Chương 27

Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

18.889 chữ

20-02-2023

Trưởng công chúa Khang Định yêu hoa, bất kể là biệt viện nào cũng đều trồng đủ loại hoa, cho dù là tiểu viện trong phủ Anh quốc công này, bà cũng suy nghĩ khác người mà làm một cái phòng ấm.

Lúc nhỏ Thịnh Trường Dực ghi nhớ chuyện sớm, nên nhớ được trước đây lúc vẫn chưa đi Vân Châu, hắn còn từng đi theo mẫu thân và Trưởng công chúa tới nơi này hái hoa.

Nhưng rốt cuộc là quá lâu rồi, trong đầu chỉ còn sót lại một ít hình ảnh.

Lúc Chiết Tịch Lam tiến vào, đúng lúc hắn đang phục hồi tinh thần lại từ trong ký ức.

Hắn đứng ở trong khóm hoa ngước mắt, thoáng nhìn thấy nụ cười của nàng.

Không sai, nàng thấy hắn, liền cười thật vui vẻ, cực kỳ giống một con thú con lông xù nhìn thấy chỗ dựa, trong con mắt đều đã có sự yên bình.

Nàng vô cùng vui vẻ tới đây, đến gần, nhích tới gần, lại gần…

Thịnh Trường Dực hơi rũ mắt, chậm rãi nín thở.

Thế là hơi thở trong mắt, đều là một bữa tiệc.

Trong lúc giật mình, cũng đã đưa ra kết luận.

… Trăm hoa không theo kịp sự diễm lệ của nàng, trăm hương không bằng nàng ngát thơm.

Kí ức khi còn bé trong đầu hắn hoàn toàn thối lui, mờ nhạt, chỉ trong tích tắc lại không nhớ nổi nữa.

Đợi lúc lại ngước mắt lên lần nữa, trong mắt đã là nụ cười xán lạn của nàng, vầng sáng chói lọi, làm cho những khóm hoa bên trong phòng ấm cũng một lần nữa nhuộm màu.

Hắn nghĩ, nếu về sau nhìn thấy hoa, có lẽ sẽ chỉ nhớ rõ dáng vẻ hôm nay của nàng.

"Đứng vững đã, đừng đi quá nhanh."

Hắn ấm giọng nhắc nhở.

Chiết Tịch Lam liền đứng thật vững vàng, thở dài một tiếng: "Người yên tâm, hạ bàn của thần nữ vô cùng ổn."

*Hạ bàn: thuật ngữ võ thuật, chỉ phần dưới thắt lưng của cơ thể, đặc biệt là hai chân.

Bước chân lúc nãy của nàng đúng là hơi lớn, nhưng quả thực bất ngờ.

Nàng tò mò hỏi: "Thế tử gia, người và Trưởng công chúa Khang Định rất quen thuộc sao?"

Thịnh Trường Dực gật đầu: "Sau này nếu ta không thể kịp thời bảo vệ ngươi, xin giúp đỡ bà cũng như nhau."

Hắn quay người, đi về phía trước mấy bước: "Hôm nay nhờ vào cô mẫu để gọi ngươi tới, là vì chuyện của Tùy Du Chuẩn."

Chiết Tịch Lam đuổi kịp, lập tức nghiêm túc: "Người nói… thần nữ thật sự vẫn hơi sợ hãi."

Vừa rồi ở chỗ Yến tướng quân bên kia chỉ nói chuyện tình cảm thôi thì đã khóc rồi, cũng chưa hỏi chuyện về Tùy Du Chuẩn.

Trước mắt ở trong lòng nàng, điều quan trọng nhất chính là tính khí điên dại đột nhiên xuất hiện này của Tùy Du Chuẩn, nàng cảm thấy chuyện này rất giống một cây đao treo ở trên cổ mình, làm cho nàng mơ hồ có chút không thở nổi.

Mặc dù có Yến tướng quân và Thịnh Trường Dực giúp đỡ, nhưng nàng cũng vẫn cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Nàng không thích có uy hiếp quá lớn.

