“Tách... tách...” Mưa vẫn rơi như trước, Tô Bạch đứng trong bóng tối nhìn thi thể trước mặt sững sờ một hồi.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Lúc này trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác chán ghét ăn sâu vào tâm hồn.
Cảm giác thoải mái thỏa mãn chính là hắn trở thành Người sống lại cùng với Ma Thiết.
Là một Người sống lại lúc giết người có một khoái cảm mạnh mẽ và Ma Thiết có thể giúp hắn kìm nén sự tà ác của mình.
Còn về cảm giác ghê tởm xâm nhập vào tâm hồn hắng chính là, Tô Bạch là người, nên đối với việc giết người Tô Bạch rất chán ghét, đó chính là điều bình thường của con người.
“Haiz...”Tô Bạch thở phào một hơi, búa nhổ đinh được nước mưa rửa sạch, màu sắt đen trên đó mấp máy, mấy vết máu lập tức biến mất.
Hắn nhìn chiếc búa nhổ đinh với vẻ mặt thoải mái.
Vừa rồi Tô Bạch mới phát hiện Ma Thiết này thật sự có tác dụng áp chế tức giận giống như đã từng nói trước đây.
Điều này cũng có nghĩa là hắn có thể che giấu danh tính của mình là một Người sống lại trong đám đông và hắn cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Sau đó Tô Bạch nhìn Sở Hồng Nguyệt cách đó không xa.
Sở Hồng Nguyệt lúc này trông rất nhếch nhác, tóc dính đầy bùn nước, quần áo co rút lại làm lộ ra dáng người thon thả.
Nhìn về phía Sở Hồng Nguyệt, Tô Bạch cười khổ nói: “Hôm nay ngươi đưa ta lên núi, bây giờ ta cũng cứu mạng của ngươi cho nên cũng xem như là ngươi có lòng tốt được báo đáp.”
Nói xong hắn suy nghĩ một hồi thì đặt búa nhổ đinh bên cạnh đùi.
Sau đó sắt đen trên búa nhổ đinh dần dần biến đổi tạo thành một cái đai sắt cố định trên đùi.
Sau khi làm xong Tô Bạch cúi xuống và bế Sở Hồng Nguyệt lên.
“Ôi...” Sở Hồng Nguyệt bị nhấc lên lông mày hơi nhíu lại có vẻ hơi khó chịu.
Sau đó mặt nàng áp vào ngực Tô Bạch, sau khi cảm nhận được hơi ấm của lồng ngực, lông mày hơi nhăn lại nhẹ nhàng buông lỏng ra.
Tô Bạch ôm Sở Hồng Nguyệt đưa về thôn.
Bây giờ mưa to như vậy nếu lại mưa nữa, cho dù Sở Hồng Nguyệt lúc trước không sao, nhưng sau này thế nào cũng có chuyện.
Đi được một đoạn Tô Bạch đi xuống chân đồi đến vị trí chuồng bò lúc trước.
Lúc này hắn ngửi thấy mùi máu thanh nồng nặc.
Hắn nhìn vào chuồng bò nhưng thấy rằng gia súc bên trong đã biến thành những mảnh thịt và máu.
Bộ phận nội tạng, thịt, phân...lẫn lộn.
Nhìn thấy con bò này Tô Bạch nuốt nước bọt và trong lòng có thể đoán được lúc đó mình đã cận kề cái chết như thế nào.
Hít một hơi thật sâu hắn tiếp tục đi về phía trước.
Cùng lúc đó ngón tay của hắn điểm một cái lên quan tài vàng ở cánh tay trái, một chấm đỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
“Có muốn đọc ký ức Người sống lại không?”
“Có”
“Éc.” Một tiếng lợn rừng kêu lên trong đầu Tô Bạch.
Một người phụ nữ mặc quần áo phụ nữ, nhưng mang đầu lợn rừng xoay người, sau đó đầu lợn rừng dần biến mất, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ bình thường.
Đó là Bành Niệm Từ.
Bành Niệm Từ là người thôn Xuyên Trạch, kết hôn với một người đàn ông lương thiện trong thôn.
Họ đã ở trong thôn này, sống một cuộc sống bình thường đàn ông làm nông, phụ nữ dệt vải.
Cho đến khi con trai của Bành Niệm Từ chào đời.
Sau khi đứa trẻ biết nói, người đàn ông lương thiện định ra ngoài làm việc để chuẩn bị cho đứa trẻ cuộc sống tốt nhất và một trường học tốt nhất.
Chỉ còn Bành Niệm Từ ở nhà với đứa trẻ.
Nhưng thật không may chưa được bao lâu tin dữ ập đến chồng nàng bị tai nạn xe qua đời, tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn.
Vì khu vực đó không có người giám sát nên không ai có thể bắt được hung thủ.
Người chết oan ức, không rõ ràng.
