Chương 387

Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

14.041 chữ

19-03-2023

Dịch: mafia777

***

Hôm nay vẫn là Ngày phụ nữ.

Dù sao thì Nét Đẹp Tự Do cũng mới khai trương, mà Nét Đẹp Tự Do bán đều là quần áo và trang sức của nữ nhân, cho nên vì để Nét Đẹp Tự Do có thể nhất cử thành danh, Hàn Nghệ đã đặc biết kéo dài thêm Ngày phụ nữ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngày phụ nữ đã mang lại rất nhiều bất tiện cho nam nhân của Phượng Phi Lâu, ngay cả cửa chính cũng không được đi, chỉ có thể đi bằng con đường chuyên dụng.

"Khó trách người đời sau đều tranh nhau vỡ đầu để đi làm nhân viên công quyền, làm nhân viên công quyền quả thực là thoải mái, khá thích hợp với ta."

Hàn Nghệ mang theo một đống tài liệu quay về hẻm bắc, miệng thì lẩm bẩm.

Dù sao thì từ khi nhậm chức tới nay, hắn chỉ tới Ngự Sử đài ba lần, hơn nữa chưa từng ở đó quá một buổi sáng, đúng là nhẹ nhàng thích ý, quả thực là thích hợp với tính cách của hắn.

"Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca!"

Khi vừa đi vào thông đạo chuyên dụng, thì vừa lúc gặp Lưu Nga đang đi tuần tra.

"Lưu tỷ, gặp tỷ thật là quá tốt rồi, mau lại cầm giúp ta một ít, ta sắp mệt sắp chết rồi."

Lưu Nga nghe vậy, vội vàng bước qua, đón lấy một ít đồ trong tay Hàn Nghệ, bỗng nhiên ngẩn ra, nói: "Những lễ vật này?"

Hàn Nghệ khẽ thở hắt ra, suy nghĩ xem có nên mang theo tùy tùng khi đi ra ngoài không, nói: "Ta phải nói đây, quan viên Ngự Sử đài chúng ta đều hết sức thanh chính liêm minh, sao có thể nhận lễ vật được."

Lưu Nga lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên có chút không tin.

Nhưng chuyện bày ra trước mắt, nàng cũng không tiện hỏi kỹ thêm, lại hiếu kỳ nói: "Ngươi...sao ngươi lại quay về rồi."

Hàn Nghệ thở dài.

Lưu Nga sốt sắng hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Nghệ nói: "Đều là tại đám lão bằng hữu kia của ta, đúng là quá biết thông cảm rồi.

Bọn họ đều biết gần đây ta rất bận, thế nên liền cho phép ta mang tài liệu về nhà.

Tỷ nhìn xem, đây đều là do Trương trung thừa đưa cho ta đó."

"Thật sao?"

Lưu Nga liếc nhìn đống tài liệu kia, nhỏ giọng nói: "Hàn tiểu ca, không phải là bọn họ đang cố ý xa lánh ngươi đó chứ? Đã không cho ngươi ở Ngự Sử đài, mà luôn để ngươi ngồi ở nhà, vậy thì làm sao mới có cơ hội thăng tiến được?"

Oa, như vậy mà cũng nhìn ra à, không hổ là người từ trong cung ra.

Hàn Nghệ chỉ cảm thấy buồn cười, vội nói: "Tỷ nghĩ đi đâu vậy.

Nếu ta muốn ở lại Ngự Sử đài, bọn họ còn có thể không đồng ý sao? Hơn nữa, hiện giờ ta ở Ngự Sử đài cũng không hiểu quy củ gì, còn có thể làm hỏng chuyện.

Trương trung thừa của chúng ta đã nói rồi, chờ tới khi ta nhớ kỹ các quy định khi ra ngoài tuần tra này rồi, thì sẽ cho ta đi ra ngoài tuần tra."

"Thật sao?"

Lưu Nga vui vẻ nói.

"Đương nhiên là thật."

Hàn Nghệ nói: "Không tin tỷ có thể xem đống tài liệu này nè, đây đều là những quy định về việc ra ngoài tuần tra."

