Chương 4

Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

6.783 chữ

18-05-2023

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trên Kim Loan Điện, các quan lại chắp tay đồng thanh hô.

Trong hoàng triều của thế giới này không thịnh hành lễ nghi quỳ lạy, mọi người chỉ cần đứng chắp tay biểu thị sự tôn trọng là được.

“Các vị ái khanh, miễn lễ!” Nữ đế đáp một cách uy nghiêm.

“Tạ bệ hạ!” Mọi người lại đồng thanh hô, ngẩng đầu lên.

Nữ đế nhìn chúng quan một lượt, cuối cùng trông thấy Lâm Bắc Phàm ở phía sau cùng các quan lại, không kìm lòng được mà nở nụ cười mỉm.

Nếu trước đây nàng chỉ thấy Lâm Bắc Phàm hơi thuận mắt mà thôi, vậy bây giờ lại chính là khá thuận mắt.

Mang theo ánh mắt vui lòng, nàng nói với vẻ mặt ôn hòa: “Lâm ái khanh, hôm qua trẫm lệnh ngươi đi xét nhà, thành quả thế nào?”Lâm Bắc Phàm đứng ra, đáp với vẻ điềm tĩnh: “Hồi bệ hạ, hôm qua thần lĩnh chỉ tới nhà quyền tả tướng kê biên tài sản của đối phương! Thông qua điều tra cẩn thận, tổng cộng tra ra được khoản tiền tham ô trị giá hai mươi vạn lượng, đây là một con số vô cùng lớn, bây giờ đã sung vào quốc khố, xin bệ hạ minh xét!”Lúc này, mười mấy đại thần không hẹn mà cùng nhìn qua, bọn họ há miệng, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.

Hai mươi vạn lượng, đây cũng tính là tiền sao?Hắn còn không biết xấu hổ mà báo cáo?Còn nữa, so với ngươi tham ô đúng là gọi bằng cụ!Lúc này, nữ đế vỗ vào long ỷ, tức giận nói: “Nào có lý này! Quyền tả tướng này không phải con người, làm quan hơn hai mươi năm lại tham ô hai mươi vạn lượng, đây là bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân! Giết hắn ta một trăm lần cũng không đủ dẹp yên cơn giận của dân chúng!”“Bệ hạ nói chí phải!” Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ mặt không thay đổi.

Mọi người lại kinh ngạc!Vãi chưởng!Ngươi còn tham hơn quyền tả tướng mà còn có thể nói ra câu này với vẻ mặt tỉnh bơ như vậy!Ngươi còn cần mặt mũi nữa không?Nữ đế lớn tiếng hô: “Người đâu, trực tiếp lôi quyền tả tướng ra ngoài chém! Những người liên quan khác phải xử phạt nghiêm khắc!”“Rõ, thưa bệ hạ!” Một Cẩm Y Vệ lĩnh mệnh, đi ra khỏi Kim Loan Điện.

Sau khi giết một người xong, nữ đế vô cùng hào hứng: “Mặt khác, ái khanh xét nhà có công, trẫm quyết định thăng nửa bậc quan cho ngươi! Ngươi vốn là tòng lục phẩm bây giờ sẽ thành chính lục phẩm! Về phần chức quan, trẫm quyết định…”Lúc này, mọi người cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa!Hôm qua mới đỗ trạng nguyên, chức quan còn chưa quyết định, chỉ xét mỗi cái nhà đã thăng nửa bậc quan?Tốc độ này cũng nhanh quá rồi thì phải?Chưa từng nghe có người nào dựa vào xét nhà để thăng quan cả!Mấu chốt là hắn tham ô nhiều như thế mà ngươi còn thăng quan cho hắn?Còn có vương pháp nữa không?Còn có thiên lý nữa không?Trong lòng các đại thần có mặt ở đây đều rất dậy sóng!“Khởi bẩm bệ hạ, thần có một chuyện muốn bẩm tấu!” Một cựu thần đứng ra.

“Chuyện gì?” Nữ đế có hơi bất mãn.

Mình đang định khen thưởng Lâm Bắc Phàm tử tế rồi mượn sức lôi kéo tâm của đối phương, kết quả lại bị người này ngắt lời!Nhưng vừa thấy vị cựu thần này, cơn giận của nàng không cánh mà bay, vì đối phương là một quan can gián, tên là Diêu Chính đã làm quan hơn ba mươi năm rồi.

Tuy rằng phẩm cấp không cao, chỉ là thất phẩm nhưng quyền lực rất lớn, bình thường phụ trách khuyên can hoàng đế, duy trì trật tự giữa các quan lại và vạch tội các quan viên vi phạm pháp luật, phá hỏng kỷ cương.

