Nếu gặp nguy hiểm thìd hãy đến đây ngay."

Nhìn thấy những dòng chữ này, đôi mắt của Vân Dương lập tức trở nên sáng rực:

"Điều này có nghĩa là gián điệp của Cảnh triều đã xây dựng một cứ điểm mới, có thể là một số người quan trọng từ bộ tư lệnh quân sự của Cảnh triều đang đến Lạc Thành!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Kiểu Thỏ:

"Hắn đã lập công lớn!"

Kiểu Thỏ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Giết thằng nhỏ này đi rồi công lao sẽ thuộc về chúng ta."

"Không được, ta đã hứa sẽ không giết chết hắn nữa. Dù sao hắn cũng không phải là người của sở tình báo, công lao cuối cùng cũng sẽ được tính vào ngươi và ta”.

"Thôi được rồi..."

Tuy nhiên, khuôn mặt của tên gián điệp Cảnh triều Chu Thành Nghĩa lúc này lại xám xịt như đống tro tàn.

Hắn không còn giả vờ nữa mà ngay lập tức lôi ra một thanh kiếm mềm được ẩn giấu ở dưới thắt lưng rồi lao về phía Trần Tích. Ông ta lúc này đã không còn gì để mất nên quyết định liều mình hi sinh để giết chết kẻ địch.

Với đòn tấn công dứt khoát của gián điệp Cảnh triều thì chỉ trong nháy mắt, hắn đã thoát khỏi tình thế lúng túng vừa rồi và trở nên hung ác như một con thú săn mồi, sẵn sàng lao tới giết chết mục tiêu.

Trần Tích phản xạ nhanh liền lùi lại phía sau, Kiểu Thỏ bên kia đột nhiên nhảy lên như một bóng ma. Hành động của cô trông giống như một con bướm vừa bay lên.

Kiểu Thỏ đã ngăn cản đòn tấn công của Chu Thành Nghĩa. Khi hai bên lướt qua nhau, những cây kim bạc giữa hai ngón tay cô đã đâm vào thắt lưng của Chu Thành Nghĩa như một con chuồn chuồn nhẹ nhàng chạm vào mặt nước.

Đoàng! Một tiếng nổ vang lên

Chu Thành Nghĩa mất hết sức lực và ngã xuống đất khiến cho một đám bụi xung quanh bị thổi lên.

Ngay lúc này, một luồng khí lạnh lẽo từ trong cơ thể Chu Thành Nghĩa trào ra. Nó hiện thân như một con rồng màu xám trắng nổi bật giữa màn đêm tăm tối rồi sau đó lưu chuyển vào trong cơ thể của Trần Tích.

Đây là cảm giác mà hắn chưa từng trải qua trong suốt mười bảy năm sống của mình. Một dòng chảy lạnh như nước tuyết trên đỉnh núi đang không ngừng di chuyển trong cơ thể của hắn.

Hắn đã được tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra trong đêm nay, những điều tưởng chừng chỉ thấy trong phim ảnh trước đây. Thế giới này hoàn toàn khác biệt so với thế giới hắn biết.

Luồng khí lạnh này đến từ đâu? Vì sao hắn lại cảm nhận được? Trần Tích không biết.

Trần Tích quan sát Kiểu Thỏ và Vân Dương, hắn nhận ra rằng họ dường như không biết được sự việc mà hắn vừa trải qua. Không lẽ chỉ có mình hắn được chứng kiến những chuyện đó?

Nhìn thấy Chu Thành Nghĩa đã không còn khả năng chống cự, Vân Dương quay đầu nhìn Trần Tích bày tỏ sự hứng thú:

"Một tên học viên như ngươi làm sao có thể biết những điều này?"

Trần Tích không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng giải thích:

"Ta đã từng đọc qua nó. Phèn chua còn có thể được sử dụng trong y học, có khả năng chặn máu, chữa trị vết loét, giảm đau…”

“Ồ”

Vân Dương lấy một ít phèn chua từ hũ và đưa vào miệng:

"Miệng ta cũng có vết loét, gần đây ta bị nóng trong người”.

Kiểu Thỏ đang đứng trên lưng Chu Thành Nghĩa sốt ruột nói:

"Đã đến lúc rồi, các ngươi còn chần chừ gì nữa mà không cho người đến Lệ Cảnh Hẻm để giải quyết vấn đề với tiệm nước ngọt Lý Ký?"

Ngay lập tức, tám người đàn ông mặc áo đen đã sẵn sàng lên ngựa lao ra khỏi cửa để tới tiệm nước ngọt Lý Ký.

Tiếng bước chân của ngựa vang vọng trong màn đêm như muốn xé toạc không gian yên bình của nó.

Trần Tích hỏi:

"Ta có thể rời đi được chưa?"

"Ừ... có lẽ không," Vân Dương lắc đầu.

"Ngươi nuốt lời sao?"

"Ta chỉ hứa sẽ không giết ngươi chứ không hứa sẽ thả ngươi đi" Vân Dương vuốt nhẹ đám bụi dính trên áo rồi nói tiếp

"Ta phải mang ngươi về để thẩm vấn kỹ lưỡng."

