Chương 15

Tay Mang Không Gian, Mãn Cấp Lão Đại Mang Ta Phi

35.286 chữ

04-03-2023

*Editor: Trôi

*Beta: Thuyên

_______________________________________

Bốn tên mặc đồ đen nhìn thanh niên đang lại gần, trong lúc nhất thời, lòng bàn chân đột nhiên bắn lên một luồng khí lạnh.

Họ cũng không phải là côn đồ bình thường mà là "xã hội đen" chân chính, hai tay đã từng nhuốm máu rồi.

Họ đã nhìn chằm chằm Lâm Dĩ Mạt 2 ngày.

Sở dĩ chọn hôm nay ra tay là vì, thứ nhất – cô ở một mình, thứ hai – rất ít người ở ngoài đường giờ này.

Ở đây lại còn không có camera an ninh, có thể bắt người mà không bị ai để ý.

Nhưng không ngờ con nhỏ trông mỏng manh yếu ớt kia lại có sức lực mạnh kì dị đến như vậy, khiến bọn họ không thể mang nó đi một cách nhanh gọn lẹ được.

Ngay lúc đó, một người đàn ông đột ngột xuất hiện.

Đột ngột thật sự.

Bọn họ có 4 người, dù đang đuổi bắt Lâm Dĩ Mạt nhưng vẫn chú ý xung quanh, cấp trên nói phải xử lý sạch sẽ, không được để lại bất cứ dấu vết gì, là dân chuyên nghiệp thì nên mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng.

Thanh niên xuất hiện quá đột ngột, còn tỏ vẻ quen biết Lâm Dĩ Mạt, kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm khiến họ theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của thanh niên, bọn họ lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Anh ta trông quá trẻ.

Nhiều nhất cũng tầm 20 thôi.

Cao thì có cao thật, nước da trắng theo kiểu ốm yếu tái nhợt, trên mặt còn treo nụ cười, xem ra là cái loại người dịu dàng hiền lành, đấm cái là ngất, không có tí đe doạ nào cả.

"Bây giờ làm sao?"

"Bắt cả hai, lên!"

Ngay sau đó, bọn họ kinh hoàng khi phát hiện cơ thể mình không động đậy được.

Điều càng đáng sợ hơn là, ý thức của họ dường như bị đóng băng, mà thứ bọn họ nhìn thấy trước đó chính là ý cười quỷ dị hiện lên trong mắt thanh niên ốm yếu.

Kì lạ đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ không thể suy nghĩ nhưng vẫn nghe được âm thanh, một bàn tay nõn nà như cổ ngọc lướt qua trước mắt tên áo đen cường tráng nhất.

Chờ đến lúc chân rời khỏi mặt đất, hít thở không thông, hắn ta mới nhận ra mình đang bị cái tay nhìn có vẻ mong manh yếu ớt kia bóp cổ rồi nhấc bổng lên.

Trong mắt tên đó lộ ra kinh hãi, chợt nghe thấy thanh niên than thở một tiếng: "Haiz, thật là yếu ớt..."

Những ngón tay siết chặt từng chút một, người mặc áo đen có thể nghe được tiếng xương của mình kêu răng rắc như đang vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Hắn ta sẽ chết.

Hắn ta chắc chắn sẽ chết.

"Người sắp bóp chết ổng rồi đó!"

Làn gió nhẹ kia vẫn quanh quẩn bên người Lâm Dĩ Mạt, cô cuối cùng cũng định thần lại, nhìn thấy hốc mắt của tên áo đen ứ máu, cả khuôn mặt nghẹn khí đỏ như quả cà chua, cổ sắp bị bóp đến biến dạng, Lâm Dĩ Mạt kêu lên một tiếng.

Lâm Tự Thu nhanh chóng buông tay ra, người mặc áo đen té xuống đất, cuộn tròn cơ thể trong đau đớn, không phát ra được một âm thanh nào.

Hình ảnh vô cùng quỷ dị.

"Xin lỗi cục cưng, làm con sợ rồi." Khi Lâm Tự Thu xoay người lại, độ cong của khoé miệng không hề thay đổi chút nào, vẻ mặt vẫn y hệt lúc nãy, nhưng khí chất toát ra lại khác hẳn khi bóp cổ tên xã hội đen.

Vừa nãy: Ma quỷ nơi địa ngục.

Bây giờ: Dịu dàng dễ gần.

Anh tiến lên một bước, liền thấy con gái lùi về sau một bước, trên mặt dường như không có biểu cảm gì, hoặc có thể là sốc đến mức ngơ ngác.

Lâm Tự Thu dừng bước, ánh mắt tham luyến dừng lại ở trên mặt Lâm Dĩ Mạt, cảm xúc phức tạp dâng trào dưới đáy mắt, tơ máu ở mép đồng tử dần dần biến mất, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, là ba ba đây."

"Ba ba trở về rồi."

Bây giờ Lâm Dĩ Mạt rất bình tĩnh.

Một lần lạ hai lần quen, đã đến lần thứ 3 rồi mà còn sốc thì cũng hơi giả trân.

Được rồi, thật ra cô vẫn có chút sốc.

Sau khi Lâm 13 trở lại, Lâm Dĩ Mạt từng suy đoán qua, nếu Lâm Tự Thu bản con nít và thiếu niên trở về rồi, vậy sau này Lâm Tự Thu bản trưởng thành có xuất hiện không?

Theo lời Lâm 3 tuổi và Lâm 13 đã nói, hai người họ là trở về cùng một ngày, nếu như có Lâm Tự Thu lớn hơn thì lẽ ra ổng phải đến tìm cô từ đời nảo đời nao rồi.

Lâu như thế mà còn chưa thấy mặt đâu, chứng tỏ không có Lâm Tự Thu bản trưởng thành.

Vậy nên, Lâm Dĩ Mạt đã quăng suy nghĩ đó vào thùng rác.

Nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hợp lý, hệ thống đã hứa một tặng một rồi, làm gì có chuyện khuyến mãi thêm nữa chứ.

Chẳng ai ngờ rằng Lâm Tự Thu trưởng thành lại xuất hiện đột ngột như vậy.

Vị Lâm Tự Thu này và Lâm 13 có khuôn mặt hao hao nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt lớn.

Các đường nét trên khuôn mặt thiếu niên Lâm Tự Thu trẻ trung và non nớt, đi kèm với khí chất bướng bỉnh tự nhiên của tuổi niên thiếu; nếu bị người khác chặn đường thì chắc chắn sẽ lao lên tác động vật lý với đối phương.

