Chương 1

Ta Nuôi Một Ma Quân

11.560 chữ

17-06-2023

1.

Sau khi xuyên sách, ta ngẩn ngơ rất lâu mới chịu chấp nhận sự thật này.

Thân phận hiện tại của ta là đại sư tỷ của Vạn Kiếm tông, một trong những môn phái tu tiên đứng đầu.

Ta đối chiếu với thời gian trong sách, nhớ ra lúc này tiểu sư muội não yêu đương của mình sắp sửa nhặt một thiếu niên từ dưới chân núi về.

Thiếu niên đó chính là người mà ai cũng sợ mất mật khi nghe đến tên, ma quân điên khùng – Phượng Ảnh.

Toang rồi!

Để hắn về đây là ta chet chắc!

Dù sao ta cũng là nữ phụ pháo hôi số một trong sách mà.

Ta nhẩm tính giờ, nhanh chóng xách đao xuống núi.

Ta phải tranh thủ thịt Phượng Ảnh trước khi tiểu sư muội đưa hắn về!

Trong sách có viết, thời điểm này hắn vừa bị tiên môn đánh hội đồng, hẵng còn trọng thương.

Ta xử được, không quất trực tiếp nổi thì ta đánh lén!

Ta vừa cổ vũ bản thân, vừa mò mẫm xuống chân núi.

............

"Chờ chút, ta đào cho cái hố sâu thêm tí nữa đã.”

"Nhị sư tỷ, tỷ cẩn thận chút, đừng để hắn tỉnh."

"Tứ sư huynh, huynh chuẩn bị sẵn sàng nhé, bọn ta ném người xuống là huynh phải chôn ngay.”

............

Đằng trước vang lên tiếng thì thầm bàn bạc.

Ta thấy tiểu sư muội của ta đang vui vẻ đào đất.

Nhị sư muội và tam sư muội đang khiêng một người chuẩn bị ném vào trong hố.

Tứ sư đệ vác xẻng đứng bên cạnh chờ sẵn.

Cảnh tượng này... Hơi cay mắt.

Ta run rẩy mở miệng:

“Các ngươi đang làm gì vậy?"

Bốn người lén lút trước mặt đột nhiên dừng lại, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn ta.

Trong khoảnh khắc đó, ta thấy đôi mắt của họ dường như phát sáng.

"Đại sư tỷ ~ Mau tới hỗ trợ đi~"

2.

Ta tham gia cùng họ.

Bởi vì người họ sắp chôn, không ai khác chính là ma đầu Phượng Ảnh mà ta muốn thịt.

Ta nhìn mỹ nam sắc mặt tái nhợt nằm trong hố, chậc chậc một tiếng:

“Tiếc ghê, vẻ ngoài đẹp vậy mà.”

Dứt lời, ta xúc thêm một đống đất hất xuống.

Nhị sư muội:

“Đúng thật, khuôn mặt này mà đến hiện đại thì chắc chắn sẽ thành đỉnh lưu.”

Nàng nói xong, cũng xúc thêm một xẻng đất.

Ta kinh ngạc nhìn nàng:

“Ngươi là?"

Nhị sư muội cười cười:

“Ta xuyên nhanh.”

Tam sư muội:

“Ta xuyên không."

Tiểu sư muội:

“Ta sống lại."

Ta theo bản năng quay đầu nhìn tứ sư đệ.

Hắn sửng sốt:

“Hả?”

Nhị sư muội giải thích:

“Hắn là người ở đây, bị bọn ta kéo đến làm lao động miễn phí.”

Ta hiểu ra:

“Thì ra là vậy."

Chúng ta vừa nói chuyện vừa chôn người.

Trong nháy mắt, Phượng Ảnh đã bị chúng ta chôn kín, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Ta cau mày nhìn:

"Các ngươi nhìn hắn xem, sao tự dưng nhỏ đi rồi?”

Nghe thế, bốn người còn lại ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kĩ:

"Đúng thật, bây giờ trông như chỉ mười mấy tuổi."

Nhị sư muội ngẩn ra vài giây, sau đó giải thích:

"Ta hỏi hệ thống, nó bảo ma quân đang tự thu nhỏ để bảo vệ bản thân.”

Người xuyên nhanh đúng là cao cấp, còn có hệ thống nữa cơ đấy.

Ta giơ ngón tay cái lên với nàng.

Nửa canh giờ sau, cái hố đã chất cao thành một gò đất nhỏ.

Tiểu sư muội liên tục giẫm lên trên, bảo rằng muốn làm phẳng đất.

