Chương 10

Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

11.596 chữ

28-03-2023

Biên tập: Nhã.

_

“Không mang?”

“Dạ.”

“Vậy cậu tới làm gì?”

“Tới đưa thuốc cho chị.”

Đường Miểu nhìn cậu, một lát sau đưa tay: “Cậu em Phó Khả Dịch, tôi vô công bất thụ lộc[1], cậu vẫn nên cầm đồ về đi.”

Đây chính là nguyên tắc từ trước đến nay của Đường Miểu, cô không thể tiếp nhận ý tốt của người khác một cách vô duyên vô cớ được, hơn nữa cô cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác.

Phó Khả Dịch không nhận túi, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Đỡ lấy này.”

Tay cậu vẫn ở giữa không trung, chậm chạp không nhận lấy.

Tiếng cười đùa của cặp tình nhân bên cạnh vang lên, và chỉ có bọn họ là thật lặng lẽ.

Lại chờ thêm chốc nữa, Đường Miểu nhét túi thuốc vào tay cậu, vừa mới buông tay, chiếc túi tức khắc rơi xuống đất.

Cậu không nhận lấy.

Đường Miểu vô cùng kinh ngạc, mà sắc mặt cậu vẫn như thường.

Một lúc lâu sau, cậu cúi người nhặt cái túi trên mặt đất, mới ngồi được nửa người, bỗng nhiên kêu đau.

“Đau~ Hic~”

Tình huống quá bất ngờ, Đường Miểu không kịp chuẩn bị.

“Cậu làm sao vậy?”

“Em đau…”

Đường Miểu đỡ cậu dậy, dường như cậu rất đau, toàn bộ sức nặng cả người đều đang dồn vào cô.

Đường Miểu ôm cũng không được, mà bỏ cũng không xong, tại sợ bỏ ra cậu đứng không vững sẽ lại ngã.

“Còn đau không?”

Cậu dựa vào vai cô gật đầu bảo: “Đau.”

“Đau ở đâu?”

“Đau ở bụng.”

Ngày hôm nay cậu bị đánh…

Cậu đau, nhưng Đường Miểu lại không biết phải giúp cậu thể nào, cô không thể làm gì ngoài việc đứng thẳng người để cậu dựa vào.

Một lát sau, Đường Miểu hỏi: “Đàn em? Đàn em đã ổn hơn chưa?”

Lắc đầu.

Cậu định ôm cô đến lúc nào nữa đây?

Lại qua một lát Đường Miểu mới hỏi: “Đàn em? Ổn chưa?”

Người nọ giật mình, mặt vùi vào hõm vai cô: “Không ổn.”

“Hả?”

“Chị đừng gọi em là đàn em nữa.”

Cho nên cậu đang ổn hay đang không ổn vậy?

“Không gọi cậu là đàn em thì tôi nên gọi cậu là gì?”

Người nọ suy tư một lúc, rồi lại buồn bực lẩm bẩm trên đầu vai cô: “Gọi là Khả Dịch, hoặc là… A Dịch.”

Khả Dịch, A Dịch, đây đều là những cách xưng hô thân mật.

Mà bọn họ…

“Hình như chúng ta không thân quen như vậy.”

Yên lặng.

Cậu chàng ở lì trên đầu vai cô.

Nừa ngày sau mới ‘A’ một tiếng.

Cậu đau khổ rên một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt cậu dường như cũng không tốt lắm, Đường Miểu tưởng cậu bị đau bụng.

Đưa tay dìu cậu lại bị cậu hất ra mạnh bạo.

Đối mặt nhìn nhau chưa đến một giây, cậu lui người rời đi: “Đàn chị, em đi trước đây.”

Bước chân cậu nhẹ nhàng, bóng lưng cao ngất vẫn đẹp đẽ như trước, hoàn toàn không nhìn ta vẻ đau ban nãy.

“Này, thuốc của cậu.”

Bước chân cậu chàng lại nhanh hơn, sau một thoáng đã mất hút.

Bất đắc dĩ, Đường đành phải nhặt túi thuốc mang lên lầu.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, bầu trời đã không còn trong vắt như những ngày trước nữa, nó trở nên u tối mờ mịt.

Mỗi sớm mai lên, đường ở sân trường sẽ bị phủ một lớp lá vàng, có chút cảm giác vắng vẻ vào tiết trời đông.

Tuy nhiên trong nhà ăn của trường, dù là màu nào đi chăng nữa thì cứ đến giờ ăn là lại vô cùng náo nhiệt.