Lâm Tự Thu trưởng thành thì ngũ quan nảy nở hơn, xương chân mày hõm sâu, nước da tái nhợt làm tăng thêm vẻ ốm yếu, nhìn trông có chút âm u quỷ dị, nhưng nụ cười dịu dàng của anh đã làm giảm đi cảm giác này.

Gương mặt mờ ảo của ba trong ký ức cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Giống hệt người trước mắt.

Nhưng lại có vẻ không giống lắm.

Nếu bắt buộc phải nói rõ ra thì có thể lấy một ví dụ như này —— tiêu chuẩn về "đẹp" và "không đẹp".

Thật ra hầu hết những ký ức ở chung với ba ba Lâm Dĩ Mạt đều không nhớ rõ lắm, cho dù cô có thiên phú dị bẩm thì một đứa trẻ 5 tuổi có thể nhớ được bao nhiêu?

Tuy nhiên, Lâm Dĩ Mạt có thể khẳng định một điều, ba ba cười lên rất ấm áp, làn da màu lúa mạch khoẻ khoắn, có thể tung cô lên thật cao rồi đón lấy một cách vững chắc.

Nhưng Lâm Tự Thu trước mặt lại quá...!khôi ngô.

Giống như là mấy tấm ảnh đã qua chỉnh sửa Photoshop lung linh các thứ biến thành người thật vậy.

Trong những bộ phim truyền hình và tiểu thuyết nói rằng người tu chân sẽ được tẩy gân phạt tủy, hấp thu linh khí trong trời đất để thay đổi thể chất mà nhỉ?

Nghĩ như vậy thì cũng không thấy lạ lắm.

Ừm, ông bố mình đến dị giới tu chân, tiện tay làm một combo chăm sóc sắc đẹp toàn thân cao cấp: da trắng + mặt đẹp blink blink rồi quay về.

Tự dưng thấy có chút hâm mộ là sao ta?

...

Nhìn con gái không có phản ứng gì chỉ lẳng lặng đứng đó, khoé miệng Lâm Tự Thu rũ xuống, lông mi khẽ run, che đi màn sương đen đang nhanh chóng lan rộng dưới đáy mắt.

Sự xa lạ và phòng bị mà con gái thể hiện ra đã khiến trái tim được tôi luyện trăm năm bởi sự hành hạ trong Ma ổ của anh đau đớn như bị xé rách linh hồn.

Lâm Tự Thu không hiểu sao lại đi đến một thế giới xa lạ tên là "Linh Nguyên đại lục".

Để có thể trở về, anh gia nhập một môn phái tu tiên, nhưng vừa mới nhập môn đã bị sư huynh tính kế, rơi vào Ma ổ.

Nghe nói đó là một nơi vào được mà không ra được.

Lâm Tự Thu ở trong Ma ổ bị vô số ma vật ăn mòn, nhưng mỗi lần nghĩ đến con gái, anh lại bộc phát ra ý chí khủng khiếp để chống đỡ, hơn nữa, dưới sự tra tấn lâu dài này, Lâm Tự Thu đã Trúc Cơ thành công, sau đó đột phá Kim Đan để thành Nguyên Anh.

Cuối cùng, anh phá giải Ma ổ, rời khỏi nơi quỷ quái đó, chợt phát hiện dòng chảy thời gian trong Ma ổ và Linh Nguyên đại lục khác nhau.

Bên ngoài, Lâm Tự Thu mới bị sư huynh mưu hại chưa đầy 1 năm, nhưng anh đã ở trong Ma ổ trăm năm rồi!

Lúc trở về tông môn, Lâm Tự Thu muốn trả thù.

Khi biết kẻ thù được một vị đại năng Hợp Thể kỳ* thu làm đệ tử thân truyền, anh ngang nhiên tìm tới cửa, tự tay tiêu diệt kẻ thù ngay trước mặt vị đại năng kia.

*Cảnh giới này hợp nhất được nguyên anh, thần thức, công lực của người tu hành thành một pháp tướng, có uy lực mạnh mẽ.

Nhưng thường hao tổn linh lực nên chỉ được coi là sát chiêu cuối cùng.

Sau đó, Lâm Tự Thu phải chiến đấu với tu sĩ hơn mình 2 cấp và tu sĩ Hợp Thể kỳ.

Anh bị đánh bại, lúc hấp hối, Lâm Tự Thu nhớ tới con gái ở Trái Đất.

Một ánh sáng trắng quen thuộc ngay lập tức bọc lấy anh, Lâm Tự Thu trở về Trái Đất.

Anh nằm trên mặt đất, hấp thu linh khí thưa thớt trong núi hơn nửa tháng mới có thể nhúc nhích.

Lâm Tự Thu men theo huyết mạch dẫn dắt, đi tìm con gái.

Anh ở Ma ổ vượt qua trăm năm, tại Linh Nguyên đại lục mới trôi qua 1 năm, nhưng không biết thời gian ở đó có giống với Trái Đất hay không.

Có lẽ ở Trái Đất mới qua 1 năm, cục cưng bây giờ 6 tuổi.

Có lẽ thời gian ở Trái Đất bị ngưng đọng, mọi thứ vẫn như trước khi anh rời đi, cục cưng vẫn 5 tuổi, đây là tình huống tốt nhất.

Có khi thời gian trôi qua khá lâu, con bé đã trưởng thành.

...

Đến cuối cùng, Lâm Tự Thu chỉ có một ý nghĩ: Con gái còn sống là được rồi.

Trong quá trình di chuyển, anh biết được thời gian ở đây, đã 10 năm trôi qua kể từ khi Lâm Tự Thu đến dị giới.

10 năm.

Bé cưng đã 15 tuổi.

Còn may, không phải là tình huống tệ nhất.

Đi theo huyết mạch dẫn dắt, cuối cùng cũng cảm nhận được con gái đang ở gần mình, trong cơn tuyệt vọng, Lâm Tự Thu không để ý đến thân thể, trực tiếp sử dụng phép mở không gian, đúng lúc thấy nhóm người mặc đồ đen đuổi bắt con gái.

Anh cố sức kìm nén sát ý khát máu đang cuồng nộ trong cơ thể vì sợ làm con gái bị kinh hãi.

Hai cha con im lặng nhìn nhau, một tiếng ho cắt ngang bầu không khí yên lặng này, Lâm Dĩ Mạt thấy Lâm Tự Thu nghiêng đầu, dường như trên mặt có một luồng khí đen dày đặc lướt qua.

Khi cô cố nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì cả.

Lâm Dĩ Mạt do dự một chút, ngập ngừng hỏi: "Người...!không sao chứ?"