Ta thở phào nhẹ nhõm:

"Lần này, chắc là không có vấn đề gì nữa.”

Nhị sư muội:

"Đúng vậy, hắn chet là chúng ta sẽ an toàn."

Tam sư muội:

"Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.”

............

Sau khi thắp một nén nhang, nhị sư muội đột nhiên ngồi bật dậy.

"Toang rồi!”

"Hệ thống nói Phượng Ảnh là nhân vật chính của thế giới này, hắn đi đời thì thế giới này sẽ sụp đổ theo!”

Nghe thế, chúng ta cũng giãy nảy lên.

"Nà ní??"

Ta vội vàng lôi tiểu sư muội xuống khỏi gò đất.

"Mau đào hắn ra ngay!!"

............

Nửa canh giờ sau, cuối cùng chúng ta cũng đào được Phượng Ảnh ra ngoài.

Bấy giờ hắn đã biến thành một đứa trẻ.

Ta xách cổ hắn:

“Bây giờ làm sao đây?”

Bốn người còn lại đồng loạt chìm vào im lặng.

3.

Hệ thống của nhị sư muội nói, biện pháp duy nhất bây giờ chính là tranh thủ lúc tâm trí của hắn hẵng còn non nớt, phái một người ra dốc lòng dạy dỗ hắn, giúp hắn cải tà quy chính.

Ta:

"Máu chó thật."

Nhị sư muội:

"Cách làm quen thuộc mà."

............

Tam sư muội:

"Thế này đi, chúng ta chuyền tay nhau, ai thua thì người đó phải nhận nuôi hắn nhé?”

Ta sửng sốt:

"Là sao?”

Tam sư muội giải thích:

"Chúng ta chuyền tay nhau bế hắn, đến lượt ai mà hắn khóc thì người đó thua.”

Ta kinh hãi:

"Qua loa thế á?”

Nhị sư muội, tứ sư đệ, tiểu sư muội đồng loạt giơ tay lên:

"Chúng ta đồng ý."

............

Vì thế, giữa đêm khuya, bọn ta bắt đầu trò chơi lố bịch này.

Phượng Ảnh giống như một món đồ chơi, lần lượt chuyển qua tay từng người một.

Nhưng mà... Hắn nhất quyết không chịu khóc.

Ta hơi sốt ruột:

"Cách này hình như——"

Ta còn chưa nói hết câu, nhị sư muội đã nhét Phượng Ảnh vào tay ta.

Đúng lúc đó, một tiếng khóc đột nhiên vang lên, vang vọng khắp sơn cốc.

Ta: "......"

Nhị sư muội, tam sư muội, tứ sư đệ, tiểu sư muội:

"Đại sư tỷ nhận nuôi hắn nha, sư tỷ vất vả rồi, sau này chắc chắn sẽ được nếm quả ngọt!”

Ta trơ mắt nhìn bốn người họ biến mất trước mặt mình, để lại ta cô đơn trong gió.

Ta cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tay, hắn đang nắm lấy ngón tay ta, m*t lấy m*t để.

Muốn nhồi máu cơ tim luôn…

Ta nhìn thoáng qua đùi hắn, giật mình thon thót khi thấy trên đùi Phượng Ảnh có một vết bầm tím.

Ta chợt nhớ đến nụ cười xấu xa khi nhị sư muội đưa hắn cho mình.

Mẹ kiếp, con nhóc kia chơi bẩn!!!

4.

Đến khi ta một tay xách đao, một tay xách Phượng Ảnh trở về Vạn Kiếm tông, trong môn phái đã loạn như cào cào.

Đám nhị sư muội trút bỏ được gánh nặng, lúc này đang gói tay nải, chuẩn bị bỏ trốn.

Ta rút đao ra chắn ngang:

"Các vị muốn đi đâu thế?"

Nhị sư muội ngượng ngùng cười:

"Đại sư tỷ không biết ha, sau trận đại chiến giữa các môn phái tu tiên và ma quân, các vị trưởng lão của Vạn Kiếm tông đều ngã xuống cả rồi."

"Để tránh bị người trong Ma tộc trả thù, muội khuyên tỷ nên đi càng sớm càng tốt."

Nói xong, nàng khom lưng định chạy, bị ta túm cổ về.

Ta nhìn tam sư muội và tiểu sư muội trong góc phòng, cười lạnh một tiếng:

"Đến phòng ta, chúng ta nói chuyện đã."

............

Nửa canh giờ sau.