Lưu Nga mừng rỡ, nhất thời không có thêm nghi hoặc gì nữa, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Trước đây ta nghe nói Ngự Sử đài là nơi cực kỳ nguy hiểm, là nơi thị phi.

Quan viên trong Ngự Sử đài thăng chức nhanh nhất.

Nhưng cũng dễ dàng bị giáng chức nhất.

Trong lòng luôn lo lắng cho ngươi.

Hiện giờ nếu bọn họ đã đối tốt với ngươi như vậy thì ta yên tâm rồi."

Hàn Nghệ biết rằng nàng thực sự lo lắng cho mình.

Bằng không cũng không nghĩ mọi cách để giấu diếm nàng rồi, cười nói: "Cái này tỷ căn bản không cần lo lắng.

Ta là ai chứ? Đó là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Sao có thể bị xa lánh được."

Lưu Nga nhìn vẻ mặt của Hàn Nghệ không khỏi dở khóc dở cười.

Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Ồ đúng rồi.

Vân Thành quận chúa kia tới rồi.

Còn điểm danh tìm ngươi tới."

Hàn Nghệ trong lòng vui mừng, miệng lại nói: "Tìm ta làm gì?"

Lưu Nga nói: "Cụ thể ta cũng không rõ lắm.

Hình như tìm ngươi bàn chuyện kinh doanh."

"Bàn chuyện kinh doanh?"

Hàn Nghệ thiếu chút thì cắn đứt lưỡi.

Bàn chuyện kinh doanh với Tiêu Vô Y.

Chỉ mới nghĩ thôi mà đã giảm ba năm tuổi thọ rồi.

Mặt mày ủ rũ nói: "Lưu tỷ, hiện giờ tiền của ta còn bao nhiêu?"

Lưu Nga sửng sốt, nói: "Hiện giờ đều là Tang Mộc ghi chép, hình như cũng khoảng mấy nghìn quan."

"Mấy nghìn quan?"

Hàn Nghệ cau mày, mặt âu sầu.

Lưu Nga nói: "Hàn tiểu ca, sao vậy?"

Với tính cách của nữ ma đầu.

Đến kỹ năng cần kiệm giữ nhà nhất đều không biết.

Ở Dương Châu làm không ít chuyện ngốc.

Nếu thực sự muốn đi làm kinh doanh, có lẽ là lỗ vốn đến quần l0t không có mà mặc.

Nàng không mặc quần l0t thì chẳng phải là lợi cho những gã đàn ông khác sao.

Ta có thể không giúp nàng chắn sao? Làm đàn ông quả thực không dễ dàng a.

Hàn Nghệ đầy bụng oán hận, buồn vì không thể tìm người khác nói chuyện.

Thầm nghĩ, không được, ta nhất định phải ngăn cản nữ ma đầu lại.

Không thể để cho nàng ta làm bậy.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đi tới hậu viện.

Đi vào cửa hậu viện, người còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ.

Hắn ghé đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, Tiểu Béo đang ngồi cạnh chiếc bàn đá chơi cờ.

Thật là vui vẻ.

Dĩ nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài.

Trên thực tế Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y đối chọi rất gay gắt.

Từ việc nhìn thấy hai nàng đang ngồi đối diện không khó nhìn ra.

Hắn cất bước đi vào, ho nhẹ một tiếng.

"Hàn đại ca, huynh quay về rồi."

Hùng Đệ quay đầu lại, cười ha hả nói: "Đại tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, Mẫu Đơn tỷ tỷ bọn họ tới rồi."

"Ta nhìn thấy rồi."

Hàn Nghệ ngưỡng mộ nhìn Hùng Đệ một cái.

Hắn cản thấy tất cả những thứ này nên thuộc về hắn.

Bởi vì những mỹ nhân này đều là tới tìm hắn.

Nhưng mỗi lần đều là để Tiểu Béo tận hưởng trái ôm phải ấp.

Như vậy thực sự là quá không công bằng.

Vội vàng bước lên, cố gắng tranh thủ diễm phúc thuộc về mình.

Chào hỏi ba vị mỹ nữ.