Bé cưng cuối cùng cũng nói chuyện rồi.

Lâm Tự Thu nhanh chóng trả lời: "Không sao, cục cưng không cần lo lắng, ba ba rất khoẻ."

...!Ai lo lắng chứ.

Lâm Dĩ Mạt thầm trợn trắng mắt trong lòng.

"Cục cưng, con có quen mấy người này không?" Khí chất âm u trên người thanh niên giống như lập tức biến mất vậy.

Anh chỉ vào 4 người mặc đồ đen không thể động đậy kia, ôn tồn mà hỏi.

Lâm Dĩ Mạt cũng nhớ tới chính sự, cô không hỏi tại sao bọn họ không thể cử động, chỉ đá vào tên áo đen cách mình gần nhất, lạnh lùng hỏi: "Thẩm Sùng Hoa kêu các người tới đúng không?"

Tên xã hội đen khó khăn phát ra tiếng: "Không, không biết."

"Không biết?"

"Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ từ cấp trên thôi, mang nhóc đến một thôn xóm rồi nhốt lại, mấy chuyện khác thì không biết..."

Giọng nói của tên áo đen chứa đầy sự hoảng sợ, lời là nói cho Lâm Dĩ Mạt nghe, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Lâm Tự Thu, lộ rõ ý muốn cầu xin thương xót.

Lâm Tự Thu đúng lúc hỏi: "Bé cưng, Thẩm Sùng Hoa là ai?"

Lâm Dĩ Mạt lơ đi.

So với Thẩm Giai Giai, cái loại cáo già như Thẩm Sùng Hoa có kinh nghiệm trong việc thuê sát thủ giết người hơn nhiều, chắc chắn không thể dễ dàng để người khác nắm thóp, nhóm người này chẳng qua là làm việc vì tiền thôi, còn làm việc cho ai thì họ không biết.

Dù có báo cảnh sát cũng chẳng được gì.

"Các người lấy được bao nhiêu tiền?"

Tên xã hội đen nói đúng sự thật: "20 vạn."

Ánh mắt cô lộ ra trào phúng: "Vẫn keo kiệt như xưa."

Tất nhiên đám xã hội đen không dám nói gì.

Lâm Dĩ Mạt lấy điện thoại ra, gọi điện cho đội trưởng Hồ Hàng Anh, chỉ nói rằng mình suýt nữa bị bắt cóc giữa đường, đội trưởng Hồ và đồng nghiệp đúng lúc đang tuần tra ở khu vực này, họ liền dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới.

Lâm Tự Thu không nói gì, yên lặng nhìn con gái thuần thục xử lý mọi việc.

Khi các chú cảnh sát chính khí đầy mình, mặc cảnh phục nghiêm nghị đi đến, bốn người mặc đồ đen chảy xuống dòng nước mắt kích động ( sống sót sau tai nạn).

"Đội trưởng, bốn người này đều là tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn!" Đồng nghiệp Tiểu Lý nhìn kỹ gương mặt của 4 người xong, chợt kinh ngạc mà hô to.

Thân làm cảnh sát, nhiệm vụ cơ bản nhất là phải quen với những bức ảnh tội phạm bị truy nã được phát hành trong hệ thống nội bộ, năng lực ghi nhớ khuôn mặt của Tiểu Lý cực tốt, vì vậy lập tức đối chiếu khuôn mặt bọn họ với những tấm hình tội phạm trong trí nhớ.

Tiểu Lý hít một hơi khí lạnh, liếc nhìn người không hề có tí tổn thương nào – Lâm Dĩ Mạt, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ.

"Bốn tên này đều là tội phạm giết người, trong tay ít nhất có hai mạng người, vô cùng tàn nhẫn."

Cô bé này bị 4 tên tội phạm giết người đe doạ bắt cóc, kết quả là chẳng sao cả, cũng không thấy nhóm tội phạm bị trói tay chân, nhưng trước khi cảnh sát tới, bọn họ đều thành thật đứng tại chỗ, không có ý định bỏ trốn.

Điều này quá kì lạ.

Tiểu Lý lại nghĩ tới vụ án lần trước, Lâm Dĩ Mạt bị đám côn đồ mà em gái ruột thuê chặn ở phòng bao, chờ lúc cảnh sát chạy đến, cả đám thành thành thật thật ngồi xổm góc tường, giống hệt tình huống hiện tại.

Nhưng mà, côn đồ vị thành niên có thể so với tội phạm giết người hung ác sao?!

Một trong số họ có vết bầm tím trên cổ, rõ ràng là bị bóp lấy.

Hiển nhiên, đội trưởng Hồ cũng có cùng suy nghĩ với Tiểu Lý, cả hai nhìn nhau một cái, mặc dù Lâm Dĩ Mạt dường như không có việc gì, Hồ Hàng Anh vẫn ân cần hỏi: "Cháu không có bị thương chứ?"

Lâm Dĩ Mạt lắc đầu, cực kì ngoan ngoãn.

Đội trưởng Hồ chỉ vào người mặc áo đen suýt bị Lâm Tự Thu bóp chết và hỏi cô: "Cháu làm hả?"

Lâm Dĩ Mạt chợt phát hiện có gì đó sai sai.

Sau khi các chú cảnh sát còng tay nhóm người áo đen thì nhìn cô một cách kì lạ, hơn nữa vẫn luôn chỉ hỏi Lâm Dĩ Mạt —— bọn họ hoàn toàn bỏ quên Lâm Tự Thu.

Là coi thường hay không thấy được ổng?

Ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, cô liền nghe được giọng nói của Lâm Tự Thu: "Là tôi làm."

Đội trưởng Hồ: "!"

Sau lưng cô bé vậy mà còn có một người! Trước đó mình hoàn toàn không nhìn thấy.

Làm cảnh sát nhiều năm, đội trưởng Hồ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không biết nó là gì, đành phải nén xuống, nhìn về phía thanh niên vừa nói chuyện.

"Cậu là...?"

"Chào anh." Lâm Tự Thu suy nghĩ 2 giây, nhớ tới quy tắc chào hỏi trên Trái Đất, đưa tay ra: "Tôi là Lâm Tự Thu, ba của Mạt Mạt."

Lâm Dĩ Mạt muốn phản bác nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Đội trưởng Hồ bắt tay với người đối diện, chợt kịp phản ứng, kinh ngạc mà nói: "Lâm Tự Thu?! Cậu bị mất tích cơ mà?"

Khoé miệng Lâm Tự Thu hơi cong, hời hợt nói: "Trở về rồi."

