Chương 30

Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

12.707 chữ

07-01-2023

"Hệ thống, lúc tôi ta xuyên qua thì Hứa Mộng Lâm kỳ thật đã chết đúng không."

"Đúng vậy."

Nếu như suy đoán của cậu là đúng, vậy thì sự việc kế tiếp sẽ như thế này.

Vì muốn tìm vật thí nghiệm cho thực nghiệm của mình, Lục Hân chuyển mục tiêu về phía Hứa Mộng Lâm, hắn cố tình tiếp cận anh ta, dựa vào việc anh ta thích hắn mà hoàn thành mục tiêu của mình.

Sau khi hai người quen thuộc, Lục Hân tìm một thời cơ tốt, mang Hứa Mộng Lâm về căn phòng cho thuê kia, hoàn thành nhiệm vụ rút máu.

Nhưng rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hứa Mộng Lâm sẽ phản sát, cuối cùng rồi lại bị Lục Hân phản sát ngược lại, nguyên nhân sâu xa cũng chỉ có thể chờ Lục Hân trở về, nghe hắn kể lại.

Hứa Lang xoa xoa đôi mắt chua xót của mình, nhắm mắt lại, nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát.

Trong bóng đêm an tĩnh, "rầm" một tiếng, cửa bị mở ra, làm Hứa Lang bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ.

Hứa Lang cố sức mà nhìn ra cửa, nơi đó có thân ảnh của một người, cậu thử mở miệng hỏi: "Lục Hân?"

Nửa ngày sau, bóng dáng kia mới há mồm, "Hứa Mộng Lâm, tôi không nghĩ tới năng lực em còn rất lớn."

Trong bóng đêm, Lục Hân chậm rãi đi về phía Hứa Lang, "Rốt cuộc thì em đã nói gì với cô ấy?"

"Cũng không nói gì nhiều. Chỉ tâm sự đơn giản mà thôi. Còn có thể nói gì bây giờ."

"Bệnh tình của cô ấy vốn dĩ đã không tốt, em lại k1ch thích cổ, khiến bệnh tình của cổ chuyển biến xấu, lỡ như cô ấy có mệnh hệ gì, em lấy cái gì bồi thường cô ấy?"

Ngữ khí chất vấn lập tức đẩy toàn bộ không khí l3n đỉnh điểm.

Hứa Lang đứng lên khỏi sô pha, chậm rãi đi đến bên người Lục Hân, nhẹ giọng nói: "Lấy cái gì bồi thường cổ? Không phải em đã bồi cho tính mạng của mình cho cổ sao.

Anh quên rồi hả? Trí nhớ của thầy Lục cũng không được tốt lắm thì phải."

Dứt câu, hô hấp của người đối diện đình trệ, Hứa Lang thậm chí có thể tưởng tượng được biểu tình gần như là vặn vẹo của Lục Hân.

"Em khôi phục trí nhớ?"

"Thật ra thì vẫn chưa."

"Chưa có, vậy em nói bậy cái gì?"

"Nói bậy? Em không hề nói bậy.

Lục Hân, anh lại tiếp xúc với em lần nữa, có phải là bởi vì anh cảm thấy hứng thú với việc "chết đi sống lại" của em hay không.

Cái người mà do tự tay mình đập chết, đảo mắt lại xuất hiện trước mặt mình một cách tươi sống, có phải rất kinh ngạc hay không, đối với những người có tâm lý bi3n thái như anh mà nói, hẳn là kinh hỉ lớn hơn kinh ngạc đi."

Người đối diện lại trầm mặc lần nữa, Hứa Lang đi đến chỗ vách tường, "cạch" một tiếng, bật đèn trong phòng khách lên.

Ánh sáng của đèn điện lập tức chiếu rõ rành mạch mỗi một góc phòng, bao gồm cả cửa thư phòng đã bị mở ra kia.

Ánh mắt của Lục Hân chuyển từ thư phòng tới chỗ cuốn Sổ đỏ đang rơi rụng trên sô pha kia, bỗng nhiên, hắn cười ra tiếng, "Không sai, tôi chính là rất tò mò, cái người do chính tay tôi gi3t ch3t, làm thế nào lại có thể xuất hiện trước mắt tôi lần nữa."

Hắn vuốt vuốt tóc, bậc lửa điếu thuốc, hung hăng mà hít một hơi.

Hứa Lang nói tiếp, "Em bất quá chỉ là thử người phụ nữ kia một chút, không nghĩ tới cô ấy lại thiếu kiên nhẫn như vậy, giũ luôn đuôi cáo của anh ra ngoài.