Hạ Thiến Thiến gọi mấy món ăn rồi ngồi bên cạnh Đường Miểu, thấy trong đĩa của cô chỉ có cải trắng và cơm trắng, nên cô nàng rất hào phóng gắp thêm mấy miếng thịt gà vào bát cô.

“Cậu xem cậu này ngày nào cũng chỉ ăn mấy thứ này, người ngoài không biết còn tưởng cậu tới từ vùng núi nghèo khó đấy.”

Đường Miểu bỏ thịt gà vào trong miệng, rồi cười nói: “Tôi gần đây quả thật rất nghèo.”

“Hỏi nhờ chú với dì đi chứ, cậu không thể tự làm khổ mình như này được.” Hạ Thiến Thiến vừa ăn cơm vừa nói.

“Mẹ tôi đã đưa phí sinh hoạt theo tháng rồi nên tôi không muốn đòi hỏi thêm nữa.”

Bố mẹ Đường Miểu đều là giáo viên trường cấp ba, nghiêm túc mà nói thì bố cô giám đốc phòng giáo dục, mẹ là giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn. So với gia đình thì bà ấy phải bận tâm lo lắng đến học sinh của mình hơn, Đường Miểu rất ít nói chuyện với bố mẹ mình từ khi còn nhỏ, điều này đã tạo nên tính cách ít nói nhạt nhẽo của cô.

“Cậu nghĩ sao về chuyện chủ nhiệm lớp vừa nói?” Hạ Thiến Thiến hỏi.

“Chuyện nào cơ?”

“Muốn sửa mới tín chỉ theo kiểu khởi nghiệp đồ á, nếu không có mấy tín chỉ này thì bọn mình tốt nghiệp thế nào đây?”

“À.”

Đường Miểu gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Chẳng nhẽ phải ra ngoài khởi nghiệp thật à, nhưng mà khởi nghiệp nào có dễ dàng như vậy chứ?”

“Ừ.”

“Miểu Miểu, cậu nói chuyện cái coi.”

Đường Miểu ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Khởi nghiệp đúng là chuyện không dễ dàng gì.”

“…”

Cùng lúc đó, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận cũng mang cơm đến, hai người nhìn Hạ Thiến Thiến có chút khác thường, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chẳng ai mở miệng nói.

“Chuyện gì vậy?”

Cảm nhận được sự khác thường của hai người, Hạ Thiến Thiến hỏi.

Từ Ưu Nhã ngồi xuống, quan sát sắc mặt Hạ Thiến Thiến rồi mới nói: “Thiến Thiến, tớ vừa gặp bạn trai cậu.”

Hạ Thiến Thiến sửng sốt một chút, bình tĩnh gật đầu: “À.”

“Hắn ta đang đi với một cô nữ sinh khác luôn ý, đang xếp hàng với nhau để lấy đồ ăn, cô bạn kia còn ôm hắn ta nữa.”

“Ừm, chuyện này không liên quan đến tớ, bọn tớ chia tay rồi.”

“Chia tay?”

Từ Ưu Nhã cực kỳ ngạc nhiên.

Trong số bạn trai của ba cô bạn ở ký túc xá, thì cậu bạn trai của Hạ Thiến Thiến là tốt nhất, bình thường cậu ta luôn mua son hoặc đồ trang sức cho Hạ Thiến Thiến, điều này cũng làm cho bọn cô phải ước ao ghen tỵ.

“Sao cậu không nói gì với bọn tớ hết vậy?” Hoàng Vận hỏi.

Hạ Thiến Thiến cười cười: “Cũng đã chia tay rồi, chẳng có gì đáng nói hết, người đến sau có phải sẽ tốt hơn đúng không?”

“Đúng vậy,bái bai thì bái bai, người kế tiếp sẽ càng tốt.”

Tiếp tục nói chuyện phiếm, chợt, Từ Ưu Nhã hất cằm rồi nhẹ giọng bảo: “Mấy cậu em khóa dưới đến rồi.”

Mấy người Đường Miểu đưa mắt nhìn, họ thấy một vài cậu nam sinh cao ráo đẹp trai đang đi vào nhà ăn, bọn họ cao hơn rất nhiều nam sinh ở đây, chỉ xếp hàng đứng đợi gọi món, không làm gì nhưng vẫn thu hút được rất nhiều ánh mắt của nữ sinh.