Người đã nhét 4 người mặc đồ đen vào xe cảnh sát – Tiểu Lý nghe được câu đó thì quan sát Lâm Tự Thu một lượt rồi bật thốt lên: "Không đúng, 10 năm trước, Lâm Tự Thu trong hồ sơ mất tích lúc 23 tuổi, tuổi tác không khớp."

Người đàn ông này còn quá trẻ.

Nhiều nhất là 20 tuổi.

Anh ta và Lâm Dĩ Mạt đứng chung một chỗ có giống cha con tí nào đâu, rõ ràng là anh em.

Lâm Tự Thu sờ sờ mặt, hiểu được ẩn ý của người kia, nụ cười hơi cứng nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, giọng điệu hiền hòa: "Chắc là trông trẻ hơn tuổi thôi."

Nghe sượng trân thấy ớn.

Các chú cảnh sát không biết nói gì hơn.

"Dĩ Mạt, đây là ba cháu thật à?" Đội trưởng Hồ hỏi thiếu nữ.

Lâm Dĩ Mạt chậm rãi gật đầu.

Hồ Hàng Anh không hỏi nhiều nữa, tập trung vào 4 tên sát nhân, hỏi Lâm Dĩ Mạt gần đây có đắc tội người nào hay không.

Sau đó, chú thấy thiếu nữ trầm tư trong giây lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc lắc đầu.

Tiểu Lý đứng bên cạnh linh quang chợt lóe, mở miệng làm khẩu hình chữ "Thẩm" với đội trưởng Hồ.

Chú trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, Tiểu Lý có chút ngượng ngùng mà ngậm miệng.

Mấy ngày trước, vụ án của Thẩm Giai Giai kết thúc, nhỏ bị đưa vào trại giáo dưỡng.

Lâm Dĩ Mạt từ chối giải hòa, có thể nói, việc Thẩm Giai Giai vào trại giáo dưỡng là do cô thúc đẩy, hành động này chắc chắn đã đắc tội Thẩm gia.

Lại nghĩ đến thái độ của Sở Liên với Lâm Dĩ Mạt hồi ở đồn cảnh sát, sau đó bọn họ còn tiếp xúc với những người còn lại của nhà họ Thẩm, không khó để thấy rằng người nhà đó không ai có tính tình hiền lành dễ sống chung cả.

Vừa quay đầu một cái, Lâm Dĩ Mạt suýt nữa bị bắt cóc.

Quá trùng hợp rồi.

Tuy nhiên, chuyện gì cũng cần có chứng cứ, nhất là làm cảnh sát, cho dù trong lòng có suy đoán cũng phải nhịn xuống, không được hành động theo cảm tính.

"Đến đồn cảnh sát làm ghi chép, ba cháu cũng về rồi, tiện đi nhập lại dữ liệu, cập nhật hồ sơ." Đội trưởng Hồ nói xong, lại an ủi một câu: "Bọn chú sẽ mau chóng điều tra rõ chân tướng của sự việc."

Đến đồn cảnh sát, làm ghi chép xong, Lâm Tự Thu ấn dấu vân tay, hoàn toàn khớp với số liệu trong hệ thống, cảnh sát còn cẩn thận so sánh khuôn mặt anh với người trong tấm hình 10 năm trước, kết quả thật sự là cùng một người.

Người mất tích 10 năm trở về, chẳng những không già đi mà lại còn trẻ đẹp hơn.

Rất thần kỳ.

Cảnh sát muốn hỏi Lâm Tự Thu đã đi đâu trong 10 năm qua, năm đó tại sao lại mất tích, nhưng khi đối diện với ánh mắt anh thì giống như bị một ngọn núi vô hình đè xuống vậy, làm cảnh sát thấy không an toàn, không dám hỏi.

Trong lúc đó, Lâm Dĩ Mạt đi nhờ phòng vệ sinh ở đồn cảnh sát.

—— "Ký chủ, nhiều thêm một ba ba, tại sao cô lại không vui thế?"

—— "Ba ba lần này thành niên rồi, còn rất mạnh mẽ nữa, hoàn toàn không cần cô chăm bẵm, chính là ba ba trong ký ức của cô đó."

Hệ thống trông rất hưng phấn.

Nó khuyên giải ký chủ của mình:

—— "Năm đó không phải ba cô cố ý mất tích, tôi thấy hắn có vẻ rất áy náy tự trách.

Nếu cô không tha thứ cho hắn không để ý tới hắn, chắc chắn trong lòng Lâm Tự Thu sẽ càng khó chịu hơn.

Lâm Tự Thu này không giống 2 người kia, trí nhớ hoàn toàn nguyên vẹn nha, không có người cha nào muốn rời xa đứa con của mình."

Lâm Dĩ Mạt dựa vào bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương.

Cô không biết nên giải thích với hệ thống thế nào.

Mặc dù Lâm 3 tuổi và Lâm 13 đều là Lâm Tự Thu, nhưng ban đầu họ đối với Lâm Dĩ Mạt mà nói, là xa lạ.

Chẳng qua là họ chiếm cứ cái thân phận "Lâm Tự Thu" mà thôi, dù về huyết thống là cha con nhưng trong tình cảm cô không thể chấp nhận.

Đối với Lâm Dĩ Mạt, họ giống "em trai" của cô hơn.

Lâm Tự Thu trưởng thành thì khác.

Thừa nhận tất cả tình cảm của cô dành cho ba ba.

Lâm Dĩ Mạt không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Lâm Tự Thu trưởng thành – người cha mà cô chấp nhận trong phương diện tình cảm.

Như hệ thống đã nói, không phải Lâm Tự Thu muốn mất tích, cô có thể trách hắn sao?

Rõ ràng đã bỏ qua rồi, bây giờ lại đột nhiên lòi ra Lâm Tự Thu bản trưởng thành, khiến Lâm Dĩ Mạt không kịp ứng phó.

Hay là, sau khi khai giảng cô ở nội trú?

Để cả ba Lâm Tự Thu tự sống với nhau đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến tốt, tâm trạng Lâm Dĩ Mạt lập tức trở nên thoải mái hơn, không mè nheo nữa, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Lâm Tự Thu đứng ở cách đó không xa, chờ đợi con gái.

Nhìn thấy cô thì nở nụ cười.

Lâm Dĩ Mạt thấy rằng sắc mặt của ba ba có vẻ tệ hơn lúc trước.

Lâm Tự Thu đưa tay ra, ngàn câu vạn chữ biến thành một lời nói nhẹ nhàng: "Cục cưng, chúng ta về nhà đi."

Lâm Dĩ Mạt nhìn bàn tay hơi khác so với trí nhớ của mình, không nhúc nhích.

