Chương 6

Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

9.749 chữ

08-03-2023

Trong phòng học vang lên tiếng hét vô cùng thê thảm của Hà Đông Lâm, còn lại là một mảnh yên tĩnh.

Ai cũng không thể ngờ, Phương Vũ ngày thường không có tiếng tăm gì lại có một mặt hung tàn độc ác như vậy.

Xương tay của Hà Đông Lâm bị Phương Vũ trực tiếp dùng chân nghiền nát!

Sau khi nhìn thấy một màn này, mấy đàn em khác của Hà Đông Lâm vốn dĩ còn đang muốn đánh lén Phương Vũ, trong lòng lạnh run, không dám động đậy nữa.

“Thầy ơi, thầy nhanh chút đi ạ, chậm thêm chút nữa nói không chừng Phương Vũ sẽ bị đánh bị thương nặng đấy ạ!”

Lúc này, bên ngoài phòng học truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có giọng nói của Lưu mập.

Ngay sau đó, Hoàng Hải và Lưu mập từ cửa sau phòng học đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng Phương Vũ đang giẫm tay Hà Đông Lâm, cậu ta trông cực kỳ thê thảm đau đến run rẩy.

Cục diện này hoàn toàn tương phản với những gì Lưu mập suy đoán, nhất thời Lưu mập trợn tròn mắt nhìn, sững sờ ngay tại chỗ.

Hoàng Hải kịp phản ứng lại, sắc mặt xanh mét, tức giận nói: “Sao lại thế nào? Đã xảy ra chuyện gì vậy! Các em muốn tạo phản đúng không?”

Nhìn thấy Phương Vũ không có chút phản ứng nào, Hoàng Hải bước nhanh đi đến trước mặt Phương Vũ, chỉ vào Phương Vũ nói: “Phương Vũ, em dám đánh bạn học sao? Còn không buông chân em ra hả!”

Phương Vũ nhìn Hoàng Hải nói: “Là bọn họ ra tay trước, bàn và sách của em cũng bị bọn họ ném ra phía sau.”

“Các em ấy ra tay trước thì thế nào? Em đánh người ta bị thương là em không đúng! Lập tức nhấc chân ra ngay!” Hoàng Hải tức giận đến toàn thân khẽ run rẩy.

Phải biết rằng, người bị Phương Vũ giẫm chân lên là Hà Đông Lâm đấy!

Bố của Hà Đông Lâm Hà Đông Thành vốn là ông chủ của một công ty xây dựng, tính tình nóng nảy, phía dưới còn có rất nhiều đàn em bán mạng cho ông ta.

Nếu chuyện này xử lý không tốt, không chỉ Phương Vũ gặp họa mà Hoàng Hải cũng bị giận chó đánh mèo!

“Được thôi.” Phương Vũ nhấc chân ra.

Hoàng Hải thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ông ta còn chưa thở phào xong.

“Rầm!”

Phương Dạ một cước đá vào bụng Hà Đông Lâm, cậu ta bị đá văng ra đụng trúng tường trong phòng học, phun một ngụm máu lớn, hôn mê bất tỉnh.

“Sau cú đá này, em và cậu ta hòa nhau.” Phương Vũ thản nhiên nói.

Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Hà Đông Lâm, Hoàng Hải chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.

Ông ta không thể tưởng tượng, Hà Văn Thành nhìn thấy con trai cưng của mình bị đánh thành bộ dáng như hiện tại, không biết sẽ có phản ứng như thế nào nữa.

“Em…” Hoàng Hải chỉ vào khuôn mặt hờ hững của Phương Vũ, tức đến không nói thành lời.

Ông ta không ngờ, Phương Vũ vẫn luôn an phận trong hơn hai năm qua, trước lúc tốt nghiệp cấp ba lại gây ra tai họa lớn như vậy!

“Nhanh đỡ Hà Đông Lâm và Hồ Đào đến phòng y tế đi!” Hoàng Hải hét lớn với mấy học sinh đang bị dọa sợ kia.

Mấy đàn em của Hà Đông Lâm kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên trước, đỡ hai người nằm trên đất ra khỏi phòng học.

Hoàng Hải quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Vũ, nói: “Em, theo thầy đến văn phòng!”

Lưu mập nhìn Phương Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi và buồn bã.

Cậu ta biết, tai họa hôm nay Phương Vũ gây ra chắc chắn không thể nào được bỏ qua.

Kết quả tốt nhất là Phương Vũ bị đuổi học, sau đó bồi thường tiền thuốc men.

Kết quả xấu nhất là Phương Vũ phải hứng chịu cơn phẫn nộ của Hà Văn Thành, từ nay về sau biến mất khỏi thành phố Giang Hải.