Căn bản thì em cũng không biết nguyên nhân anh tiếp cận em, nhưng buổi sáng hôm nay, em cũng đã nghĩ thông suốt mọi chuyện."

Hứa Lang nói những suy đoán trinh thám của mình cho Lục Hân nghe, sau khi nói xong còn hỏi ra nghi vấn của mình.

"Chúng ta đều đã thẳng thắn thành khẩn với nhau như thế, vậy thì anh hãy nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng cho thuê kia luôn đi."

Điếu thuốc đã bị Lục Hân hút ba khẩu là xong, hắn phun một ngụm khói cuối cùng lên mặt Hứa Lang, đợi một hồi lâu sau mới bắt đầu kể ra.

"Hứa Mộng Lâm thực thông minh, cũng  rất hiểu biết tôi. Anh ta đối với sự tiếp xúc của tôi, ngay từ đầu liền biết là tôi có ý đồ khác, nhưng anh ta lại không thèm để ý, anh ta rất thích thú đối với sự hỏi han ân cần của tôi.

Tình cảm của chúng tôi, dưới sự lý giải của anh ta đã nhanh chóng gần gũi hơn. Cho tới lúc tôi cảm thấy thời cơ đã đến, đưa ra lời đề nghị nên phát triển thêm một bước.

Anh ta đáp ứng, đồng thời anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước. Trước khi tôi tiêm thuốc mê vào anh ta, anh ta đã cho tôi uống thuốc ngủ.

Em xem anh ta, thông minh cỡ nào, hiểu được cần nên đánh một đòn phủ đầu cỡ nào.

Cho tôi uống thuốc ngủ còn chưa yên tâm, lại tiêm thêm thuốc mê mà tôi đã chuẩn bị cho anh ta vào người của tôi.

Đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã bị anh ta cột vào trên giường.

Kỳ thật trường hợp đã bị anh ta khống chế được, nhưng ai mượn anh ta lại thích tôi như vậy chứ."

Lục Hân lại đốt một điếu thuốc, trong màn sương khói lượn lờ, lại mở miệng lần nữa.

"Tôi nói những câu "hoa ngôn xảo ngữ" một phen, ang ta liền mềm lòng, nới lỏng dây trói cho tôi.

Em xem, anh ta không chỉ có thông minh, còn có ngu ngốc nữa. Ngu đến doạ người.

Tôi nhân lúc anh ta đang chuẩn bị một bữa tối đầy ánh nến, cầm lên bình hoa trong phòng, lập tức đập vào đầu anh ta. Anh ta ngã ra đất.

Máu chảy dơ hết cả sàng nhà."

"Sau khi giết anh ta, tôi lập tức rời đi, không nghĩ tới ngày hôm sau lại có thể nhìn thấy em trong trường học. Hơn nữa...," Lục Hân đi đến bên người Hứa Lang, dán sát thân mình của hắn lên người cậu, gần đến nổi cứ như không hề tồn tại một khoảng cách nào giữa hai người, "Tôi phát hiện em mất trí nhớ, mà em cũng không hề giống với lúc trước.

Không thể không nói, chiêu này của em rất tuyệt, cũng hấp dẫn được sự chú ý của tôi rất tốt.

Tôi bị em hấp dẫn đến nóng cả người lên, hận không thể ngay lập tức đè em lên giường mà "cọ xác"."

"Em không phải Hứa Mộng Lâm đúng chứ."

Ồh, bị phát hiện rồi.

"Em với anh ta cực kỳ khác nhau, trong mắt của anh ta chỉ có sự điên cuồng ghê tởm, lúc bị anh ta nhìn, cả người tôi đều nổi da gà, khó chịu đến nổi chỉ muốn đập anh ta một phát chết tươi.

Chỉ cần anh ta chạm vào tôi một chút thôi, tôi liền muốn ói, em có biết cái loại cảm giác này không?

Giống như là có một loại đồ vật lạnh lẽo nào đó cứ dính dính lên tay, nhưng lại không lấy nó ra được. Cảm giác thật ghê tởm.

Nhưng em thì khác, ánh mắt lúc em xem tôi cứ như là một vật gì đó rất mê người, khiến tim tôi ngứa ngáy."

Hắn duỗi tay sờ lên mặt Hứa Lang, xúc cảm mịn màng khiến linh hồn của hắn run lên một trận, "Tôi thích th4n thể của em, nó khiến tôi có một loại cảm giác nói không nên lời, cứ như sắp bay lên vậy."

Hứa Lang cười nhạt một tiếng, "Anh đây là đang thổ lộ ngầm với em hả?