Dương Phi Tuyết cười hì hì nói: "Hàn Nghệ, thực sự là chúc mừng ngươi.

Nghe nói tiệm y phục của ngươi kinh doanh hết sức tốt."

Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: "Đa tạ, đa tạ, kinh doanh nhỏ, không đáng nhắc tới."

Chợt nghe được một âm thanh quái khí: "Không hổ là người làm kinh doanh.

Kinh doanh nhỏ đều không muốn nhắc tới.

Như vậy cũng tốt, xem ra vụ kinh doanh nhỏ này của ta ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt rồi."

Nói chuyện chính là Tiêu Vô Y.

Té xỉu! Lời nói của ta có ý như vậy sao? Hàn Nghệ hoang mang nói: "Không biết Vân Thành quận chúa nói những lời này là có ý gì?"

Tiêu Vô Y khẽ mỉm cười, nói: "Bản quận chúa hôm nay đến.

Là muốn nói một vụ kinh doanh với ngươi."

"Bản quận chúa" này vừa nói ra.

Lập tức đã đưa ra tư tưởng chính cho cuộc thương lượng này.

Rõ ràng là muốn ỷ lớn bắt nạt nhỏ a.

Tuy là thê tử của mình.

Nhưng Hàn Nghệ cũng không thể không nâng cao tinh thần, dò hỏi nói: "Vân Thành quận chúa chê cười rồi.

Thân phận của Vân Thành quận chúa cao quý như vậy.

Sao có thể tới đây làm kinh doanh."

Tiêu Vô Y hừ nói: "Tiêu Vô Y ta làm việc, trước giờ chỉ nhìn vào tốt xấu.

Chưa từng nhìn vào xuất thân của người khác, càng không nhìn vào xuất thân của mình."

Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy trừng mắt lên nhìn, nhưng không nói gì.

Những lời này của Tiêu Vô Y không sai.

Còn Dương Phi Tuyết ánh mắt mang theo vẻ sùng bái nhìn Tiêu Vô Y.

Cách làm của Tiêu Vô Y chính là mơ ước trong lòng nàng.

Không hổ là thê tử của ta.

Chính là như vậy! Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, nói: "Vậy không biết Vân Thành quận chúa muốn nói chuyện kinh doanh gì với ta."

Tiêu Vô Y nói: "Ta muốn đến hẻm bắc mở cửa hàng."

Hàn Nghệ sửng sốt, đây quả thực là một ý kiến hay a.

Như vậy, ta có thể thường xuyên gặp nàng rồi.

Hơn nữa còn có thể danh ngôn chính thuận nữa.

Nói không chừng còn có thể lén lún mây mưa một trận.

Không nên a, chết thật, sao ta lại không nghĩ ra điểm này chứ.

Liên tiếp gật đầu nói: "Được a, được a.

Vân Thành quận chúa có thể tới, là vinh hạnh của hẻm bắc chúng ta."

Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt vui sướng của Hàn Nghệ, làm sao không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Trong tim thấy ngọt ngào!

Nhưng Nguyên Mẫu Đơn hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Đây là một Hàn Nghệ gian xảo sao? Sao lại giống một con heo vậy.

Hàn Nghệ đột nhiên cũng chú ý tới ánh mắt quỷ dị của Nguyên Mẫu Đơn nói: "Mẫu Đơn nương tử dường như có lời muốn nói?"

Đâyđây thực sự là Hàn Nghệ sao? Nguyên Mẫu Đơn bình thản nói: "Ngươi chớ có quên.

Ngươi đâu có tiệm để cho muội ấy thuê?"

Ác, sắc làm mê muội đầu óc rồi.

Đáng ghét, dám dùng mỹ nhân kế với ta.

Hàn Nghệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tiêu Vô Y, nói: "Vân Thành quận chúa.

cô có thể tới, ta rất vui.

Nhưng các tiệm trong hẻm bắc đã cho thuê hết rồi."

Tiêu Vô Y vẻ mặt đáng thương nhìn Hàn Nghệ nói: "Nhưng đây không phải là chuyện ta phải suy nghĩ.

Tiểu Béo đệ nói có đúng không?"

Hùng Đệ liên tục gật đầu.