Phó Khả Dịch hôm nay mặc một chiếc áo khoác rất dày, cậu đứng sau đội ngũ đang cúi đầu nghịch điện thoại, trên mặt còn đeo khẩu trang y tế màu xanh lam, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa, ừm lộ cả vành tai trắng nõn nữa.

“Mấy cậu biết gì không? Phó Khả Dịch là hotboy[2] của trường bọn mình đấy.”

Hoàng Vận gật đầu: “Cậu chàng quả thật rất đẹp trai, khí chất cũng tốt.”

Hạ Thiến Thiến cười nhẹ: “Đẹp trai thì phải trả giá đắt lắm đấy, phong cách ăn mặc bình thường của cậu nhóc thuộc dạng phong độ chứ không phải kiểu ấm áp, thế nên bây giờ bị cảm rồi.”

Đường Miểu: “…”

“Cậu ta bị cảm.”

“Đúng rồi, không thì đeo khẩu trang che mũi miệng làm gì?”

Đường Miểu lại liếc mắt nhìn niên đệ đứng ở phía sau đội ngũ, nghĩ thầm: Thảo nào hôm nay tên đàn em này lại chịu mặc quần áo dày.

Chờ mấy cậu em lấy cơm và đồ ăn, Từ Ưu Nhã mới vẫy tay chào nhóm bọn họ từ phía xa.

Thấy Từ Ưu Nhã, Phó Khả Dịch vô thức nhìn quanh cô, quả nhiên cậu đã gặp được người cậu muốn gặp.

Mấy cậu nam sinh mang đồ tới bàn ăn, Phó Khả Dịch ngồi bên cạnh Đường Miểu một cách rất tự nhiên.

Nhà ăn của trường học là bàn ăn dành cho tám người ngồi, bốn cậu nam sinh ngồi cũng bốn cô nữ sinh, vừa vặn.

Tô Luân ngồi bên cạnh Hạ Thiến Thiến, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú giống như bị bôi mật: “Trùng hợp quá, các chị cũng được nghỉ vào khung giờ này hả?”

“Đúng vậy.”

“Các chị ăn ít quá đi, các chị là tiên nữ sao?” Cao Hồng Bảo trêu chọc.

Từ Ưu Nhã tiếp lời: “Sao có thể như vậy được, bọn chị giờ là lão tiên nữ rồi.”

“Đàn chị nào có già, không phải ai cũng xinh tươi như hoa sao?”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

Nam sinh nữ sinh ngồi cùng một chỗ, tự nhiên không tránh được cãi vã, ăn một bữa cơm như vầy cũng rất thú vị.

Phó Khả Dịch không buồn động đậy khi được ngồi cạnh Đường Miểu, cậu đút hai tay vào trong túi áo, không cầm đũa, cứ như vậy nhìn vào đĩa ăn trước mặt Đường Miểu.

Trong đĩa ăn của Đường Miểu ngoại trừ cơm trắng cũng chỉ có một ít rau cải trắng, ngay cả một miếng thịt cũng không có…

“Sao cậu không ăn đi?”

Đường Miểu nhìn qua, hai người nhìn nhau.

“Đàn chị ơi em bị cảm rồi.”

Cậu kéo khẩu trang xuống, biểu tình héo úa cậu giống hệt bé cún con nhà Đường Miểu không chịu ăn cơm mỗi khi bị ốm.

“Mặc nhiều quần áo ấm, uống nhiều nước ấm.”

Đường Miểu tiếp tục ăn cơm.

“Dạ.” Phó Khả Dịch ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng em ngã bệnh rồi không đói bụng.”

Đường Miểu nhìn đĩa ăn của cậu, dưa chua thịt bò, cung bảo kê đinh[3], xương sườn kho… Cậu không đói mà còn gọi nhiều món lãng phí như vậy?

Dựa gần vào cô, Phó Khả Dịch thấp giọng nói: “Chị giúp em ăn nửa, nha?”

Từ Ưu Nhã kẻ xướng người hoạ với Cao Hồng Bảo, bầu không khí trên bàn ăn rất ồn ào, rất ít người chú ý đến cuộc đối thoại giữa Phó Khả Dịch và Đường Miểu.

Không đợi Đường Miểu trả lời, Phó Khả Dịch đã vội vàng gắp thịt bò, gắp gà xé và sườn lợn…

Đường Miểu: “Tôi từ chối.”

Nữ sinh không nên ăn đồ ăn của nam sinh.