Nếu vậy thì cô ấy phải làm sao bây giờ? Không có máu tươi của em, cô ấy sẽ già rất nhanh."

Động tác của Lục Hân cứng lại, biểu tình trên mặt vặn vẹo, nhưng nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, "Nếu lấy máu với một số lượng thích hợp thì sẽ không có hại gì với cơ thể cả."

"À ~ ý của anh là, em vẫn còn là vật thí nghiệm anh?

Nhưng em lại không muốn trở thành vật thí nghiệm của anh, anh vẫn là nên tìm người khác đi. Yên tâm, rốt cuộc thì em vẫn còn muốn sống, em sẽ không nói chuyện của anh cho người khác biết đâu."

Hứa Lang có cảm giác nếu mình còn ở chung một không gian với vị "huynh đài" này thì cậu sẽ bị tức chết mất, cậu lập tức xoay người, muốn đi ra ngoài.

"Không được đi."

Lục Hân đột nhiên siết chặt lấy eo của Hứa Lang, đánh gãy bước chân đang đi về phía trước của cậu.

"Em không phải Hứa Mộng Lâm. Cho nên em sẽ không cam tâm tình nguyện làm theo những gì mà anh ta đã chấp nhận làm với anh."

Lục Hân nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, "Em không thích tôi?"

Hắn bẻ mặt Hứa Lang lại, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mặt của cậu, hơi thở cực nóng phả lên mặt của Hứa Lang, "Nói, em có thích tôi hay không?"

"Anh đoán thử xem? Thầy Lục."

Gương mặt của Lục Hân nháy mắt vặn vẹo, hắn "hừ" lạnh một tiếng, tuỳ ý mà dời tầm mắt lên sô pha.

"Không thích, tôi đây đành phải nhốt em đến khi em thích tôi mới thôi."

Vì thế, Hứa Lang lại lại lại bị nhốt trong phòng tối.

Nhưng may mắn chính là, hung thủ gi3t ch3t Hứa Mộng Lâm đã tìm được.

Ngày tháng cứ trôi qua "không mặn không nhạt", thời gian mỗi ngày Lục Hân nhìn Hứa Lang cũng càng ngày càng dài, tình yêu trong ánh mắt theo thời gian trôi qua cũng càng ngày càng nhiều.

Lục Hân cũng không hề lấy máu của Hứa Lang nữa.

Có một ngày, Lục Hân bừng tỉnh từ trong mộng, nước mắt đầm đìa làm ướt cả gối đầu, hắn hung hăng mà nuốt một ngụm nước miếng, sau đó bế Hứa Lang đang nằm trong lòng nguc của hắn lên, gắt gao ôm vào lòng, trong miệng còn không ngừng nói thầm "Không cần đi. Không cần đi."

Trong lúc ngủ mơ, Hứa Lang bị hắn ôm chặt đến tỉnh giấc, đôi mắt buồn ngủ mong lung, trong lúc mơ hồ hỏi "Anh làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à."

Lục Hân đem gương mặt đang ướt nhẹp của hắn dán lên mặt của Hứa Lang, miệng hoảng loạn mà hôn lên môi cậu, sự sợ hãi truyền ra từ trong xương cốt khiến Lục Hân hoảng hốt bất an.

"Tôi sai rồi, tôi yêu em. Không cần đi được không." Tiếng khóc yếu ớt của người đàn ông khiến Hứa Lang đau lòng như bị kim chích, cậu trấn an mà sờ sờ lưng của hắn, "Em không đi đâu hết, đừng sợ."

"Tôi mơ thấy em đi rồi, em trả thù tôi đã rút máu của em, cho nên em đã chết trong lòng nguc của tôi."

"Anh không có rút máu của em, người mà anh rút máu chính là Hứa Mộng Lâm, chứ không phải em."

Cứ như là bắt được sợi dây cứu mạng vậy, Lục Hân ôm chặt lấy Hứa Lang, hắn lải nhải nói: "Đúng đúng, tôi làm sao nhẫn tâm mà rút máu của em. Tôi yêu em như vậy. Yêu em như vậy."

Từ khi hắn mơ thấy ác mộng này, Lục Hân trông giữ Hứa Lang càng thêm nghiêm ngặt, hắn cũng không đến trường dạy học nữa, chỉ ngồi trong nhà với Hứa Lang.

Thậm chí đôi khi hắn có thể nhìn Hứa Lang cả một ngày.

Nhìn Lục Hân dần dần lâm vào si ngốc, Hứa Lang luyến tiếc nhưng vẫn phải đưa ra quyết định.