Thịnh Trường Dực dẫn nàng chậm rãi dạo bước bên trong phòng ấm, vừa đi vừa giải thích.

"Tính tình Tùy Du Chuẩn này từ trước đến nay đều như vậy, chỉ là giỏi che dấu, người thường không biết mà thôi.

Có điều, lúc trước cũng không nghiêm trọng như bây giờ, chẳng qua chỉ là nhìn có vẻ thanh quý hữu lễ kì thật là quái gở cực đoan một chút.

Ta đoán hắn như vậy, có lẽ là năm kia, chính là cái năm mà Yến tướng quân mất tích kia, mẫu thân và tiểu muội muội của hắn đột nhiên nhiễm phong hàn mà chết."

"Cho dù là dưới chân hoàng thành, kinh đô cẩm tú phồn hoa, phong hàn cũng có thể đoạt mạng người, nghe có vẻ chuyện này không có gì kỳ lạ."

"Nhưng bỗng nhiên hắn biến thành như vậy, ngoại trừ chuyện này ta thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, mấy ngày nay đã đi tra xét chuyện năm đó một chút."

"Càng tra càng không thích hợp, tuy rằng hầu hết dấu vết đã bị xóa đi, không dễ dàng tra ra được cái gì, nhưng lại khắp chốn kỳ quái.

Sau đó ta đã hỏi cô mẫu, cô mẫu nói, có lẽ là bị giết."

Chiết Tịch Lam hít sâu một hơi: "Bị giết?"

Thịnh Trường Dực gật đầu: "Hoàng Hậu nương nương bây giờ là người của Tùy Gia, Tùy Du Chuẩn là ngoại sanh [cháu ngoại trai] bà ấy thích nhất.

Từ nhỏ hắn đã vào Đông cung, học tập cùng Thái tử, là tâm phúc của Thái tử."

Chiết Tịch Lam gật đầu, chuyện này nàng biết.

Thịnh Trường Dực lại ấm giọng nói: "Mẫu thân và muội muội của Tùy Du Chuẩn cũng rất được Hoàng Hậu và Thái Tử Phi yêu thích, thường xuyên tiến cung bầu bạn."

"Hai năm trước, bọn họ giống như như thường ngày tiến cung bái kiến Hoàng Hậu, kết quả ngày ấy bị nhiễm phong hàn, nên không xuất cung, trực tiếp ở tại Trường Lạc cung của Hoàng Hậu.

Sau đó lại mời thái y bắt mạch.

Thái y nói phong hàn quá gấp, sợ là không cứu sống được, Hoàng Hậu đau buồn, lại để cho người Tùy Gia tiến cung ở cùng, không đến ba ngày, mẫu nữ Tùy Gia chết bất đắc kỳ tử."

"Lúc đó, Tùy Du Chuẩn không ở kinh đô, bị phái đi Bình Châu ban sai, chờ hắn về đến, quan tài của mẫu thân và muội muội đã hạ táng."

Chiết Tịch Lam nhíu mày, chỉ cảm thấy phía sau lưng dần dần phát lạnh.

Thịnh Trường Dực cũng trì hoãn.

Không vội vàng, chậm rãi đợi nàng thích ứng với sự lạnh lẽo trong lời nói.

Nhưng đợi nàng phục hồi tinh thần, hắn cũng không có uyển chuyển, mà nói thẳng: "Cô mẫu nói, việc này che đậy rất chặt, bà cũng không biết cụ thể, nhưng người có thể khẳng định không phải nhiễm phong hàn qua đời, nhưng trong hoàng thành chết mất hai người mà không có bất cứ động tĩnh gì, bà cũng không dám tra."

Nói đến đây, hắn nghiêng người, nhìn chăm chú vào mắt nàng: "Một năm đó Tùy Du Chuẩn liền nổi điên, đã lén làm không ít chuyện cực đoan, nhưng đều được người khác giải quyết hết.