Sau đó Bành Niệm Từ, một phụ nữ mang theo con thường giúp đỡ người khác để được trợ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà.
Những người ở đây đều là người quen và chăm sóc nàng rất chu đáo.
Vào một ngày nọ nàng đang trò chuyện trong một gia đình và đặt đứa trẻ ra ngoài để phơi nắng.
Vì chuyện trò vui vẻ nàng đã quên mất rằng đứa trẻ vẫn đang ở bên ngoài.
Nhưng khi nàng trở ra thì thấy lợn nhà đang ăn thịt con mình.
Lúc đó đôi mắt của nàng như muốn nổ tung và nàng gần như phát điên, nàng tiến lên liều mạng với con lợn đó.
Tiếc là con lợn to khỏe, nó cơ bản không sợ một người phụ nữ, vẫn hồng hộc cắn xé thi thể con nàng, hai ba lần thì ăn sạch sẽ.
Sau đó Bành Niệm Từ cầm lấy sài đao bên ngoài của nhà đó chém con lợn.
Nhưng ai biết được sau khi con lợn bị chém, nó phát điên, nó cắn vào cổ nàng và làm đứt động mạch chủ, một lát sau nàng đã mất mạng.
Nàng đã chết nhưng nàng cũng đột nhiên sống lại.
Mọi người trong thôn nói rằng nàng là quỷ, họ không cho phép nàng vào nhà và làm mọi cách đề phòng nàng.
Và nàng thực sự biến thành quỷ.
Nàng hóa điên và trở thành một con lợn rừng thực thụ trên núi.
Mỗi ngày khóc kêu điên cuồng.
Ngày hôm sau nàng cắn chết con lợn đó.
Dân thôn sợ nàng nên đã báo án.
Sau đó là chuyện của Sở Hồng Nguyệt và những người khác vào thôn.
.”..” Đọc xong ký ức của Bành Niệm Từ Tô Bạch không nói nên lời.
Đây là một người đáng thương.
Nhưng hắn sẽ không hối hận khi giết nàng.
Bởi vì Tô Bạch biết rằng nếu hắn không giết Bành Niệm Từ thì Sở Hồng Nguyệt sẽ chết và hắn cũng vậy.
Ở đây không ai có thể trốn thoát.
Ngoại trừ... gia đình đó.
Tô Bạch nghĩ về cuộc nói chuyện trước đó với bà lão.
Là một gia đình sống tách biệt với hầu hết mọi người trong thôn, họ quen thuộc hơn với Bành Niệm Từ.
Vì họ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bành Niệm Từ hơn.
Hôm qua Bành Niệm Từ cũng đã không tấn công họ lần nào.
Lúc đó Nhị Cẩu đang chơi ở bên ngoài và Bành Niệm Từ đã tới gần hắn.
Khi đó ông lão và bà lão sợ đến sắp chết, nói cũng không dám nói nữa.
Nhưng khi Nhị Cẩu đang chơi đùa thì bất ngờ hát một bài đồng dao.
Đó là bài Chú thỏ nhỏ.
Nghe thấy bài đồng dao này Bành Niệm Từ đã phát điên lên và điên cuồng bỏ chạy.
Từ trí nhớ của Bành Niệm Từ, Tô Bạch biết được rằng nàng thường hát bài thiếu nhi này cho con trai mình nghe.
Mà chỉ cần nàng nghe thấy bài đồng dao này nàng sẽ nhớ lại con trai mình bị lợn nhà ăn thịt và nàng sẽ phát điên.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn dám ra mặt để đối phó với Bành Niệm Từ.
Tất nhiên ngoài điều này hắn thực sự đặt hy vọng vào đội của Sở Hồng Nguyệt.
Chỉ là hắn không ngờ rằng khi hắn đến nơi thì những người khác đều đã bỏ đi hết, Sở Hồng Nguyệt thì suýt chút nữa đã chết dưới tay của Bành Niệm Từ.
“Ngươi thật may mắn, thiếu chút nữa đã chết rồi.” Nghĩ vậy, Tô Bạch nhìn cô gái nằm trong lồng ngực mình.
Từ trí nhớ của Bành Niệm Từ hắn cũng biết được việc Sở Hồng Nguyệt vì đồng nghiệp mà xả thân hy sinh.
Một cô gái tốt bụng, quên mình vì người khác nếu chết ở đây thì rất là đáng tiếc.
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía thôn.
Khi đến thôn Tô Bạch bàng hoàng nhận ra thôn lúc này đã trở nên tối đen như mực, nhà nào cũng khóa trái cửa.
Nhưng mà trong đầu nghĩ lại hắn cũng hiểu được sơ lược.
Xem ra khi đồng đội của Sở Hồng Nguyệt bỏ chạy họ đã cảnh báo cho người dân ở đây nên mọi người ở đây đã khóa chặt cửa.