Ta nhìn mấy người trên giường đang chuyền Phượng Ảnh cho nhau.

Nhị sư muội:

"Tiểu Ảnh Ảnh, để dì cả thơm cái nào.”

Tam sư muội:

"Đến đây, dì hai ôm con.”

Tiểu sư muội:

"Dì út bế con bay nà.”

Ma quân Phượng Ảnh bị các nàng chuyền tay nựng, mặt hắn nhăn thành một cái bánh bao.

Ta ngắt lời họ:

"Nếu các ngươi thích thì mang hắn đi đi, ta rất vui lòng."

Nghe thế, ba người họ chấn động cả người, vội vàng nhét Phượng Ảnh vào trong tay ta:

"Đại sư tỷ cứ đùa."

Ta ngồi đối diện với họ, nghiêm túc nói:

"Ta dám chơi dám chịu, ta thua thì ta sẽ nuôi ma quân này trước."

"Nhưng mà..."

Ta nhìn các nàng một cái:

"Mười năm, ta chỉ nuôi hắn mười năm thôi. Mười năm sau, hắn sống chet thế nào ta cũng kệ.”

"Đến lúc đó mà thế giới này sụp đổ thì cũng chả liên quan đến ta.”

Ba người các nàng liếc nhau một cái, sau đó kéo tay ta, tình thâm nghĩa trọng nói:

"Đại sư tỷ lòng mang chúng sinh, thật sự khiến ta nể phục!”

"Chúng ta còn có việc, đi trước nha."

Ta nhìn các nàng nhanh chóng rời đi, không thèm quay đầu lấy một cái, cứ mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.

Đang mải suy nghĩ, ngón tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.

Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn Phượng Ảnh trắng trẻo non mềm, tâm trạng dần trở nên phức tạp.

Ai mà có ngờ chuyện này lại xảy ra?

Ai tin nổi chớ!

Người khác xuyên sách đều là đánh quái thăng cấp, vả mặt cặn bã.

Chỉ có mỗi ta là phải… nuôi con.

5.

Vì mục tiêu dẫn ma quân quay về chính đạo, ta tìm đến một thôn cách biệt với thế giới để sống.

Đồng thời, ta đặt cho hắn một cái tên rất ý nghĩa, Ái Quốc.

Ta là Kiều Lạc Lạc, cho nên hắn cùng họ với ta, gọi là Kiều Ái Quốc!

(*) Ái Quốc: Yêu nước.

Hahahahaha, hay quá!

"Ái Quốc? Ái Quốc? Ngươi nhìn tỷ tỷ nè.”

Ta vui vẻ gọi tên hắn, nào ngờ thằng nhóc này nghe xong, vung tay vả một phát vào mặt ta.

Tay không lớn mà đánh đau dữ vậy!

Ta ôm má trái, hỏi hắn:

"Ái Quốc, ngươi đói bụng hả?"

Bốp ——

Má phải cũng bị vả luôn.

Ta nhìn hắn, lúc này mới hiểu ra là hắn không thích cái tên này.

Kiều Ái Quốc cuối cùng không thể gọi là Kiều Ái Quốc, ta đổi tên cho hắn thành Kiều Ảnh.

Ta phải lấy mặt ra thử rất nhiều lần, tốn bao công sức mới chọn được cái tên đó.

............

Ta mua một ngôi nhà nhỏ ở phía đông của ngôi làng, thuê hai mảnh đất, dắt theo Kiều Ảnh bắt đầu trải nghiệm cuộc sống làm nông.

Thế nhưng, cảnh đẹp không dài.

Một tuần sau, ta thấy quần áo mà Kiều Ảnh mặc đã bắt đầu cộc, chìm vào suy nghĩ.

Tốc độ trưởng thành của hắn thật sự quá nhanh.

Chỉ mới mấy ngày, hắn đã lớn bằng một đứa nhỏ ba tuổi.

Mãi đến bây giờ, ta mới hiểu ra ý nghĩa đằng sau nụ cười xấu xa của đám nhị sư muội.

Mười năm...

Với tốc độ trưởng thành này của hắn, không đến mười năm nữa là hắn đã đủ sức làm thịt ta rồi!

Ta phải làm gì đây?

Ta phải làm gì bây giờ?

Ta ngồi bên giường, chân không ngừng run rẩy.

Kiều Ảnh lảo đảo đi tới bên cạnh ta.

Phải, hắn biết đi rồi.

Ta cúi đầu nhìn hắn một cái:

"Sao thế?”