Yến tướng quân nói với ta, mồng một tháng chạp Tùy Du Chuẩn đến Yến phủ nói là hắn chủ động xin phái đi Vân Châu tra án Phủ Châu tham ô, nhưng ta điều tra kỹ càng, thì lại không phải."

"Hắn là bị Tùy đại nhân phái đi."

"Về phần tại sao phái đi, ta nghĩ, một là để cho hắn đi rèn luyện, về sau dễ lên chức, hai là đoạn thời gian đó hắn không bình thường, lại điên nữa sợ là không được… Để cho hắn rời khỏi kinh đô một đoạn thời gian, cũng tiện tránh tai mắt của người khác."

Hắn đứng yên, vóc người cao lớn, như là tùng bách cao thẳng: "Tiểu nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, lại đọc sử thư lâu như vậy, có lẽ có kiến giải một phần nào đó.

Ngươi nói xem, vì sao hắn phải tránh ra ngoài?"

Lúc này Chiết Tịch Lam đã nghe đến nhập thần.

Có điều mặc dù nghe đến sau lưng vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, nhưng bởi vì sắc mặt và giọng điệu của Thịnh Trường Dực thật sự vững vàng, cho nên kéo theo nàng cũng không sợ hãi chút nào, chỉ đắm chìm trong trận biến cố đột ngột đó của Tùy gia.

Thịnh Trường Dực để nàng bàn luận việc này, nàng lập tức thấy có một cảm giác quen thuộc.

Năm ấy mười một tuổi, nàng cầm sử thư đến hỏi hắn điển cố trong đó, hắn cũng là giảng một nửa, rồi sau đó phải hỏi một chút về cách nhìn của nàng.

Chuyện này thật sự là quen thuộc.

Sau hắn, không còn ai từng dạy bảo nàng như vậy nữa.

Thế là đầu óc nàng bắt đầu xoay chuyển: "Nếu theo phỏng đoán của chúng ta, thần nữ đoán dựa vào tính tình của Tùy Du Chuẩn, thì biết nguyên nhân là mẫu thân và muội muội thật sự bị giết… Lại không thể báo thù, thế là lại càng cực đoan."

"Hắn muốn làm ra hành động nguy hiểm để báo thù, nhưng phụ thân hắn không cho phép, cho nên hắn chỉ có thể âm thầm làm, nhưng hẳn là không thành công, rồi sau đó lại bị cha hắn giúp đỡ giải quyết, dọn dẹp."

Lông mày nàng càng nhíu càng sâu: "Lòng hắn bất ổn như vậy, ở kinh đô đã không được rồi, cha hắn liền ném chuyện Phủ châu Vân Châu cho hắn luyện tập, cũng để cho hắn đi ra ngoài một chút, tránh né hung thủ, tránh cho bị bọn chúng nhìn ra sơ hở… Dựa theo suy nghĩ này, có khả năng bọn họ sợ chuyện bản thân biết chân tướng bị hung thủ biết được."

Vẻ mặt Chiết Tịch Lam càng ngày càng nghiêm trọng: "Cho nên, kẻ thù của bọn họ, là kẻ mà ngay cả Tùy Gia đưa sức cả nhà ra cũng không có cách nào lùng bắt được, lại còn phải giúp đỡ che giấu."

Nếu như nàng suy đoán không sai, vậy thì trong lòng nàng đã có ba người để chọn.

Nàng im ắng mở miệng, đón lấy ánh mắt tán thưởng của Thịnh Trường Dực: "Bệ hạ? Hoàng Hậu? Thái tử?"

Thịnh Trường Dực lắc đầu: "Tạm thời không biết, chỉ biết việc này không đơn giản."

Nói đến chỗ này, hắn cúi đầu, tới gần, ghé sát bên tai nàng lại khống chế ở khoảng cách phù hợp: "Việc này chính là cơ mật, không thể nói cho người ngoài.

Ta nói ra, chỉ để ngươi an lòng, cho ngươi biết vì sao Tùy Du Chuẩn lại như thế, nên cũng không cần sợ hãi hắn như vậy."

