Chương 5

Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

6.366 chữ

15-12-2022

Trên bờ đê dài, là bóng tôi đạp xe ngược gió.

Gió lạnh cuối đông quét qua mặt nhoi nhói, nhưng tôi không định dừng lại.

Chạng vạng, sắc trời rực rỡ thiêu đỏ mặt tôi, rời khỏi trường tôi đạp xe vô định về phía trước.

Tôi cảm giác như thể mình đang trong một giấc mơ, tôi thường có cảm giác này từ khi ở bên Sở Uy.

Đạp xe đến tận cuối đê tôi mới dừng lại, xuống xe, ngồi xuống thở dốc.

Trong không khí thoảng hương cỏ sau mưa, xa xa có tiếng trẻ con thả diều, thật náo nhiệt.

Ánh hoàng hôn trước mặt hơi chói, khiến tôi phải khẽ nheo mắt lại.

Sau khi trở về từ buổi cắm trại, cứ dăm ba bữa tôi và Sở Uy lại đến đây đi dạo, chờ phục hồi tinh thần thì tôi đã đến nơi này.

“A Lê, cậu không ngại nếu chúng ta giữ kín quan hệ chứ?” Khi Sở Uy hỏi tôi câu này, tôi sững lại vài giây, sau đó gật đầu dưới ánh mắt thúc giục của cô ấy: “… Không ngại.”

Cô ấy có vẻ nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi: “Biết cậu là tốt nhất mà.

Tớ cũng cảm thấy như vậy.”

Tôi có thể hiểu được, hiểu cảm giác sợ gặp phiền phức của cô ấy.

Tôi không nói với cô ấy, vào ngày cuối của cuộc cắm trại, tôi từng hưng phấn đến mức nửa đêm gọi cho Đàm Nhã Hằng kể chuyện này, dù bị cô ấy nã một tràng pháo tôi cũng thoả.

Tôi ngỡ Sở Uy cũng vậy.

“Tại sao cậu…” Hai chữ ‘thích tớ’ nghe thật xấu hổ, nhất thời tôi không nói ra được.

Sở Uy nhìn tôi, trêu chọc: “Tại sao lại hẹn hò à?”

Tôi nặng nề gật đầu, bất giác thẹn thùng, xoay đầu hướng khác.

Tiếng cười khe khẽ của Sở Uy càng lúc càng khiến tôi muốn đào cái lỗ chui xuống, khi tôi đang định cười cho qua thì Sở Uy ngừng cười, vuốt tóc tôi: “Nói thế nào nhỉ, trông dáng vẻ cậu lúc ấy tự nhiên lại có kích động này.

Còn cậu? Thích tớ ở điểm nào?”

Tôi dán mắt vào cô ấy, thì thầm: “Không chỗ nào không thích.”

Khuôn mặt xinh xắn của Sở Uy từ từ ửng hồng, sững sờ mấy giây mới lấy lại tinh thần, xô vai tôi: “Cậu không thể chơi gian thế.”

Tôi khẽ cong môi, nắm chặt tay cô ấy: “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cậu chấp nhận yêu tớ.

“A Lê.”

Nghe tiếng gọi tôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Sở Uy từ xa bước nhanh tới, vẻ mặt nén giận: “Cậu không nói tiếng nào để chạy đến đây?”

“Tớ…” Có lẽ vì quá hoảng sợ nên tôi không thốt nên lời, chỉ sững sờ nhìn khuôn mặt tràn đầy tức giận của cô ấy.

“Ai cho phép cậu vứt điện thoại cho chủ nhiệm rồi chạy biến đi vậy?” Tôi có thể thấy Sở Uy đang kiềm chế cơn nóng của mình.

Cô ấy lắc di động trên tay, nặn ra mấy chữ: “Không được có lần sau.”

Thấy cô ấy như vậy khiến tôi hơi áy náy.

Yêu một người đến mức này… ngay cả tôi cũng sợ chính mình.

Nhưng vì đó là Sở Uy, bởi vậy nên cam tâm tình nguyện.

Tôi đưa tay vén mấy lọn tóc dính trên trán cô ấy: “Cậu đi từ từ thôi, vừa luyện nhảy xong lại vội chạy đến đây.” Tôi vừa nói vừa kéo cô ấy ngồi lên bờ đê, để mặc cho gió thổi, nỗi muộn phiền dường như cũng bị thổi tan.

“Tớ chỉ định đến một chút, không có ý gì khác.” Tôi giải thích: “Xin lỗi vì đã không nói với cậu.”

Tôi quay đầu, thấy Sở Uy có vẻ mất tự nhiên, có lẽ muốn dựa vào vai tôi nhưng lại nghĩ đang ở ngoài.

Tôi cụp mắt, vờ như không biết, cũng không có ý định vạch trần cô ấy.

Hai người ở bên nhau đã quá khó khăn, tôi thật sự không muốn vì chuyện vặt vãnh này mà tranh cãi.

Chỉ cần mình tôi biết Sở Uy yêu tôi, thế là đủ rồi.