“Diêu ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn bẩm tấu?” Nữ đế hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ…” Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt đỏ ngầu, đáp: “Cựu thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm! Hôm qua, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ đi xét nhà, nhưng trong quá trình xét nhà đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá hai trăm vạn lượng! Vừa mới lên làm trạng nguyên đã nuốt một khoản lớn như vậy, sau này còn thế nào nữa? Xin bệ hạ điều tra nghiêm ngặt!”Các quan viên có mặt ở đó đều không nhịn được mà nở nụ cười, chờ đợi xem trò hay.

Nữ đế ngồi trên long ỷ lại mang vẻ mặt bình tĩnh: “Lâm ái khanh, có chuyện này không?”Trong lòng nàng lại có chút mong đợi, muốn xem Lâm Bắc Phàm sẽ vượt qua kiếp nạn này thế nào?Nếu không được vậy nàng sẽ ra tay cứu hắn sau!Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: “Hồi bệ hạ, Diêu đại nhân hoàn toàn đang… nói bậy!”“Ngươi!” Hai mắt Diêu Chính bốc hỏa.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, cất cao giọng: “Vi thần tử nhỏ đã đọc sách Khổng Mạnh, hành xử theo lễ thánh nhân! Cả đời làm người quang minh lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất, càng không thẹn với lòng mình! Loại chuyện khiến người và thần đều giận dữ như tham ô hai trăm vạn lượng này, sao ta có thể làm ra được?”Nữ đế ngồi trên long ỷ suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Tên này thật sự nói dối không chớp mắt, đến mức ta cũng suýt thì tin!Rõ ràng đã tham ô rồi còn nói như thể mình rất vô tội!Không biết xấu hổ!Quá không biết dơ!Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhắm thẳng vào họng súng: “Diêu đại nhân, ngươi ngậm máu phun người rốt cuộc là có rắp tâm gì? Có phải nhận lợi ích của người khác cố tình vu hại bản quan không?”Diêu Chính tức đến mức sắp phun máu: “Bản quan thân là ngôn quan đường đường chính chính, có trách nhiệm giám sát các quan, sao lại nhận lợi ích của người khác, vu cáo hãm hại trung lương được?”“Vậy cũng chưa chắc đâu! Trước đó tả đại nhân thoạt nhìn cũng rất chính khí thanh liêm nhưng còn không phải cũng tham ô hai mươi vạn lượng hay sao? Có câu họa nhân họa bì nan họa cốt ,tri nhân tri diện bất tri tâm!” Lâm Bắc Phàm chế nhạo với vẻ ôn hòa.

Diêu Chính tức run người: “Quyền tả tướng là một tên tham quan, sao ngươi có thể đánh đồng ta với hắn?”“Vây dựa vào cái gì ngươi nói ta tham ô?” Lâm Bắc Phàm truy hỏi.

“Hiển nhiên bản quan có bằng chứng rồi!” Diêu Chính chắp tay, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, người có thể phái người đi thẩm vấn một viên quan cùng tra xét ngày hôm qua, xem có phải thật sự có chuyện này hay không? Về phần vật chứng… tối qua nghe nói Lâm Bắc Phàm đã cho người mang tiền tham ô về, rất nhiều người đã nhìn thấy, chúng ta cứ phái người đi tới nhà hắn xem là biết ngay!”Lúc này, rất nhiều đại thần đều lắc đầu, Lâm Bắc Phàm toi đời rồi.

Quả nhiên vẫn là quá trẻ quá tham, làm việc không đủ bí mật, bị người nắm được đằng chuôi!“Lâm ái khanh, ngươi còn lời gì để nói không?” Nữ đế thản nhiên hỏi khiến người không nhìn ra được tâm trạng.

“Hồi bệ hạ, hạ quan là người vô tội! Nếu nhất định muốn tra vậy thì tra đi! Hạ quan làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vi phạm pháp luật, phá hỏng kỷ cương như vậy!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách chính trực.

Nữ đế lại muốn cười!Tên này cũng thật là…Há miệng là nói dối!Cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ, còn mặt dày hơn mấy lão cáo già có mặt ở đây!Nữ đế lớn tiếng nói: “Được! Nhàn rỗi vô sự, các ngươi cùng tới nhà Lâm ái khanh xem đi, xem rốt cuộc hắn có tham ô hay không? Nếu không có, trẫm trả lại sự trong sạch cho hắn! Còn nếu có tham ô vậy nhốt vào đại lao!”“Bệ hạ anh minh!” Mọi người đồng thanh hô.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!