Lúc này Chiết Tịch Lam vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng khẩn trương, cũng không có chú ý tới động tác nhỏ này của hắn, chỉ gật đầu, cam đoan nói: "Thần nữ biết, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

Nàng còn nghĩ đến một chuyện khác: "Vậy nói như thế, năm ngoái ở Vân Châu Tùy Du Chuẩn nhìn trúng thần nữ, ngoại trừ chuyện Yến tướng quân, còn là vì thần nữ đã trải qua những việc tương tự với hắn sao? A nương và a tỷ của thần nữ cũng bị người ta hại chết."

Nghĩ theo cách này, vậy lại có thêm một nguyên nhân để hắn cho là nàng và hắn giống nhau.

Tâm trạng của nàng lập tức trở nên phức tạp.

Thịnh Trường Dực tiếp tục đi về phía trước: "Bất luận như thế nào, sự phát điên của hắn có hơi không giấu được nữa, ngươi gắng hết sức cách xa hắn một chút, tránh để cho hắn cắn.

Nhưng cũng đừng sợ hắn.

Ở nội thành kinh đô này, không có gì hơn là quyền và lợi đan xen vào nhau, cho dù là Đế vương chí tôn, cũng có chuyện không chi phối được, huống chi là hắn ta."

Hắn thản nhiên nói: "Mặc dù hắn là chim cắt bay lượn trên bầu trời*, nhưng vẫn chưa đủ lông cánh, nếu như tiến hành kìm hãm, thì có thể làm cho hắn biến thành một con thú bị vây khốn."

*Tên của Tùy Du Chuẩn là 随游隼: [游隼 là một loại chim cắt, tên khoa học là Falco peregrinus]

Chiết Tịch Lam lại càng thêm an lòng.

Thịnh Trường Dực luôn có thể làm cho nàng cảm thấy bản thân an toàn.

Không cần lo lắng bị mã tặc giết, cũng không cần lo lắng bị Tùy Du Chuẩn làm hại.

Nàng thở một hơi thật dài: "Kinh đô này, phức tạp hơn thần nữ nghĩ nhiều.

Cũng may phủ Nam Lăng Hầu coi như khá tốt, cũng không có phong vân quỷ quyệt như vậy."

Thịnh Trường Dực nhìn nàng một cái: "Mọi người trong phủ Nam Lăng Hầu đều là người lòng dạ lương thiện, ngươi ở chỗ đó, ta cũng an tâm."

Chiết Tịch Lam nghi hoặc nhìn về phía hắn, cảm thấy lời này của hắn thật kỳ lạ.

Hắn an tâm cái gì…

Thịnh Trường Dực lại nói tiếp một câu: "Như thế, không phụ sự nhờ cậy của phụ thân ngươi."

Chiết Tịch Lam: "À."

Nói đến Chiết Tùng Niên, nàng đang có chuyện muốn hỏi Thịnh Trường Dực.

"Thế tử gia… cha của thần nữ, đi Thanh Châu, nguy hiểm sao?"

Thịnh Trường Dực nhíu mày: "Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?"

Chiết Tịch Lam nói ra chuyện ngày ấy Kim Đản Ngân Đản đưa hai cái rương đồ trang sức bằng vàng và đồ trang sức bằng bảo thạch.

"Thần nữ nghĩ, đây đều là phủ Vân Vương cho… cha của thần nữ cũng chỉ dám lấy đồ từ phủ Vân Vương.

Người như ông ấy, đã lấy của người nhiều đồ trang sức như vậy...."

Nàng hít sâu một hơi: "Người cũng biết, thần nữ cũng không thích cha mình.

Nếu ông ấy quyết định khẳng khái chịu chết, thì chính là không oán không hối, thần nữ cũng sẽ không nói cái gì cả, còn sẽ sớm đào xong phần mộ cho ông ấy trước, thanh minh hàn thực, sẽ có một ly rượu tế cho ông ấy."