Trước khi đi, Hứa Lang sờ sờ Lục Hân còn đang ngủ say, ôn nhu nói: "Em ở nhà chờ anh."

Lục Hân cảm giác như là đồ vật mà hắn đang ôm trong lòng càng ngày càng lạnh, hắn cúi đầu nhìn một chút, phát hiện chính mình vậy mà lại ôm một khối băng rất lớn, sau đó hắn ném khối băng xuống đất, nhưng khi khối băng rơi xuống lại dẫn đến tuyết lở.

Từng mảng tuyết trắng "rầm rầm" lăn về phía của Lục Hân, chôn luôn cả người hắn ở phía dưới.

Mồ hôi lạnh tủa ra khắp người, Lục Hân lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

Thì ra chỉ là mơ.

Hắn lau mồ hôi trên trán một chút, ánh mắt nhu tình như nước mà nhìn Hứa Lang đang an tĩnh nằm trên giường, "Tôi mơ thấy ác mộng." Hắn lại nằm trở về, ôm Hứa Lang vào trong lòng nguc.

Động tác của Lục Hân đột nhiên cứng lại, hắn thật cẩn thận mà kề sát miệng mình lên mũi cậu, nhưng hắn lại không cảm giác được tiếng hít thở quen thuộc.

"Hứa Mộng Lâm, tôi mơ thấy ác mộng, em mau dậy dỗ dành tôi đi."

Hắn đung đưa cơ thể của Hứa Lang, thân hình cậu cứng đờ, đã không còn sự mềm mại của ngày xưa, "Em mau dậy, dây đi chứ."

Càng ngày càng nhiều nước mắt tràn ra khỏi khoé mắt, hắn dán sát gương mặt của mình lên mặt của Hứa Lang, mặc kệ những giọt nước mắt đã làm ướt hết gương mặt lạnh lẽo của cậu.

Tiếng khóc trầm thấp khàn khàn vang lên  trong phòng ngủ suốt một đêm.

Sáng sớm, gương mặt của Lục Hân mọc đầy râu ria xồm xoàm, dại ra mà ôm Hứa Lang, trong mắt đã không còn có ánh sáng của ngày xưa, "Ngoan, chúng ta phải ăn cơm sáng. Em nằm trên giường chờ tôi, tôi đi ra ngoài mua cơm sáng cho em."

Hắn cũng không cầm bất cứ vật gì trên tay, biểu tình hoảng hốt mà bước xuống giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Trên đường nhiều người lui tới đều tò mò mà nhìn người đàn ông có diện mạo soái khí nhưng lại lôi thôi lếch thếch này, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lục Hân căn bản không để ý tới ánh nhìn của người khác, trong miệng của hắn vẫn cứ nói thầm, "Tôi đi mua hoành thánh mà em thích ăn nhất. Vừa nóng vừa ngon, ăn xong khẳng định có thể làm tăng nhiệt độ cơ thể của em lên."

Lục Hân đang xách một bịch hoành thánh, đột nhiên nhìn thấy Hứa Lang đang đứng giữa lộ lớn, biểu tình của hắn hoảng hốt, sau đó hai mắt liền sáng lên, hắn chạy nhanh về phía Hứa Lang, "Bảo bối, tôi có mua hoành thánh cho em đây, canh lúc còn nóng em mau ăn đi."

Tiếng thắng xe, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, một bịch hoành thánh nóng hổi bị văng lên giữa không trung, rơi xuống mặt đất, xen lẫn trong đó là óc trắng đỏ rải rác trên đường.

Lục Hân bị xe đụng chết.

"Hệ thống, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, hiện tại có thể hứa nguyện được chưa?"

"Có thể."

"Nguyện vọng của tôi chính là được sống với Tống Dịch Hành trong không gian thứ nhất, vĩnh vĩnh viễn viễn."

"Được, tôi sẽ thoả mãn anh."

Sau một trận choáng váng đầu óc, Hứa Lang xuất hiện trước một căn biệt thự quen thuộc.

Cậu nhìn thấy được Tống Dịch Hành đang đứng tại chỗ, cậu mỉm cười đi về phía hắn.

"Sao lại thế này? Nhiệm vụ của Lang Lang kết thúc rồi sao?"

"Đúng vậy, lầu trên không thấy phát sóng trực tiếp đã chào bế mạc rồi à, Hệ thống xuất hiện thực hiện nguyện vọng của cậu ấy rồi."

"Nguyện vọng của cậu ấy là gì vậy?"

"Hứa Lang và Tống Dịch Hành mãi mãi ở bên nhau.

"Kết thúc, rải hoa!"

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hoàn_

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!