"Tiểu Béo, đệ giúp ta đem những thứ này vào trong phòng."

Hàn Nghệ đúng là không biết nói gì về Hùng Đệ.

Tiêu Vô Y nói cái gì nó đều gật đầu.

Đưa tài liệu trong tay cho y.

Hùng Đệ ồ lên một tiếng.

Y mạnh mẽ đứng lên, nhận lấy đống tài liệu trong tay Hàn Nghệ, soạt một tiếng không nhìn thấy nữa.

Lại nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh.

Y không hề ngốc.

Đứng giữa Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y là chuyện khổ nhất của y.

Đương nhiên có thể tránh liền tránh a.

"Tên Tiểu Béo này, chỉ biết trốn tránh." Tiêu Vô Y hết sức xem thường hành vi này của Tiểu Béo.

Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y.

Hắn cũng muốn Tiêu Vô Y đến.

Nhưng vấn đề là, hiện giờ hắn không còn tiệm để cho nàng thuê rồi.

Thầm nghĩ, bà nương này đang làm cái quỷ gì không biết.

Không phải là cố ý chơi xấu ta đấy chứ.

Nói: "Vân Thành quận chúa.

Chuyện này ta quả thực không có cách nào khác."

Tiêu Vô Y thản nhiên nói: "Ngươi khẳng định?"

Khẳng định gì.Định làm thật à? Uy hiếp ta? Hừ, ở đây nhiều người như vậy, nàng còn muốn động thủ phải không? Ác, lần trước người còn nhiều hơn lần này, nàng còn đạp ta một cái.

Hàn Nghệ lén nháy mắt với nàng.

Nhưng Tiêu Vô Y không nhìn hắn, chỉ có thể nói: "Chuyện này mong Vân Thành quận chúa giơ cao đánh khẽ.

Như vậy đi, ta hứa với cô, chỉ cần có tiệm ta sẽ cho cô thuê."

Tiêu Vô Y nói: "Vậy phải chờ tới khi nào?"

Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: "Tiêu Vô Y, rõ ràng là muội đang cố tình gây sự, lộng quyền quá.

Còn nữa, muội biết làm kinh doanh không?"

Tiêu Vô Y mỉm cười một tiếng.

"Không lẽ trong thiên hạ chỉ cho phép một nữ nhân là tỷ làm kinh doanh.

Nếu ta làm kinh doanh, việc kinh doanh nhất định là sẽ tốt hơn Nữ Sĩ Các của tỷ."

Nguyên Mẫu Đơn cười nhạt nói: "Vậy sao? Vậy muội thử nói xem, muội định kinh doanh cái gì?"

"Ta dự tính mở một cửa hàng đàn."

Tiêu Vô Y lập tức nói.

Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ.

"Cửa hàng đàn?"

Nguyên Mẫu Đơn cũng sửng sờ, sau đó nói: "Hiện giờ, cửa hàng đàn tốt nhất trên đời chính là cửa hàng của Tư Mã gia ở chợ đông.

Muội tuy đánh đàn hay, nhưng với chuyện kinh doanh đàn là hai chuyện khác nhau.

Ta không tin là đàn của muội có thể cạnh tranh được với Tư Mã gia."

Tiêu Vô Y cười nói: "Mẫu Đơn tỉ không khỏi coi thường tiểu muội quá đấy chứ?"

Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn, nói: "Vậy xin muội hãy cho ta có thể đánh giá cao muội một chút."

Nguyên Mẫu Đơn, ngạo nghễ nói: "Muội gần đây sáng tạo ra một loại đàn mới, gọi là Vô Y Cầm.

Nếu như mang đi bán, Nét Đẹp Tự Do có coi là gì."

Đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào mặt dầy như này.

Hàn nghệ thấy Tiêu Vô Y nói như vậy.

Hoàn toàn bái phục da mặt của Tiêu Vô Y.

Nếu như hắn không có ở đây thì Tiêu Vô Y có nói khoác thì cũng không sao.

Nhưng vấn đề là hiện hắn ở đây.

Tiêu Vô Y không thể nói khoác tới mức trắng trợn như thế.