"Chỉ là thần nữ muốn có sự chuẩn bị trước."

Nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị, nàng sắp phải lập gia đình rồi, khả năng lớn là năm sau hoặc là năm sau nữa, nếu cha nàng chết trong hai năm này, hôn kỳ của nàng sẽ phải lùi lại.

Vậy nàng phải tính toán thêm một chút.

Chuyện nhỏ ví dụ như mua quan tài gì, đốt đèn Trường Minh kiểu dáng như thế nào, chuyện lớn liên quan đến giữ đạo hiếu mấy năm, có cần ra ngoài mua nhà ở hay không.

Thêm nữa là phần mộ của cha nàng.

Là chôn cất về Vân Châu hay là chôn cất ở Thanh Châu, bất luận chôn cất ở chỗ nào, nàng và Bá Thương đều phải vội về chịu tang.

Nói đến vội về chịu tang, cha nàng cả đời vì nước vì dân, có lẽ khi chết cũng sẽ có mười dặm phố dài đưa tiễn, đến lúc đó nàng cũng bằng lòng lo liệu bàn tiệc lớn hơn một chút.

Bàn tiệc lớn cần bạc, nàng cũng phải xem xem còn lại bao nhiêu bạc.

Nhiều việc lắm, nàng suy nghĩ kỹ lại, luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng.

Vẻ mặt Chiết Tịch Lam đổi tới đổi lui, Thịnh Trường Dực nhìn ở trong mắt, lại do lúc ban đầu vô cùng kinh ngạc mà dở khóc dở cười, rồi biến thành một tiếng thở dài.

Hắn thở dài: "Cũng không cần đào mộ, mua quan tài, đốt đèn Trường Minh trước cho phụ thân ngươi, ông ấy không sao cả."

"Những đồ trang sức đó, chỉ là để trong phủ Vân Vương vô dụng, cũng không ai cần, ta sửa sang lại nhà kho, nên đã nghĩ đến ngươi, lại không tiện dùng danh nghĩa của phủ Vân Vương để đưa, nên dứt khoát dùng danh nghĩa phụ thân ngươi."

Hắn tỉnh bơ như không: "Ngươi cũng biết, ta chỉ quen biết một tiểu nha đầu là ngươi, những người khác không tiện đưa."

Trong đầu Chiết Tịch Lam lúc này có đầy chuyện, cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Hoá ra là như vậy.

Thần nữ còn tưởng phải đào mộ cho cha."

Thịnh Trường Dực: "Ngươi rất chờ mong có ngày này?"

Chiết Tịch Lam dừng bước một chút, khóe miệng mỉm cười bình ổn.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Luôn sẽ có một ngày như vậy không phải sao?"

"Ông ấy mệt nhọc thành như vậy, khẳng định là mệnh chết sớm."

Thịnh Trường Dực khẽ thở dài, trong lòng tiểu nha đầu vẫn còn có lệ khí.

Lệ khí này nguôi hoặc không nguôi, kỳ thật đều không sao cả, chỉ là nóng giận hại đến sức khỏe.

Hắn dạy nàng: "Vậy thì ngươi đừng lo cho ông ấy, sống tốt chính mình là được."

Chiết Tịch Lam nghiêm túc gật đầu: "Sáu năm nay, thần nữ đã sớm học xong đạo lý này rồi."

Nàng lại cười: "Thế tử gia, cám ơn người, đã có lời nói hôm nay của người, thần nữ đi về ắt hẳn sẽ có giấc mơ đẹp."

Nàng nhìn nhìn bầu trời: "Sắc trời không còn sớm… Thế tử gia, người còn có chuyện khác không? Nếu như không có, thì thần nữ đi đến chỗ Trưởng công chúa bên kia đây."

Thịnh Trường Dực: "...."

Hắn ấm giọng nói: "Đi đi… cô mẫu hiền lành, ngươi không cần căng thẳng."

Chiết Tịch Lam: "Vâng!"