Lâm Tự Thu đành phải tiến lên, trực tiếp dắt tay cô, bàn tay bé xíu mềm mại của con gái trong trí nhớ bây giờ đã lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn nhỏ và mềm, có thể dễ dàng nắm lấy.

Anh nắm tay Lâm Dĩ Mạt như thể đang nâng một món đồ sứ quý giá, cô thậm chí có thể cảm giác được tay ba mình đang run nhẹ.

Không phải là ảo giác.

"Cục cưng." Lâm Tự Thu khắc chế mà buông lỏng tay một chút, dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay của Lâm Dĩ Mạt, mê man nói: "Ba ba nhớ rõ, chỗ này vốn dĩ có mấy cái ổ thịt nhỏ."

18 tuổi, Lâm Tự Thu lần đầu làm cha, ban đầu ghét bỏ, hốt hoảng, tay chân luống cuống, cuối cùng tự vả, yêu thích không buông.

Từng chút từng chút một, anh nuôi nấng con gái nhỏ như mèo con thành nắm bột nếp trắng trắng mập mập, nhìn con cười với mình.

Lần đầu nghe con gái mềm nhũn gọi ba ba, Lâm Tự Thu chợt cảm thấy, dù cục cưng có muốn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cách để hái xuống cho con bé.

Đây là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho anh, nâng đỡ, giữ cho linh hồn Lâm Tự Thu không bị nghiền nát.

Một nơi nào đó trong trái tim bị đánh trúng.

Lâm Dĩ Mạt chợt cúi đầu, cố gắng kìm nén sự tủi thân đột nhiên xuất hiện của mình.

Cô lặng im trong giây lát, sau đó dùng giọng nói vừa tỉnh táo lại nhẹ nhàng nói: "Con đã lớn, tất nhiên sẽ không có ổ thịt."

"Đi thôi." Lâm Dĩ Mạt không rút tay về, để mặc cho Lâm Tự Thu cầm thật chặt.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Dĩ Mạt hào phóng gọi một chiếc taxi.

"Người ngủ trước đi, đến nơi con sẽ gọi."

Thấy sắc mặt Lâm Tự Thu rất tệ, nhưng cứ hỏi là anh nói không sao, trong lòng Lâm Dĩ Mạt dâng lên mấy phần nghi ngờ.

Chẳng lẽ từ dị giới về không hợp khí hậu đất đai?

Hay là như Hứa Tri Ngô đã nói, giới mạch có ảnh hưởng đến ổng?

Ngặt nỗi Lâm Tự Thu không chịu nói, cô cũng không tiện hỏi thêm.

"Bé cưng, ba thật sự không sao." Như thể nhận ra được sự bất an của con gái, Lâm Tự Thu sắp xếp từ ngữ một chút rồi dịu dàng nói: "Chỉ là ba ba quá vui thôi."

Bác tài chợt run tay một cái, thân xe cũng rung lắc theo.

Còn tưởng rằng đôi trai xinh gái đẹp này là người yêu, kết quả con mẹ nó lại là cha con!?

Nhìn lầm.

Ông bố này ăn chất bảo quản sao, trông trẻ dữ vậy.

Tài xế liếc mắt nhìn ba vòng nước lèo trên bụng mình, lệ rơi đầy mặt, không nhịn được mà hỏi: "Em gái à, ba em mấy tuổi?"

Lâm Dĩ Mạt: "Chắc tầm 33 ạ."

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, tài xế quay đầu lại hỏi: "Em thấy anh giống bao nhiêu tuổi?"

Lâm Dĩ Mạt chần chờ: "40?"

Tài xế phát điên, hai hàng nước mắt rơi như bão táp: "Anh mới có 25 thôi."

Anh ấy quay mặt nhìn Lâm Tự Thu, xoa xoa mái đầu Địa Trung Hải khá nổi bật của mình, chân tâm thật ý mà hỏi: "Anh trai có thể dạy em cách bảo dưỡng để trẻ đẹp như anh không?"

Lâm Dĩ Mạt suýt nữa cười ra tiếng.

Thấy vậy, Lâm Tự Thu cuối cùng cũng hạ mình đưa mắt nhìn người lái xe, suy nghĩ vài giây, cười híp mắt: "Tình huống của cậu á, bảo dưỡng cũng vô dụng thôi, cấy tóc thì may ra còn vớt vát được chút."

Tài xế tuyệt vọng quay đầu lại.

Khoé mắt Lâm Dĩ Mạt đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, mỉm cười với Lâm Tự Thu.

Bầu không khí giữa hai cha con đã không còn xa lạ và lúng túng như trước.

Chính xác hơn thì, từ mấy lời Lâm Tự Thu nói với tài xế, Lâm Dĩ Mạt tìm thấy chút cảm giác quen thuộc.

Trong những ký ức mơ hồ kia, ba ba hình như rất độc miệng.

Thường xuyên làm chết cuộc trò chuyện – dỗi người khác đến mức á khẩu không trả lời được.

Mặc dù cô đã không nhớ nổi ví dụ cụ thể.

Đến cổng chung cư, Lâm Dĩ Mạt trả tiền, khi xuống xe thì thuận miệng nói với Lâm Tự Thu: "Bây giờ con đang thuê nhà của ông Trần, ông ấy là một người cực kì tốt."

Lâm Tự Thu dừng bước chân, nhìn quanh bốn phía, những ký ức trôi nổi ngoài con gái anh bắt đầu cố gắng hiện lên.

Một lát sau, Lâm Tự Thu cuối cùng cũng phát hiện ra, cái chung cư này cũng không phải là nơi anh và con gái từng sống.

Cơn đau nhức quen thuộc quét qua não, vẻ mặt Lâm Tự Thu không thay đổi chút nào, chẳng qua là rơi vào miền ký ức sâu hơn.

Năm đó, anh dùng tiền tiết kiệm để thuê một căn nhà.

Sau khi Lâm Tự Thu mất tích, cặp cha mẹ nông dân bình thường của anh không thể chi trả các khoản tiền, căn nhà sẽ bị lấy lại, chắc là bọn họ mang đứa bé về quê.

Nhưng cho tới giờ phút này, Lâm Tự Thu mới nhận ra, huyết mạch hấp dẫn mà anh cảm ứng được chỉ có một mình con gái, không có cha mẹ.

Nghĩa là...!họ đã không còn trên đời.

Cũng có nghĩa là, sau đó, cục cưng phải tự chăm sóc bản thân.

"Bé cưng, ông bà nội đi vào lúc nào?" Lâm Tự Thu dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi nói từng chữ một.