Cơ mà cậu chàng đâu có nghe, cậu vẫn còn tiếp tục chăm chú gắp đồ ăn, còn chuyên môn chọn thịt cho cô nữa.

Đường Miểu: “…”

Phó Khả Dịch cứ quang minh chính đại gắp đồ ăn cho Đường Miểu, mọi người nhìn xong ai cũng ngẩn người.

Nửa câu ban nãy Từ Ưu Nhã nói dở trực tiếp nuốt xuống.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Phó Khả Dịch giải thích: “Em đổ bệnh ăn không vô nên bảo đàn chị giúp em một chút.”

Lại nhìn đĩa ăn của Đường Miểu, phía trên cải trắng xào thanh đạm trước kia đã chất đầy đủ loại thịt.

Đây có giống giúp cậu ăn một chút, rõ ràng là giúp cậu ăn hết đấy được không?

Nhưng cậu đâu có nhận thức được điều này đâu, cậu không ăn, nhóm người ai thích thì ăn, nhưng cậu chỉ cho mỗi một Đường Miểu thôi nhé, nhìn xem, đã đầy rồi đấy.

Mấy bạn nam sinh tuy rằng đang khinh bỉ nhưng vẫn không nói gì.

Còn mấy cô nữ sinh hiển nhiên cũng cảm nhận được điều gì đó, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận ám muội nhìn Đường Miểu, chỉ có biểu tình Hạ Thiến Thiến hơi hơi xấu hổ.

“Đàn chị Hạ, mấy ngày nữa sẽ cuộc thi điện tử ở kí túc xá bọn em với ký túc xá khác, nếu như bọn họ thua sẽ đưa cho bọn em bốn trăm tệ tiền ăn lẩu, đến lúc đó mấy chị cùng đi nha?” Tô Luân nói.

Hạ Thiến Thiến dừng hai giây, cau mày nói: “Các em vậy mà lại cá cược?”

“Không hề nhé, bọn em dựa vào kỹ thuật để kiếm cơm, sao có thể gọi là cá cược được.” Cao Hồng Bảo chớp mắt vô tội.

“Bốn trăm tệ cũng có đủ cho bốn người ăn đâu, sao chúng ta cứ phải đi ăn lẩu nhì?”

“Không sao hết, bọn em có thể thêm tiền túi vào mà.”

“Mà cũng chưa chắc đây, có thắng hay không mới là chuyện.”

“Nhất định có thể thắng, chỉ mong A Dịch không cản trở.”

Giữa bốn người bọn họ, thì kỹ thuật của Phó Khả Dịch là gà nhất, nhưng cậu ta không hề nhận thức được trình độ của bạn thân.

Cậu chàng quay đầu nhìn Đường Miểu rồi lại nhìn đĩa ăn của cô, Phó Khả Dịch cúi đầu ăn cơm trắng: “Em sẽ cố hết sức.”

Có thể đưa mọi người đi ăn lâu hay gì đó không, toàn bộ dựa vào chuyện cậu có gây trở ngại không.

Chú thích:

[1] 無功不受祿 – Wú gōng bù shòu lù – Vô công bất thụ lộc – Không có công không nhận thưởng – Ý nghĩa: Vô công bất thụ lộc thể hiện liêm sỉ, đạo đức của người xưa, không có công cán, không có lý do gì để nhận thưởng, ở đời nếu tham lam sẽ rước lấy họa vào thân.

Tích xưa:

Một lần, sau khi Khổng Tử bái kiến Tề Cảnh Công, Tề Cảnh Công ban cho Khổng Tử vùng đất Lẫm Khâu làm thực ấp. Khổng Tử ngay lập tức khéo léo khước từ, không chịu nhận.

Sau khi trở về, ông nói với các học trò: “Ta nghe nói, người quân tử có công cho nên mới nhận bổng lộc. Hiện tại ta khuyên Tề Cảnh Công nghe theo chủ trương của ta, nhưng Tề Cảnh Công không thực hành theo. Tề Cảnh Công lại muốn ban thưởng cho ta vùng Lẫm Khâu, ông ấy thật sự không hiểu ta rồi.”

[2] 院草 – viện thảo – chỉ các nam sinh đẹp trai bảnh bao được tất cả học sinh truong trường đại học công nhận hoặc được bầu chọn.

[3] là món gồm gà, còn đậu phộng, dưa chuột, ớt là nguyên liệu phụ.

Hết chương 10!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!