Hắn nắm lấy tay ta, dắt ta ra ngoài phòng.

Con gà mái già ta mua về để lấy trứng đang nằm giữa sân.

Ta nhanh chóng đi tới xách gà lên.

Đầu con gà mái lập tức nghẹo sang một bên, rõ ràng đã bị bẻ cổ chet từ lâu.

Ta hoảng sợ, quay đầu nhìn Kiều Ảnh.

Hắn thản nhiên nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng...

Cứu!

Cứu mạng với!!

Thằng nhóc này ta không nuôi nữa đâu!

6.

Ta vội vàng đốt một tấm linh phù, gọi nhị sư muội, tam sư muội và tiểu sư muội đến đây.

Trên linh phù chỉ viết một câu:

"Đại sư tỷ gặp nguy hiểm! Mau tới cứu mạng đi!”

Thế nhưng, ta đợi từ khi trời tối đến bình minh, đợi tiếp từ bình minh đến khi trời tối.

Không một ai đến.

Chỉ có ba tấm linh phù gửi đến chỗ ta, nội dung bên trong giống y hệt nhau.

"Đại sư tỷ, xin hãy dùng tình yêu và sự dịu dàng của tỷ cảm hóa hắn."

"Đại sư tỷ cố lên, ta tin tưởng tỷ."

"Đại sư tỷ là người giỏi nhất!"

Ta:

"......"

Ta nghi ngờ họ chỉ qua loa lấy lệ, ta có bằng chứng!

Thế rồi, ta còn xui xẻo hơn ta tưởng tượng.

Ban đêm gió mạnh, ngoài trời mưa to.

Mái nhà ở phòng của ta… bị dột.

Nhớ tới tấm linh phù mà nhị sư muội gửi đến, ta bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của nó.

Dùng tình yêu và sự dịu dàng cảm hóa ma quân...

Ta có thể làm được không?

Ta co mình ở cuối giường, quấn chăn suy nghĩ.

Ôi, mặc kệ, cứ đi trước rồi tính sau.

Ta khoác chăn, đẩy cửa phòng Kiều Ảnh ra.

"Tiểu Ảnh Ảnh, tỷ tỷ đến ngủ với ngươi nha."

Ta chờ ở cửa một lúc, mãi mà không có ai đáp lời.

Ha ~

Ta thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước vào.

Căn phòng này ấm hơn phòng của ta rất nhiều, Kiều Ảnh nhỏ xíu nên chiếm ít chỗ, chừa ra hơn nửa giường trống trải.

Ta nhẹ nhàng nằm xuống, ai ngờ vừa mới đặt lưng, bên cạnh lập tức vang lên giọng sữa của trẻ con:

"Ngươi sang đây làm gì vậy?"

!!

Mẹ nó, sợ quá đi!

Ta thở hổn hển, cứng ngắc quay đầu lại, thấy Kiều Ảnh mở to hai mắt nhìn mình.

Ta cười nói:

"Tiểu Ảnh Ảnh giỏi quá, đã biết nói chuyện rồi."

Hắn: "......"

Ta:

"Hôm nay vừa sấm vừa mưa, tỷ tỷ sợ ngươi sợ hãi, cố ý đến ngủ cùng ngươi."

Hắn: "......"

Sau khi im lặng một lúc, ta đành thỏa hiệp.

"Phòng ta bị dột, ta sang ngủ ké ngươi một đêm.”

Kiều Ảnh nhìn ta một cái, không nói gì thêm.

Ta cười cười với hắn, trở mình nhắm mắt.

Đêm đã khuya, ta dần dần chìm vào giấc ngủ...

Vào cái rắm! Không ngủ nổi!

Sau lưng cứ luôn cảm nhận được ánh mắt Kiều Ảnh nhìn chằm chằm ta, cảm giác sởn tóc gáy này thật sự giày vò quá mà.

Ta xoay người sang nhìn Kiều Ảnh.

"Tiểu Ảnh Ảnh à, ngươi không ngủ được hả?"

Hắn khẽ ừ một tiếng.

Ta hỏi hắn:

“Sao vậy?”

Hắn nhìn ta, nói từng chữ một:

“Nếu ngủ sẽ mơ."

Ta bất ngờ, thằng nhóc này chịu nói chuyện với ta nè!

"Ngươi mơ thấy gì thế?"

Kiều Ảnh:

“Mơ thấy ta bị một đám người chôn sống.”

Ta: "......"

Moẹ, thật ra không ngủ nữa cũng được.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!