Lâm Dĩ Mạt sửng sốt, sự kinh ngạc nhanh chóng lướt qua đáy mắt, chợt thấp giọng trả lời: "5 năm trước."

4 năm trước, Lâm Dĩ Mạt dùng tất cả tiền tiết kiệm men theo trí nhớ lặng lẽ đi tìm ông bà nội ở quê, cô định nói với ông bà nội rằng mình không muốn ở Thẩm gia, chỉ muốn sống cùng bọn họ.

Vất vả mãi mới đến, lại từ miệng hàng xóm mà biết được, ông bà nội mắc bệnh cấp tính, đã qua đời.

Cô bé 11 tuổi đứng trong sân cỏ hoang mọc um tùm, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, ngay cả nước mắt cũng không chảy.

Vậy là trừ mẹ ra, cô không còn người thân nào khác rồi.

Trở về Thẩm gia, còn chưa kịp nói cho Sở Liên biết chuyện của ông bà nội thì Lâm Dĩ Mạt đã bị bà ta đánh đập một trận dã man vì cô "bỏ trốn".

Đêm rời khỏi Thẩm gia ấy, cái câu "Không phải mày luôn muốn về với ông bà nội sao, lần này thành toàn cho mày" của Sở Liên cũng thật nực cười, ông bà nội của cô đã sớm không còn ở đây.

...

Một chút huyết sắc cuối cùng trên môi Lâm Tự Thu cũng nhạt đi, trong mắt hằn lên tơ máu, lẩm bẩm tựa như bị mê sảng: "Sau đó thì sao?"

Một đứa trẻ 10 tuổi, mất cha, mất đi ông bà nội...

Lâm Dĩ Mạt nhận ra được dị thường của ba, đang định hỏi thì thấy chúng nhanh chóng biến mất.

Lâm Tự Thu hơi cụp mắt, đột nhiên hỏi lại vấn đề kia: "Bé cưng, con còn chưa nói cho ba biết, Thẩm Sùng Hoa là ai?"

Giọng nói kia vô cùng ôn hoà.

Lâm Dĩ Mạt cũng không muốn nói thêm về chuyện của ông bà nội nữa, cô đoán rằng ông bố tu sĩ nhà mình chắc là đã dùng phép thuật thần kỳ nào đó để biết được ông bà nội qua đời, Lâm Dĩ Mạt cũng không muốn nói với ba về nhà họ Thẩm.

Nhiều năm qua, cô đã quen tự mình giải quyết mọi việc, không cần dựa dẫm vào ai.

Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Lâm Tự Thu lại vô thức lên tiếng.

"Ba chồng hiện tại của Sở Liên." Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Lâm Tự Thu: "Sở Liên lại là ai vậy?"

"???"

Cô liếc nhìn Lâm Tự Thu đầy kì lạ, nói: "Mẹ con, người phụ nữ từng ăn ở với người để sinh ra con."

Lâm Dĩ Mạt dứt khoát trực tiếp nói một hơi, giải thích mọi nghi vấn của Lâm Tự Thu: "Sau khi người mất tích, Sở Liên đưa con về Thẩm gia – gia đình giàu có mà bả gả vào.

Tháng trước con bị đuổi khỏi Thẩm gia nên đi thuê phòng ở chỗ ông Trần."

"Sở Liên sinh cho nhà họ Thẩm một đứa con gái tên Thẩm Giai Giai, nhỏ hơn con 1 tuổi.

Nó thuê người chỉnh con, con tống nó vào trại giáo dưỡng, Thẩm gia chắc chắn chẳng vui vẻ gì.

4 tên tội phạm giết người đuổi bắt con chắc là do nhà họ Thẩm thuê.

Dù sao con chỉ đắc tội mỗi nhà đó thôi."

Lâm Dĩ Mạt bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Nếu Lâm Tự Thu bản trưởng thành là một boss lớn trong giới tu chân thì tại sao cô phải dựa vào chính mình chứ?

Ngốc sao?

Vừa mới nói xong, bên trong chung cư truyền tới một tiếng "Mạt Mạt" đầy giọng sữa, Lâm Dĩ Mạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, Lâm 3 tuổi dùng đôi chân ngắn ngủn chạy đến chỗ cô.

Điều khiến Lâm Dĩ Mạt sững sờ là, trên cổ bé đeo một cái vòng bằng vải, phía sau là dây thừng, một đầu khác của sợi dây...!rõ ràng nằm trong tay Lâm 13.

Lâm Dĩ Mạt: "..."

Dắt chó đi dạo hả?!

"Mạt Mạt cứu bé, hu hu hu, Lâm 13 bắt nạt ba bỉ, ổng còn dùng dây thừng buộc cổ bé!!!" Lâm 3 tuổi gào khóc nhào tới ôm lấy đùi Lâm Dĩ Mạt.

Lâm 13 cười hì hì giải thích với con gái: "Ba chỉ phòng ngừa nó vấp ngã khi chạy thôi."

Lâm 3 tuổi tiếp tục phàn nàn, cực kì bức xúc: "Ổng còn bắt ba bỉ rửa chân cho ổng!"

Đối diện với ánh mắt tra hỏi của con gái, Lâm 13 xoa mũi một cái, sau đó chính trực mà nói: "Ba tự bảo mình rửa chân cho mình, đâu có sai."

Lâm Dĩ Mạt không biết nói gì.

"Hắn là ai?" Lúc này Lâm 13 mới chú ý tới bên cạnh con gái còn đứng một người đàn ông, liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt của cậu như thể cha mẹ chết.

Lúc ánh mắt của Lâm 13 quét tới, Lâm Tự Thu cũng ngước mắt lên nhìn.

"...!Cái lùm mía?!" Biểu cảm của Lâm 13 đông cứng lại.

Cùng lúc đó, sợi dây ban đầu chỉ kết nối với Lâm 3 tuổi và Lâm 13 nhanh chóng kết nối với Lâm Tự Thu.

Cảm ứng lẫn nhau, họ có cùng một linh hồn, đều là Lâm Tự Thu.

Thông qua sợi dây kia, họ có thể nhìn thấy trạng thái linh hồn của đối phương, linh hồn của Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đều cùng 1 dạng, trắng tinh, không có gì đáng xem.

Nhưng mà!

Lâm 13 nhìn thấy linh hồn của Lâm Tự Thu kia, là một đống đen sì, đen như than, không có một tí màu trắng nào.

Đã đen thì thôi đi, hình dáng còn giương nanh múa vuốt, giống như một con dã thú đang gầm thét, toát ra khí tức lạnh lẽo đáng sợ mà người lạ không nên tới gần.