Nàng xoay người đi ra, trước lúc đi ra ngoài còn nghiêng người cười cười với hắn: "Thế tử gia, ngựa người tặng thần nữ, thần nữ rất thích, đa tạ người nhé."

Với nàng, hắn giống như tây tịch tiên sinh, không chỉ có dạy học còn tặng bút tặng mực tặng sách vở, nàng là thật lòng thật dạ cảm tạ.

Cảm tạ xong, sau đó đi thẳng ra ngoài, ngay cả một cái liếc mắt cũng không để lại.

Tiểu nha đầu đứng ở bên ngoài đi theo nàng, chờ sau khi không nghe được tiếng bước chân của hai người nữa, Thịnh Trường Dực mới bất đắc dĩ cười cười.

Tạ ơn là thật lòng tạ ơn, mỗi chữ đều là thật lòng cảm kích, không có trộn lẫn nửa phần giả, nhưng sau khi tạ ơn, thì cũng không quay đầu lại nữa.

Thật là, không có lương tâm.

Hắn cũng vén rèm lên đi ra ngoài, gió thổi qua, hắn đã nghĩ: Quên đi, từ nhỏ nàng đã như vậy rồi.

Không thể nào trách được.

………..

Chiết Tịch Lam đii theo tiểu nha hoàn lại về tới trong nhà chính.

Đi vào, lại thấy Phó Sư Sư ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cực kỳ ấm ức.

Thấy nàng quay lại, trông mong nhìn qua, gọi một tiếng: "Chiết Nhị…"

Chiết Tịch Lam mặt không đổi sắc nhìn nàng ta một cái, sau đó đi thẳng qua bên người nàng ta, lại bị nàng ta túm lấy váy một cái.

Nàng ta nhỏ giọng nói: "Chiết Nhị, cần nói ta đều nói rồi, Trưởng công chúa còn bảo ta đi ra ngồi xổm suy nghĩ, ta cũng không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì… đợi tí nữa nếu bà ấy cũng muốn ngươi đi ra ngồi xổm, ngươi cứ trực tiếp đi ra, tuyệt đối đừng tranh luận."

Có thể thấy được chính nàng ta đã tranh luận.

Nhưng cũng thấy được sau khi nàng ta tranh luận đã không ăn được quả ngon.

Chiết Tịch Lam lay lay chân: "Buông ra đi."

Phó Tam liền buông tay ra, nhìn nàng vào cửa, nhìn nàng bị rèm che lại, cuối cùng thở dài một tiếng, lại ấm ức ôm đầu ngồi xổm, tức giận bất bình.

Rõ ràng nàng ta thiếu chút nữa chết đi, làm sao vẫn là nàng ta chịu tội chứ! Quá không công bằng!

Mà trong phòng, Chiết Tịch Lam đang ngồi ở trên ghế, không có bị xét hỏi, còn được mời uống trà.

Trưởng công chúa Khang Định nói: "Trường Dực nói với ta, nó phải gặp mặt nói chuyện phụ thân ngươi cho ngươi, vô cùng khẩn cấp, nên đã xin ta tới gặp ngươi."

"Các ngươi nói xong rồi?"

Chiết Tịch Lam gật đầu: "Vâng, nói xong rồi ạ."

Trưởng công chúa Khang Định nâng chén trà lên, thổi một hơi, bọt trà trong chén bị thổi ra, bà uống một ngụm trà, cũng không hỏi nói chuyện gì, nói trước: "Nó còn nhờ cho ta bảo vệ nhiều cho ngươi, giúp đỡ thêm cho ngươi."

Sau đó không đợi Chiết Tịch Lam nói chuyện, lại nói: "Ta từng gặp phụ thân ngươi."

Chiết Tịch Lam ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc: "Người từng gặp?"

Trưởng công chúa Khang Định: "Tất nhiên, dáng dấp hắn vô cùng tốt, ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng.

Chỉ là con người ta tâm địa tốt, cũng không giành giật phụ nam nhà lành, nên không hề động đến hắn"

Chiết Tịch Lam khẽ chớp mắt, trong lúc nhất thời lại không biết đáp lời như thế nào.