Chuyện này không phải người bình thường có thể làm ra.

Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Vô Y tỷ, tỷ nói là sáng tạo ra một loại đàn mới?"

Tiêu Vô Y múa tay nói: "Với trình độ chơi đàn của bản quận chúa, không ai không biết.

Cái này có gì đáng kinh ngạc."

Dương Phi Tuyết khâm phục nói: " Như vậy cũng hết sức đáng nể rồi.

Người khác nếu làm ra một khúc nhạc hay, đều được hậu nhân tán dương.

Huống chi là phát minh ra đàn.

Không biết Vô Y tỉ có thể mang ra cho tiểu muội chiêm ngưỡng không?"

Tiêu Vô Y hào sảng nói: "Đợi sau khi tiệm đàn của ta mở.

Ta tặng muội một chiếc."

Ác, trộm phát minh của ta.

Lại còn dùng nó để ép ta.

Nàng làm như vậy không phải là quá đáng ghét chứ? Hàn Nghệ nhìn thấy Tiêu Vô Y nhất định muốn mở tiệm đàn này.

Nhưng hắn thực sự không có tiệm cho nàng thuê.

Đây không phải là cố tình gây sự thì là cái gì! Tuy không nói đạo lý là đặc quyền của phụ nữ.

Nhưng đây là sự nghiệp của phu quân a.

Nàng không nói đạo lý ở chỗ này vậy thì quá đáng rồi.

Không khỏi vừa tức vừa giận, dường như không vui nói: "Vân Thành quận chúa, nếu như là kinh doanh khác, vậy thì dễ nói.

Nhưng việc cửa tiệm, cho dù cô có giết ta, ta cũng không đưa ta được."

Tiêu Vô Y khinh thường liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nhạt nói: "Cái này không lo.

Dù sao thì hiện giờ ngươi không cho ta thuê, đến lúc đó ngươi sẽ cầu để được cho ta thuê cửa hàng."

"Ừ."

Hàn Nghệ ngẩn ra, lợi hại như vậy.

Hừ, vậy ta cũng muốn thử xem.

Ta cũng không tin là nàng có thể đến hẻm bắc ta gây rối.

Đúng là coi sự rộng lượng của ta là yếu ớt rồi.

Cũng tốt, dù sao gần đây ta cũng đủ nhiều chuyện rồi, cũng không thiếu chuyện phiền phức này của nàng.

Như cười như không cười nói: "Vậy được, quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ đi cầu cô.

Trong lòng lại nghĩ.

Dù sao thì nàng cũng không nể mặt ta, vậy ta hà tất phải nể mặt nàng.

Cùng lắm thì kêu tiểu Dã ở bên bảo vệ ta hai mươi tư giờ.

Ngoại trừ đấu võ, bằng không ta sẽ không sợ nàng."

"Được."

Tiêu Vô Y nghiền ngẫm cười, lập tức đứng dậy.

"Đợi chút."

Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên lên tiếng gọi Tiêu Vô Y.

Sau đó liếc nhìn Tiêu Vô Y nói: "Ta không tin Tiêu gia đồng ý cho muội đến hẻm bắc kinh doanh."

Tiêu Vô Y cười nói: "Những lời này của Mẫu Đơn tỷ sai rồi.

Tiêu gia ta chắc chắn sẽ không phản đối Vô Y cầm được nhân thế tán thưởng."

Không phải chứ.

Đàn ta tặng cho nàng biến thành của Lan Lăng Tiêu Thị từ khi nào vậy.

Hàn Nghệ nghe vậy thầm tức giận.

Như vậy là coi như nhận sính lễ rồi nha.

Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tay không đi đón dâu.

Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu lông mày, trầm ngâm một lúc, hai mắt khép hờ nói: "Trong Nữ Sĩ các của ta có một cửa tiệm.

Nếu như muội không chê, ta có thể đem tiệm đó cho muội thuê."

Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút vui vẻ.

Nhưng vừa lúc bị Hàn Nghệ nhìn thấy.

Hóa ra là nói chuyện nửa này.

Nàng như này gọi là Vô Y múa kiếm, ý tại Mẫu Đơn a..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!