Sau khi Phương Vũ đi theo Hoàng Hải ra khỏi lớp học, trong phòng học giống như bùng nổ sôi nổi hơn hẳn.

“Mẹ nó… Phương Vũ quá mạnh rồi… Đánh Hà Đông Lâm thành dáng vẻ thê thảm như vậy…”

“Trước đây tôi còn cho rằng Phương Vũ là người hướng nói không dám nhiều lời với người khác, không ngờ cậu ta lại độc ác tàn nhẫn như vậy đấy…”

Nhóm học sinh nam nữ đang thảo luận về Phương Vũ, trong đó ngoại trừ có ít người khiếp sợ thì cũng có vài người hả giận.

Hà Đông Lâm dựa vào bối cảnh của gia đình mình, ở trong lớp luôn vênh váo hống hách, có không ít người sớm đã không vừa mắt cậu ta rồi.

Hôm nay Phương Vũ đánh Hà Đông Lâm thành bộ dáng như vậy, coi như đã làm một việc mà bọn họ rất muốn làm nhưng vẫn không dám làm.

“Ha ha, các cậu cảm thấy Phương Vũ rất tài giỏi sao? Thực ra cậu ta là một tên đần! Sắp tốt nghiệp rồi mà còn dám đánh bạn học, hình phạt thấp nhất là bị đuổi học! Nói không chừng còn bị ghi vào hồ sơ, sau này cũng không thể tham gia kỳ thi đại học nữa!”

“Hơn nữa, bố của Hà Đông Lâm nhất định sẽ không buông tha cho Phương Vũ, tôi đã gặp bố của Hà Đông Lâm mấy lần rồi, ông ta ở chỗ chúng ta rất có thế lực, dưới quyền có một đám đàn em, hôm nay Phương Vũ ra khỏi cổng trường có thể giữ được cái mạng nhỏ kia hay không cũng rất khó nói!” Tưởng Duyệt cười lạnh nói.

“Nói chung, qua ngày hôm nay, đời này của Phương Vũ coi như bị hủy hoại rồi, không thể nào tham gia kỳ thi đại học, còn bị người nhà Hà Đông Lâm trả thù, không chết thì cũng tàn phế…” Hứa Hiểu Na bạn cùng bàn của Tưởng Duyệt bổ sung nói.

Bọn họ vừa nói như vậy, học sinh trong lớn cũng cảm thấy quả thực là như vậy.

Nhưng mà Phương Vũ và bọn họ vốn không qua lại với nhau, cho dù là bị đuổi học hay là bị đánh chết, vậy thì liên quan gì đến bọn họ chứ?

Bọn họ cũng chỉ muốn nhìn thấy Hà Đông Lâm bị giày xéo, cảm thấy rất hả giận mà thôi.

Trong văn phòng.

Sắc mặt Hoàng Hải xanh mét, bàn tay cầm cốc nước khẽ run.

“Phương Vũ, chuyện của em tôi không thể xử lý được, tôi phải trực tiếp báo lên phòng giáo dục, để bọn họ xử lý.

Em… tự cầu phúc cho mình đi.”

Hoàng Hải trầm giọng nói.

Phương Vũ không thèm để ý.

Anh đến trường học là vì quá nhàm chán mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, trừng phạt gì đó đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hành động khiêu khích của Hà Đông Lâm thực ra khiến cho sự nhàm chán trong thời gian dài của anh cảm nhận được niềm vui đã mất từ lâu.

Mặc dù Phương Vũ sống mấy ngàn năm rồi, nhưng dù sao anh vẫn là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có Trúc cơ.

Về bản chất, Phương Vũ vẫn là người phàm, chỉ cần là người phàm thì sẽ có hỏa khí.

Bất luận là thực lực hay là sự từng trải thì Phương Vũ cũng hơn Hà Đông Lâm không biết bao nhiêu lần, lúc nên ra tay vẫn phải ra tay.

Hơn nữa, cảm giác bắt nạt kẻ yếu rất thoải mái nữa!1

Trong phòng học.

Đường Tiểu Nhu vừa đi vào lớp học, nhìn thấy vết máu phía sau lớp học còn có bàn xiêu vẹo, sách vở rơi đầy đất.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Đường Tiểu Nhu không hiểu chuyện gì cả, nhìn bạn học xung quanh.

Mà những người này sau khi nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đi vào, cũng ngậm miệng lại, dùng ánh mắt khác thường nhìn Đường Tiểu Nhu.