“A Lê, tớ muốn ăn trứng ngâm nước trà.” Giọng nói ngọt ngào của Sở Uy vang lên, tôi bật cười, đứng dậy đi đến quán vỉa hè lấy ví ra.

“Một quả trứng ngâm nước trà, một xâu trứng cút.” Tôi vừa gọi món vừa nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người cô bé đang nắm dây diều chạy về phía trước dưới bờ đê.

Khi gió vừa nổi lên, cô bé lảo đảo nhào về trước, vô tình ở ngay trước tôi.

Tôi lao nhanh xuống đê đi về phía cô bé: “Em không sao chứ?”

“Duy Duy!” Một phụ nữ ở cách đó không xa cũng vội vàng bước tới: “Con có thể tự đứng lên không?”

Nghe vậy, đôi tay đang định đỡ lên của tôi thoáng khựng lại, khẽ lui về sau một bước, thấy cô bé trả lời: “Mẹ, con có thể…” Vành mắt ứa lệ, nhưng nén khóc.

Tôi nhìn về người thiếu phụ kia, ánh mắt của chị ấy cũng hướng đến đối diện tầm mắt tôi, nhưng chỉ vài giây đã dời đi, ngồi xổm xuống nói với cô bé có vẻ là con gái của chị ấy: “Giỏi lắm, con tự đứng lên được rồi, giỏi thật đấy.”

Tôi định bước lên đê rời đi, nhưng đột nhiên bị gọi lại: “Chị, chị ơi…”

Tôi dừng lại, xoay người về phía hai mẹ con trước mặt, cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy cô bé cúi người thì đột nhiên hiểu ra.

“Em cảm ơn chị.”

Tôi lơ đãng nhìn về phía thiếu phụ, thấy vẻ cưng chiều trong ánh mắt chị ấy nhìn con gái.

Chị ấy vuốt tóc con gái, nói: “Tuyệt lắm, Duy Duy ngoan quá.”

“Chờ tôi một chút.”

Tôi xoay người chạy lên bờ đê, lấy trứng gà và xâu trứng cút từ ông chủ, rồi lại xoay người chạy đến bãi cỏ, ngồi xổm trước mặt cô bé: “Cái này cho em.”

“Chúng tôi không —— ”

Tôi ngắt lời thiếu phụ, nghiêm túc nói: “Chị vô tình mua dư một ít, em có muốn giúp chị ăn hết không? Em rất ngoan, vì vậy mà chị yên tâm giao cho em đấy.”

Tôi thấy đôi mắt cô bé lấp lánh, em ngửa đầu nhìn về phía thiếu phụ, thấy thiếu phụ khẽ gật đầu lập tức vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn chị.”

Tôi mỉm cười, sau đó bóc vỏ trứng đưa cho bé gái, lúc này Sở Uy cũng đi tới: “Sao vậy?”

“Không sao, chúng ta đi thôi.” Tôi nói.

Thế là chúng tôi tạm biệt hai mẹ con tình cờ gặp mặt, đi được một đoạn, tôi ngoái nhìn hai mẹ con kia, tầm mắt rơi vào bóng lưng đáng yêu đang nhảy nhót.

“A Lê?”

Nghe tiếng, tôi thu tầm mắt lại, vừa trả tiền cho ông chủ vừa đáp: “Không có gì.

Tớ chỉ… nhớ tới bố mẹ thôi.”

Sở Uy theo lời tôi nhìn về phương xa, ngập ngừng nói: “Hình như chị ấy cũng đang nhìn chúng ta.”

“Hả?” Tôi vừa nhận trứng ngâm trà vừa lơ đãng nhìn, vô tình bị nóng, rước lấy lời trêu chọc của Sở Uy: “Thấy người ta đẹp quá à?”

Tôi bất lực nghe lời trêu của cô ấy, kéo cô ấy lên xe đạp, đưa về trường.

Nhìn thấy cô ấy thì bao nhiêu phiền não trong lòng cũng chẳng đáng kể.

“Cậu chưa từng nói với tớ chuyện này.” Đàm Nhã Hằng ngồi đối diện, vừa lấy một miếng bánh xốp nướng vừa nói: “Thảo nào hôm đó cậu trốn tiết.

Nếu cậu thật sự có chuyện gì thì cứ tìm Sở Uy là ra.”

Tôi cho miếng pho mát vào miệng, không nói gì.

Thấy thế, Đàm Nhã Hằng lại nói tiếp: “Vậy, tối nay thế nào?”

Tôi hỏi ngược lại: “Ăn ngon không?”

“Cũng tạm được.”

“Nhưng nãy giờ cậu ăn không ngừng miệng đấy.” Tôi nói.

Cô ấy lườm tôi một cái, xa xăm nói: “Đúng người, ăn gì cũng thấy ngon.”

“Đúng vậy.” Tôi phụ họa.

Đàm Nhã Hằng hắng giọng nói: “Tớ nhớ sau đó cậu có mời tớ xem buổi diễn của Sở Uy.”

“Thật ra… tớ vốn không muốn đi.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!