[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

/

Chương 185: Cuộc sống như đao

Chương 185: Cuộc sống như đao

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

8.259 chữ

26-11-2024

Những người đang ngồi đều là thiếu niên trẻ tuổi khí phách hăng hái, hâm mộ nhiều tên giảo hoạt đã vào đời, lúc nào bọn họ cũng vô lo vô nghĩ như thế.

Nhưng mà 10 năm sau, mặc kệ là ai đều rất khó có thể tưởng tượng được chính mình sẽ trở thành bộ dáng gì, đi về hướng nào, đi cùng với ai, có còn cảm thấy vui vẻ không, có đang được hạnh phúc hay không.

Nhâm Hòa nhìn mọi người đang ngồi trên bàn thoải mái cười, chính hắn cũng mỉm cười, từng có lúc hắn ảo tưởng trở lại cái thời mà chỉ cần ngồi cùng nhau ăn cơm tâm sự là đủ, có lẽ bên trong đó còn có một tia tình cảm, chẳng hạn như người ngồi đối diện lại chính là người bản thân từng thích thời cấp hai, chỉ là lên cấp ba thì khó có thể gặp mặt nữa.

Có lẽ khi gặp lại chính là lúc tốt nghiệp cấp ba? Hoặc là vĩnh viễn không gặp lại……

Loại thời điểm này chính là khoái hoạt như vậy nhưng lại mang một chút thương cảm.

Từ lúc Nhâm Hòa xuyên không tới đây thậm chí còn không kịp tới làm quen một ít bạn cùng lớp, nhưng có đôi khi ngẫm lại, không quen biết cũng chưa hẳn là xấu.

Chỉ là hắn hưởng thụ khoảnh khắc này, ở giữa mọi người là bàn ăn xoay tròn, Nhâm Hòa cùng Hứa Nặc đều là đồ tham ăn, cho nên thời điểm mọi người đang nói chuyện phiếm thì bọn hắn vẫn đang ăn, trở thành hai cái dị loại trên bàn cơm.

Thế cho nên Nhâm Hòa căn bản không có nhận thức được bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên có chút kỳ quái.

Trên đường Nhâm Hòa tới nhà vệ sinh đúng lúc Đoạn Tiểu Lâu cũng đi, bạn thân của Đoạn Tiểu Lâu vừa nói rằng ta đi với ngươi thì người bên cạnh đã lôi kéo cánh tay nàng thấp giọng cười nói: “Ngươi đi làm bóng đèn à?”

Thanh âm rất nhỏ nhưng phòng bé nhưng mọi người trong phòng hầu như đều có thể nghe thấy được, đối phương tựa hồ cũng đang ồn ào cố ý để cho Nhâm Hòa cùng Đoạn Tiểu Lâu nghe được.

Các bạn lúc này chợt bắt đầu ồn ào cười ha ha, giống như là bị đè nén thật lâu vậy, lúc tầng giấy mỏng kia bị người nhẹ nhàng đâm thủng tựa hồ như đập thủy điện xả nước vậy, tất cả đều bừng lên vui đùa.

Nhâm Hòa cùng với Đoạn Tiểu Lâu có chút kinh ngạc, rõ ràng hai người cũng chưa phòng bị loại chuyện này. Kỷ niệm ngày trước bị mọi người nhấc lên rõ như ban ngày.

Nhưng mà Đoạn Tiểu Lâu và Nhâm Hòa vẫn đi ra khỏi phòng như cũ, chỉ để lại đằng sau âm thanh vui đùa ầm ĩ, biểu tình của Nhâm Hòa có chút mất tự nhiên cười nói với Đoạn Tiểu Lâu: “Đừng có để trong lòng, ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy.”

“Ừm” Hai người song song cùng đi hướng nhà vệ sinh, thời điểm đi đường bầu không khí xấu hổ chậm rãi lan tràn, lúc này Đoạn Tiểu Lâu đột nhiên hỏi: “Ngươi……”

Đoạn Tiểu Lâu muốn nói nhưng lại thôi, kỳ thật nàng muốn chứng thực một chút suy đoán của chính mình, chẳng qua là lời nói vừa đến miệng thì lại không thể nói ra, tâm tư của con gái tựa như là cây kim dưới đáy biển vậy, khó mà có thể dò xét.