Đường Tiểu Nhu trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy vị trí của Phương Vũ bên cạnh chỉ còn một cái ghế, lúc này mới biết bàn học phía sau lớp là của Phương Vũ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Tiểu Nhu chau mày, không hiểu gì cả.

Lưu mập ở phía sau nhìn Đường Tiểu Nhu, đột nhiên hai mắt sáng lên.

Phương Vũ hình như còn có thể cứu được!

Sau đó, Lưu mập bảo Đường Tiểu Nhu ra ngoài hành lang, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra trước đó cho Đường Tiểu Nhu nghe.

“Cậu ấy, cậu ấy trực tiếp giẫm nát xương tay của người khác sao?” Đường Tiểu Nhu che khuôn miệng nhỏ nhắn, không thể tin nổi hỏi.

“Đúng vậy… chúng tôi đều nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy nổi da gà đây… Dáng người thằng nhóc Phương Vũ trông rất yếu ớt nhưng chân lại rất có sức đấy…” Lưu mập nghĩ lại còn sợ hãi nói.

Đường Tiểu Nhu rơi vào trầm tư.

Đối với cô mà nói, đây chính là một cơ hội tốt.

Đây là cơ hội tốt để áp chế Phương Vũ chữa bệnh cho ông cụ Đường.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách để Phương Vũ không bị đuổi học.” Đường Tiểu Nhu nói với Lưu mập.

“Vậy thì tốt quá!” Lưu mập mừng rỡ nói.

Đường Tiểu Nhu chính là cô chủ nhà họ Đường, chỉ cần cô bằng lòng ra tay giúp đỡ, Phương Vũ chắc chắn có thể được cứu!

Phòng giáo vụ.

Phương Vũ đứng trước mặt chủ nhiệm phòng giáo vụ Phan Cường, thầy giáo chủ nhiệm Hoàng Hải đứng bên cạnh.

“Phương Vũ, chúng tôi đã thông báo cho bố của Hà Đông Lâm rồi, ông ấy đang gấp rút đến đây.

Trước đó, tôi muốn biết, tại sao cậu đánh bạn học Hà Đông Lâm?” Phan Cường xụ mặt chất vấn anh.

“Em đã nói rồi, là cậu ta ra tay trước.

Cậu ta ném sách, bàn học của em ra sau lớp, em bảo cậu ta chuyển lại vị trí cũ nhưng cậu ta không chịu, hơn nữa còn ra tay đánh em nữa.” Phương Vũ nói đúng sự thật.

“Cậu ta ra tay trước sao? Vậy tại sao người bị thương bây giờ lại là cậu ta chứ? Mà cậu lại không chút thương tổn nào?” Phan Cường nhíu mày nói.

“Rất đơn giản, bởi vì em đánh nhau giỏi hơn cậu ta.” Phương Vũ trả lời.

Phan Cường đột nhiên đập bàn đứng lên, tức giận nói: “Thúi lắm! Cậu đánh người ta rồi còn bày ra dáng vẻ đương nhiên như vậy sao? Cậu xem lại mình đi trông có giống một học sinh không? Giống một thiếu niên trẻ không? Tôi muốn gọi người nhà của cậu đến, xem xem bọn họ dạy cậu làm người như thế nào!”1

“Em không có người nhà, không cần phải gọi điện thoại đâu.” Phương Vũ nói.

“Không có người nhà sao?” Phan Cường nhìn Hoàng Hải.

Hoàng Hải chần chừ một lúc nói: “Chủ nhiệm Phan, Phương Vũ… quả thực là không có người nhà, trên hồ sơ của em ấy ghi rõ em ấy là trẻ mồ côi, được cụ già nuôi nấng khôn lớn, mà cụ già kia lúc em ấy lên trung học đã qua đời rồi.”

“Thì ra là trẻ mồ côi, trẻ mồ côi thì càng không nên làm như vậy! Cậu không thấy có lỗi với ơn dưỡng dục của cụ già sao? Nếu như cụ già ở dưới suốt vàng có linh thiêng biết cậu…” Phan Cường vẫn đang tràn đầy lửa giận mà răn dạy anh.

Nội dung trên hồ sơ của Phương Vũ, đương nhiên toàn là giả rồi, cụ già gì đó căn bản không hề tồn tại.

Hơn nữa, Phương Vũ cũng không muốn nghe một người trẻ hơn mình mấy ngàn tuổi khuyên răn, vì vậy mở miệng ngắt lời: “Chủ nhiệm Phan, thầy trực tiếp tuyên bố quyết định xử phạt em là được rồi, em không có thời gian nghe thầy nói lời vô nghĩa đâu.”

“Cậu, cậu…” Phan Cường bị chọc tức đến mức không nói nên lời, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!