Trong thực tế, Lâm 13 giật mình run rẩy, trợn mắt nhìn Lâm Tự Thu, một chữ cũng không nói được.

Lâm 3 tuổi đang ôm Lâm Dĩ Mạt cũng không khóc nữa, rúc đầu vào đùi của cô, cơ thể khẽ run.

Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy phản ứng của họ thì cho rằng cả hai bị sốc khi thấy Lâm Tự Thu bản trưởng thành.

"Bây giờ, hai người lại có thêm một bản thân nữa rồi."

Nói xong, cô nói với Lâm Tự Thu: "Hai người họ trở về từ tháng trước."

Con ngươi của anh sâu thẳm, nhẹ nhàng cười: "Bảo sao lúc ba quay về, cục cưng cũng không kinh ngạc."

Lâm 13: Đm đm đm! Tên khốn kia đang cười! Mẹ nó ổng...!ổng cười kìa! Cái linh hồn trông như dã thú của ổng càng gầm lên dữ dội hơn!

Cậu từ chối nhận cái người này cũng là mình, là bản thân trong tương lai!

Cậu tuyệt đối không thể lớn lên như vậy!

Thông qua sợi dây kết nối linh hồn của bọn họ, Lâm Tự Thu nhẹ nhàng "ngoắc tay", linh hồn trắng bóc của Lâm 13 và Lâm 3 tuổi nhẹ nhàng bay qua, đối phương há miệng, một hớp nuốt hết cả hai, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không cho!

Chỉ trong chốc lát, từ linh hồn của hai người, Lâm Tự Thu biết được tất cả những gì bọn họ đã trải qua sau khi trở về.

Một lúc sau, linh hồn dã thú ói 2 linh hồn kia ra ngoài.

Cả hai vội vã ôm nhau bỏ chạy, hậm hực trợn mắt nhìn dã thú ác độc.

Sau đó, họ phát hiện, dã thú không gào thét nữa, chớp mắt biến thành Lâm Tự Thu được bao vây bởi lớp sương đen đáng quan ngại.

Làn sương đen dày đặc đó hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt vào cơ thể của anh, nhưng dường như Lâm Tự Thu không cảm thấy đau đớn, trên mặt treo nụ cười âm u lạnh lẽo, đôi mắt ma quái "dịu dàng" mà lăng trì họ qua không khí: "Cho nên, khi tụi bây trở về đã không làm bất cứ việc gì cho cục cưng trừ giặt quần áo nấu cơm ra à?"

Lâm 13 nghiến răng: "Làm sao? Xem thường giặt quần áo nấu cơm hả! Tôi nuôi Mạt Mạt béo lên 3 cân đấy! Ông làm được không?!"

Lâm 3 tuổi lấy hết can đảm mà nói: "Tui, tui còn có thể chọc Mạt Mạt cười."

Lâm Tự Thu hồn nhiên không thèm nghe lời bọn họ nói, vẻ mặt điên cuồng, nói chuyện như đang lầm bầm với chính mình: "Bé cưng hình như rất thích tụi bây..." Mặt anh biến đổi, vặn vẹo u ám, lại chợt lắc đầu, trong mắt lộ ra cảm xúc giãy giụa: "Không được, giết tụi bây thì bé cưng sẽ buồn lắm..."

Tên Lâm Tự Thu này bị điên rồi!

Mình ở tương lai là một thằng điên!

Lâm 13 bỗng ý thức được điều này rất rõ ràng.

Qua mấy giây, trên mặt Lâm Tự Thu tiếp tục treo lên nụ cười công nghiệp, sát ý tràn ngập trong mắt, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Tụi bây một chút tác dụng cũng không có, giữ lại làm gì."

Lâm 13 cười nhạt: "Bọn này vô dụng á? Ông thì hữu dụng quá ha? Ban đầu chính là do ông mất tích bỏ lại Mạt Mạt, hại Mạt Mạt bị con chó cái hôi hám Sở Liên mang đi, bị Thẩm gia bắt nạt, chịu mọi thiệt thòi! Đm ông còn không biết xấu hổ nói tôi..."

Lời nói đột ngột dừng lại.

Bởi vì tên Lâm Tự Thu u ám ở đối diện đột nhiên sụp đổ, quay về trạng thái linh hồn dã thú và không nhúc nhích.

Lâm 13 & Lâm 3 tuổi: "???"

...

Tất cả những gì đã xảy ra ở đây đều không có trong thực tế, nói cách khác, cho dù ở đây phát sinh chuyện gì, thời gian có dài bao nhiêu thì trong hiện thực cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Lâm Dĩ Mạt căn bản không biết giữa 3 tên Lâm Tự Thu đã xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ thấy Lâm Tự Thu đột ngột ngã xuống.

Trong chớp mắt, đầu óc Lâm Dĩ Mạt trống rỗng, cũng không nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm của Lâm 3 tuổi và Lâm 13.

Lâm 13 nghĩ: Mình dùng lời nói làm ổng ngất luôn hả?

Lâm 3 tuổi vui vẻ: "Lâm 13, chúng ta thắng rồi!"

Lâm 13 không nhịn được mà tự đắc, nhưng niềm vui chỉ kéo dài 1 giây, khi cả hai nghe thấy tiếng gọi khiến họ ghen tị cả đời —

"Ba ba!"

Bởi vì, Mạt Mạt gọi tên điên kia là ba.

Lâm Dĩ Mạt đỡ Lâm Tự Thu dậy, tay anh lạnh cóng khiến cô giật mình.

Lâm 13 thấy vẻ mặt lo lắng của con gái, trong lòng chua gần chết, con ngươi đảo một cái, nói: "Mạt Mạt, ổng không sao đâu, chỉ là ngủ thôi."

Lâm Dĩ Mạt: "?"

Lâm 3 tuổi gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng."

"Con yên tâm đi, chúng ta đều là Lâm Tự Thu, có thể cảm ứng lẫn nhau, ổng không sao thật." Lâm 13 trực tiếp vác Lâm Tự Thu lên, ngoại trừ hành vi điên cuồng của kẻ mất trí này, cậu rất hài lòng về chiều cao và khuôn mặt của Lâm Tự Thu.

Dáng vẻ của chính mình sau khi lớn lên như này...!cũng không tệ.

Lâm 3 tuổi ở bên cạnh ra sức nhấn mạnh phụ họa cho Lâm 13.

Lúc này cũng không so đo việc cậu dùng dây thừng xích cổ bé, nhất trí đối ngoại trước đã!

Lâm Dĩ Mạt thấy họ nói nghiêm túc chắc chắn như vậy thì hơi yên lòng một chút.