Nhâm Hòa thì lại tò mò: “Sao thế?”

“Thời điểm ngươi chơi thể thao mạo hiểm kích thích không?” Đoạn Tiểu Lâu sửa miệng hỏi.

“Kích thích, nhưng thứ kích thích không chỉ là thể thao mạo hiểm.” Nhâm Hòa hồi tưởng lại hôm trước chính mình vượt qua một mạch 30 khúc cua hình kẹp tóc, hắn cười nói: “Người khác khi nhìn về thể thao mạo hiểm sẽ nói rằng: Khó trách dân số người nước ngoài sẽ giảm sút như vậy. Thoạt nhìn chẳng khác nào bọn họ đang chán sống vậy, người Trung Quốc căn bản không thể so sánh được với bọn họ, nhưng mà thật sự không phải là như vậy, bản thân thể thao mạo hiểm chính là một loại tình yêu cháy bỏng với cuộc sống.”

“Tình yêu cháy bỏng?” Đoạn Tiểu Lâu thực sự có chút không rõ, không rõ ràng vì sao bản thân người chơi đều rất hiểu, rất rõ ràng đây là đang tìm chết, nhưng thế nào lại trở thành tình yêu cháy bỏng cơ chứ?

“Ừm, khả năng ngươi không hiểu, có rất rất nhiều người ở trong xã hội bạn rộn vật lộn sinh tồn, dần dần bọn họ sẽ mất đi cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống, chỉ cảm thấy chính mình không cần cố gắng thay đổi cũng có thể bình bình an an sống hết quãng đời còn lại, nhưng mà một ngày nào đó hắn ở trên cao nhảy bungee xuống, khi ngày nào đó hắn đặt chân lên đỉnh núi tuyết, thời khắc đó hắn sẽ phát hiện tình yêu cháy bỏng đối với cuộc sống.” Nhâm Hoà cười nói: “Đây xem như là một đoạn cao trào trong cuộc sống bình thường đi, đó chính là một loại lực lượng trong nội tâm.”

Cuộc sống bình thường? Đoạn Tiểu Lâu hơi sửng sốt, ở trong kế hoạch tương lai mà chính mình dốc lòng xây dựng có thứ này sao? Nàng có chút không thể xác định.

Nhưng mà sau khi nghe qua lời nói của Nhâm Hòa, hơn nữa thời gian gần đây trong lòng mìnhy cảm giác có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch, nàng bỗng nhiên có mong muốn được một lần chơi thể thao mạo hiểm, đi ra cuộc sống khác hoàn toàn.

Đoạn Tiểu Lâu bỗng nhiên hỏi: “Ngươi điền nguyện vọng ở nơi nào.”

“Ban đầu ta dự định học cấp ba ở trường mình luôn nhưng khả năng sẽ có sự thay đổi.” Nhâm Hòa nhún nhún vai nói, nguyên bản hắn cho rằng chính mình sẽ ở trường Nhất Tam bình tĩnh vượt qua thời học sinh, lại không nghĩ rằng Tô Như Khanh đột nhiên tung ra chiêu độc như vậy, xới tung kế hoạch của hắn.

Đoạn Tiểu Lâu có chút ngoài ý muốn, người đang đứng ở trước mặt nàng chính là trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp của toàn bộ Lạc thành, tuy nói rằng Nhất Tam không phải là tệ nhất nhưng trường học tốt hơn nó thực sự là quá nhiều!

“Ngươi thì sao?” Nhâm Hòa cười nói: “Vào Nhất Cao chăng?”

Có lẽ chính là học ở Nhất Cao, dù sao học sinh ở Lạc thành hầu như đều mong muốn chính mình sẽ thi đỗ vào Nhất Cao, đó chính là trường học tốt nhất ở Lạc thành.