Nàng lớn lên ở Vân Châu, lời nói thô tục gì cũng đều đã từng nghe qua, nhưng loại tính tình dũng mãnh này của Trưởng công chúa, nàng vẫn chưa từng gặp.

Nhưng Trưởng công chúa cũng không cần nàng nói chuyện, tiếp tục nói: "Về sau, một câu của cha ngươi đã đắc tội Bệ hạ và Tần gia, để Tiên đế thoải mái giết Tần Trung, thì ta lại càng nhớ kỹ hắn."

Bà cười rộ lên, tay nắm chén trà, gẩy gẩy nhẹ nhàng trên chén trà: "Ta có tử thù với Tần Trung."

Mặc dù Chiết Tịch Lam không biết Tần Trung là ai, nhưng cũng hiểu đại khái ý của Trưởng công chúa.

Nàng từng nghe cha nói là ông ấy đắc tội Tần gia ở kinh đô, cho nên mới bị Phủ Châu chèn ép.

Có lẽ Tần Trung chính là người của Tần gia bị Tiên đế giết năm đó.

Có điều, nàng nhạy cảm phát hiện câu "Ta có thù với Tần Trung" này của Trưởng công chúa có ý riêng, thế là không dám tùy tiện nói lời phụ họa, mà ngay cả tiếng hít thở cũng bắt đầu nhẹ hơn.

Nàng ưỡn lưng đến thẳng tắp, con mắt nửa sáng nửa tối.

Bởi vì những việc đã trải qua lúc còn nhỏ, Chiết Tịch Lam đặc biệt nhạy cảm với lời nói và ánh mắt người khác.

Nàng cảm thấy mình sẽ không đoán sai ý của Trưởng công chúa.

Trong lời nói của bà ấy đúng là có hàm ý khác.

Nhưng là vì cái gì đây?

Nàng nghĩ lại chuyện vừa nãy… Trưởng công chúa nhắc tới Chiết Tùng Niên trước, lại nhắc đến Tần gia.

Chiết Tịch Lam chắc chắn là hận Tần gia.

Lúc còn nhỏ, nàng còn nghĩ nếu mình có được võ công cái thế, cũng nên trèo đèo lội suối đến kinh đô lấy đầu cẩu của lão tặc Tần gia.

Suy cho cùng, nếu không phải hắn sai khiến Phủ Châu ức hiếp, nhà họ những năm đó cũng không cần sống khốn khổ như vậy.

Nhưng sau khi lớn lên, cũng không hề nghĩ như vậy nữa.

Nàng không làm được.

Không làm được, sẽ không bằng lòng nghĩ trước, bằng không thì không làm được lại càng đau khổ.

Vậy lúc này, Trưởng công chúa là muốn thăm dò cái gì sao? Thăm dò nàng có căm hận Tần gia hay không?

Trưởng công chúa nói, bà có tử thù với Tần Trung… Vậy Tần Trung chết rồi, bà vẫn có thù với những người khác của Tần gia sao?

Tim Chiết Tịch Lam đập thình thịch.

Nàng cũng không lo lắng Trưởng công chúa Khang Định sẽ hại nàng, bởi vì nàng tin Thịnh Trường Dực.

Thịnh Trường Dực nói Trưởng công chúa Khang Định có thể tin, vậy thì có thể tin.

Bây giờ bà ấy nói lời nói này, là muốn nói bà có thể giúp đỡ báo thù Tần gia sao?

Không......Không đúng.

Trái tim Chiết Tịch Lam dần dần bình tĩnh lại.

Không đúng.

Nếu như bà ấy có ý này, thì sẽ không nói có thù với Tần Trung, mà là có thù với Tần gia.

Bởi vì Tần Trung đã chết rồi.

Sau lưng Chiết Tịch Lam đổ mồ hôi, bởi vì nàng thiếu chút nữa đã tưởng là Trưởng công chúa có ý này..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!