"Thẩm vấn về điều gì?"

"Ví dụ như một học viên y quán của Tĩnh Vương phủ tại sao lại xuất hiện tại nhà của Chu Thành Nghĩa vào giữa đêm? Có phải Tĩnh Vương đã thông qua Chu Thành Nghĩa để thông đồng với phía Bắc của Cảnh Triều tạo phản không?"

Vân Dương trải tay:

"Ngươi thấy đó, ta có rất nhiều câu hỏi”

Kiểu Thỏ liền buông lời lẽ đầy cám dỗ:

"Chu Thành Nghĩa chỉ là một viên chức nhỏ bé của hạ phủ nhưng nếu ngươi có thể lôi những bí mật Tĩnh Vương ra ánh sáng thì bọn ta sẽ ban cho ngươi tiền tài và danh vọng!"

Trần Tích suy nghĩ về sự phức tạp của tình hình, dường như mọi thứ đang vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn

Cảnh Triều là ở đâu? Tĩnh Vương là ai?

Hắn đáp lại:

"Ta đến đây để giao thuốc rồi bỗng nhiên bị cuốn vào chuyện này một cách vô nghĩa."

Trần Tích trả lời như vậy vì hắn đã thấy hai gói thuốc viết "Thái bình Y quán" vẫn còn nguyên vẹn, được bọc trong giấy màu và đặt bên cạnh lò sưởi dưới bếp.

Vân Dương lắc đầu:

"Đó là lời nói của ngươi, ta chỉ tin vào những câu trả lời mà ta thẩm vấn được."

Trần Tích ngửa đầu:

"Ngươi muốn bắt được kẻ đứng đầu của Sở Tình Báo Cảnh Triều à?"

"Người của ta đã đi điều tra rồi, ngươi không cần bận tâm."

"Ở tiệm nước ngọt trên con hẻm Lệ Cảnh sao? Ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy được người đó đâu, chỗ đó chỉ là nơi giúp Chu Thành Nghĩa trốn chạy thôi, tên đứng đầu sẽ không ở đó."

Vân Dương suy tư:

"Ngươi có ý kiến gì khác không?"

Trần Tích im lặng không đáp lại.

Vân Dương tiến gần, trên ngón tay trỏ và ngón áp út kẹp chiếc kim bạc mảnh rồi nhẹ nhàng đâm vào lõm vai của Trần Tích.

Trong nháy mắt, Trần Tích cảm nhận một cơn đau nhói xé lòng, chỉ một lát sau mồ hôi đã ướt sũng áo. Nhưng cơn đau đến một cách nhanh chóng rồi chợt biến mất, tựa như một giấc mơ thoáng qua.

Vân Dương lạnh lùng nói:

"Có nhiều cách thức để ta tra ra. Trong suốt những năm qua, người có thể chống lại được ba lần châm kim của ta cũng không phải là nhiều."

Tuy nhiên, Trần Tích vẫn im lặng.

Vân Dương lại châm thêm một chiếc kim vào lòng bàn tay của Trần Tích, cơ thể của hắn không kiềm chế được việc run lên nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng động.

"Ngươi thực sự có thể chịu đựng được điều này sao?" Vân Dương thực sự ngạc nhiên.

Trong một khoảnh khắc, một mảnh sứ vụn nhỏ đã bất ngờ xuất hiện từ lòng bàn tay của Trần Tích rồi bay vụt tới gần động mạch cổ của hắn!

Mảnh sức này thực ra đã được ẩn giấu trong lòng bàn tay của hắn từ lâu.

"Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cái chết để ép ta?"

Vân Dương nắm chặt cổ tay của Trần Tích rồi nói:

"Thôi được rồi, nếu tiếp chậm trễ thì sẽ làm mất công lao của ta”.

"Đủ rồi"

Kiểu Thỏ giơ ba ngón tay:

"Ta thề bằng danh dự của mẹ ta, chỉ cần ngươi cung cấp thông tin chính xác cho bọn ta thì ngươi sẽ được tự do.”

Vân Dương cũng giơ ba ngón tay:

"Ta cũng lấy danh dự của cha mẹ để thề rằng, nếu ngươi nói dối thì họ sẽ mãi mãi bị đày vào địa ngục."

Trần Tích im lặng suy nghĩ về giá trị thực sự của lời thề này.

Dường như những người trong thời đại này tin vào mê tín nên trọng lượng của lời thề là rất nặng... Nhưng không, hắn vẫn rất cảnh giác

Nhưng nếu hắn có thể bộc lộ đủ khả năng của mình và tự mình trở nên hữu ích thì liệu hắn có đánh mất một cuộc đời để đặt cược không?

Cuối cùng, hắn đáp lại một cách nặng nề:

"Tờ giấy thông báo đó chắc chắn đã được viết bằng mực thấm nước từ trước khi mua, có lẽ chính là người của Cảnh Triều mà ngươi đã đề cập trước đó. Chính vì vậy, lúc này ngươi không nên tìm dấu vết ở Lệ Cảnh mà nên đi tìm cửa hàng bán giấy, cửa hàng đó mới là nguồn thông tin quan trọng nhất."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!