“Ta sẽ học ở Nhất cao nửa năm sau đó đi du học Úc, trong nhà đã an bài xong xuôi rồi, vừa đúng lúc anh họ Hoàng Phủ Nhật cũng ở nơi đấy.” Đoạn Tiểu Lâu cười nói.

Đối phương vừa mới học cấp ba đã đi du học rồi, Nhâm Hòa đối với trình độ dạy học ở Úc không quá hiểu rõ nhưng hắn khá ấn tượng vì rất nhiều bạn học xuất sắc trong kiếp trước đều đi nơi đó.

Nguyên bản khoảng cách trong thành phố lại bị kéo dài đến bờ bên kia của đại dương, phảng phất cuộc sống của hai người giống như bị xé rách ra xa vậy, đại khái về sau thậm chí ngay cả điện thoại cũng sẽ không gọi mất, chắc chỉ có thời điểm ăn tết đối phương mới có thể bay về Trung Quốc mà thôi, sau đó mọi người sẽ giống như buổi họp lớp hôm nay vậy, vội vàng gặp mặt cũng vội vàng rời xa.

Nhâm Hòa cười cười: “Chúc ngươi may mắn nhé, ở nước ngoài mọi chuyện phải cẩn thận, nơi đó không có cổ xúy an toàn trật tự, đương nhiên nơi nào cũng đều sẽ có người tốt cùng với người xấu.”

Cô gái chính mình từng yêu thầm sắp phải ra nước ngoài, nội tâm Nhâm Hòa cảm thấy rất có ý tứ, nếu đối phương thật sự là cô gái mà chính mình sau khi trọng sinh yêu thầm thì có lẽ sẽ càng thêm có ý tứ, nhưng mà sự thật không phải như vyaaj, hắn không phải là Nhâm Hòa ban đầu, Nhâm Hòa đó đã tiêu biến theo thời gian từ khi hắn đến rồi, nói không chừng hai bên trao đổi cuộc sống với nhau, Nhâm Hòa này đi thế giới của hắn.

Cho nên Nhâm Hòa không có thương cảm, chỉ có thản nhiên, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.

“Cảm ơn.” Đoạn Tiểu Lâu bỗng nhiên nở nụ cười, xán lạn giống như là cô gái chúng ta đều từng nhìn thấy trong giấc mơ vậy, nàng mỹ lệ hào phóng, mọi từ ngữ tốt đẹp đều tập hợp trên người, ngươi từng yêu thầm nàng, mà nàng lại dần dần biết mất trong sinh mệnh của ngươi hoặc là biến thành một người bạn trong “điện thoại”.

Mà việc chúng ta có thể làm chính là tiếp tục ngẩng đầu bước về phía trước.

“Về sau có thời gian thì hãy trở về.” Nhâm Hòa nói giỡn: “Lớp trưởng của chúng ta đi quá nhanh, những bạn học này đều chỉ có thể liều mạng mà đuổi theo sau.”

Đoạn Tiểu Lâu bình tĩnh đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn tấm gương sạch sẽ sáng sủa không biết vì cái gì nàng lại cảm giác có chút mất mát.

Nàng từng có những ảo tưởng như nhiều cô gái khác, tỷ như là tò mò lúc chính mình nói rằng muốn đi nước ngoài thì đối phương sẽ nói những lời quan trọng gì.

Nhưng mà không hề có.

Hơn nữa câu cuối cùng của Nhâm Hòa nói sai rồi, Đoạn Tiểu Lâu thở dài, người bước đi quá nhanh không phải là nàng, mà là Nhâm Hòa,

Nhanh tới hoa cả mắt, nhanh tới mức không kịp đề phòng, nhanh tới mức Đoạn Tiểu Lâu chỉ có thể sinh ra cảm giác ngước nhìn lên.

Không phải Nhâm Hòa muốn đuổi theo ai đó nên mới bước đi, mà Đoạn Tiểu Lâu cảm thấy chính mình muốn đuổi theo bước chân của Nhâm Hòa.

………….

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!