Cả đám nhanh chóng về nhà, Lâm 13 vốn định ném Lâm Tự Thu xuống sàn, lại bị con gái bắt đưa vào trong phòng ngủ.

Còn phải cầm nhẹ để nhẹ cơ.

"..."

Cáu thiệt chứ!

...

—— "Ký chủ, có một chuyện tôi không biết có nên nói với cô hay không."

Lâm Dĩ Mạt kéo chăn thay Lâm Tự Thu: "Nói đi."

—— "Ban đầu tôi định quét qua cơ thể Lâm Tự Thu để xác nhận hắn có quan hệ cha con với cô, nhưng không thành công.

Cơ mà vừa nãy tôi đã quét thành công."

"..." Lâm Dĩ Mạt cứng người: "Cậu định nói rằng ổng không phải ba tôi ư?"

—— "Cũng không phải là như vậy."

Sợ toát mồ hôi.

—— "Lâm Tự Thu bị thương vô cùng nghiêm trọng, xương cốt cả người nát hết, nếu là người bình thường thì chắc đã ngỏm từ lâu rồi, cũng may có chút linh khí yếu ớt chống đỡ."

—— "Tu vi của thân thể Lâm Tự Thu là Nguyên Anh kỳ, nguyên thần thì đạt tới Hợp Thể kỳ.

Trước khi trở về, chắc chắn hắn đã trải qua một trận chiến sinh tử lớn.

Nguyên thần của Lâm Tự Thu bây giờ vô cùng yếu ớt, giống như các mảnh vụn được keo dính lại vậy.

Nhưng những thứ này không là gì cả, nghiêm trọng nhất là tâm ma của hắn."

—— "Ký chủ, tâm ma của ba cô chính là cô."

...

Không ai biết, nguyên thần yếu ớt của Lâm Tự Thu thoát khỏi thân xác và lao đến biệt thự của nhà họ Thẩm với tốc độ khủng bố.

Lúc này, cả nhà Thẩm gia đang ngồi ở phòng ăn dùng bữa tối, bầu không khí đông cứng và kiềm nén.

Thẩm Vân Phong gầy đi rất nhiều, người cũng tiều tụy, như thể già đi chục tuổi, Sở Liên gắp đồ ăn thay chồng lại bị gã vung tay tát một cái.

"Tao kêu mày gắp à?" Thẩm Vân Phong âm trầm nhìn bà ta, ánh mắt u ám khiến sắc mặt Sở Liên tái nhợt, hai chân như nhũn ra.

Kể từ khi chồng xảy ra chuyện, tính tình thay đổi hẳn.

Cả nhà đều trách bà ta hại Thẩm Vân Phong gặp chuyện không may.

Sau khi gã tỉnh lại, ngoài miệng thì an ủi nói không trách nhưng động một tí là nổi giận, tay đấm chân đá với vợ.

Không ai giúp Sở Liên.

Hồi Giai Giai chưa xảy ra chuyện, nhìn thấy bà ta bị đánh thì vẫn còn che chở, khi biết chồng bị "bệnh nặng" là do mình thì lại chạy tới nói với Sở Liên rằng: "Mẹ nhịn một chút đi, đợi ông bà nội bớt giận là được rồi."

Bà ta có lúc không nhịn được mà nghĩ: Nếu như là Lâm Dĩ Mạt, nó chắc chắn sẽ giúp đỡ mình vô điều kiện.

Quay đầu lại, Sở Liên nhớ đến là Lâm Dĩ Mạt hại Giai Giai vào trại giáo dưỡng, khiến hai vợ chồng Thẩm Sùng Hoa chuyển cơn giận sang người bà ta, thêm chuyện của chồng nữa.

Nếu như không phải là sợ Thẩm Vân Phong không thể cưới vợ khác, có lẽ Thẩm gia sẽ bắt Sở Liên ly hôn, trắng tay ra khỏi nhà.

Dù vậy, cuộc sống của bà ta ở Thẩm gia cũng như đi trên băng mỏng.

Mà nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là do Lâm Dĩ Mạt.

Kể từ khi cô rời khỏi Thẩm gia, chuyện xấu xảy ra liên tiếp, vì cứu Thẩm Giai Giai, mấy ngày trước Sở Liên đi ra ngoài lấy tiền, âm thầm tìm kiếm mạng lưới quan hệ của mình trước lúc gả vào nhà họ Thẩm, nhưng không biết bị ai đánh ngất xỉu rồi ném vào bãi rác, 30 vạn cũng mất.

Bà ta căn bản không dám hé răng nói nửa lời, sợ Thẩm gia biết, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Một khi gia đình đó biết Sở Liên bị cướp mất 30 vạn, cũng không biết sẽ trừng phạt bà ta thế nào.

...

Sở Liên bị Thẩm Vân Phong đánh, vợ chồng Thẩm Sùng Hoa giả mù giả điếc, thậm chí bà Thẩm còn trách mắng: "Vân Phong không muốn nhìn thấy cô, đừng có đứng đây làm vướng tay vướng chân."

Sở Liên âm thầm nghiến răng, đẩy ghế ra, lặng lẽ đứng dậy.

Nguyên thần của Lâm Tự Thu liền bám lên.

Anh khống chế bà ta, nhanh chóng đi về phía bà Thẩm, tát một cái thật mạnh, sức mạnh ngang ngược trực tiếp làm mụ ta ngã từ trên ghế xuống.

Không ai ngờ Sở Liên đột nhiên nổi điên.

"Sở Liên, mày làm gì thế hả!" Thẩm Sùng Hoa nghiêm nghị hét lớn.

Bà ta ngoảnh mặt làm ngơ, cầm nĩa trên bàn lên, hung hăng cắm phập vào mu bàn tay phải của Thẩm Sùng Hoa.

Những tiếng la hét kêu gào vang lên một cách đột ngột.

Thẩm Vân Phong bước nhanh đến, túm lấy tóc Sở Liên, quăng bà ta ra ngoài.

Phòng ăn trở nên hỗn loạn.

...

Số sức mạnh còn sót lại không thể chống đỡ nguyên thần của Lâm Tự Thu được nữa.

"Nhớ kĩ, đây chỉ là lãi suất thôi."

Toàn thân Sở Liên đau nhức, bà ta mơ mơ hồ hồ nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

Đối mặt với Thẩm Vân Phong đang tức giận đi về phía mình, Sở Liên thét chói tai: "Không phải em! Không phải em mà!!!"

---- ngoài lề -----

Thuyên: Đù má đọc đoạn cuối mà cái nư rần rần luôn á mấy bà..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!