Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

/

Chương 174: Về sau không nên nói nữa

Chương 174: Về sau không nên nói nữa

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

6.882 chữ

02-01-2024

“Tô Bạch, tại sao ngươi lại muốn tới đây thi giấy chứng nhận nhảy dù vậy?” Hathaway ăn điểm tâm ngọt, hỏi Tô Bạch.

Tô Bạch liếc nhìn đối phương, suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Mỗi ngày thời gian ta ở nhà tương đối lâu, cho nên muốn đi ra ngoài tìm xem kích thích.”

Lần này đối phương tới vì muốn tìm người sống lại, khả năng rất nhiều tư liệu có thể có ích cho hắn.

Cho nên hắn cũng không tiện đối xử lạnh lùng với đối phương.

“Hả? Vậy sao?” Hathayway nghe xong lời Tô Bạch nói, cười tủm tỉm, giọng nói mang theo ý hàm xúc: “Nhưng mà... ngươi phải biết, có một số việc càng kích thích hơn nhảy dù nhiều lắm.”

“Cái gì?” Tô Bạch hơi nghi vấn nhìn nàng.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Hathaway ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ta chỉ chính là mấy môn như lặn, leo núi, cũng vô cùng thú vị, ta rất thích cảm giác này. Ta từng lặn ở một nước nhỏ bên cạnh hoang mạc, từng đuổi theo cá nhám voi.”

Nói đến đây, trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: “Ở chỗ Arosio đó, ngươi mang theo đồ lặn, tìm người địa phương bên bờ, họ sẽ đánh thuyền nhỏ mang ngươi đi đuổi theo cá nhám voi. Ở trên thuyền nhỏ, có người từ nhiều nơi, có người của Liên Bang, có người của các quốc gia, còn có người của Ngoại Liên Bang. Chúng ta ở đó vì tìm kiếm cá nhám voi.”

Tô Bạch nghe nàng tự thuật, trong lòng cảm thấy không đúng lắm.

Cô gái này... Vì sao lại muốn nói cho hắn nghe chuyện đó?

Nghĩ đến tư liệu của An Đức, Tô Bạch nhìn đám người lui tới chung quanh, trong lòng lập tức đã hiểu ra.

Cô gái này, đang câu cá.

Câu An Đức.

Nếu như An Đức ở trong này, rất có khả năng sẽ sinh lòng hứng thú với chuyện theo lời Hathaway nói.

Nhưng mà, Tô Bạch biết, An Đức lại không có ở đây.

Trước đó hắn có dùng cảm giác dã thú quét qua đây một lần rồi, nhưng không hề phát hiện ra bóng dáng của An Đức.

“Răng của cá nhám voi vô cùng nhỏ, là một loài cá vô cùng dịu ngoan, lấy sinh vật phù du, tảo, còn có tôm nhỏ làm thức ăn, dài nhất có thể đạt đến 20 mét. Khi ta bơi đến bên cạnh nó, có thể rõ ràng nhìn thấy quai hàm của nó đang chuyển động theo sóng nước, cùng với các đốm sao xinh đẹp trên người nó...” Hathaway không ngừng kể ra hiểu biết của nàng.

“Ta không hề cảm thấy hứng thú với chuyện này, còn có, nước miếng của ngươi văng vào trong bún xào của ta rồi.” Tô Bạch dùng đũa gẩy một cọng bún ra bát, thản nhiên nói.

Nghe được lời hắn nói, trên mặt Hathaway hiện lên vẻ xấu hổ.

Người đàn ông này... thật sự không ra bài theo quy tắc.

Dựa theo đạo lý, không phải đối phương nên phụ họa mình sao?

Nhưng mà rất nhanh nàng đã thu hồi tâm tình, cười nói: “Thật có lỗi, ta quá kích động, ta vô cùng thích nói cho người khác hiểu biết của mình.”

“Không có việc gì, chuyện ngươi nói thật thú vị, nhưng về sau đừng nói nữa.” Tô Bạch lắc đầu, miệng cắn quẩy, tiếp tục ăn bữa sáng.

Nhìn thấy như thế, khóe mắt Hathaway hơi run rẩy, không nói tiếp hiểu biết của nàng nữa, nhưng dùng đuôi mắt liếc nhìn chung quanh.

Tô Bạch thấy động tác cẩn thận này của nàng, trong lòng hơi buồn cười.

Nhưng mà hắn cũng biết, đây là nguyên nhân vì sao đối phương có khả năng làm một nhóm có thể sống tiếp.

Tiếp theo, Tô Bạch và Hathaway không nói gì thêm, yên lặng ăn bữa sáng.

Chờ sau khi ăn sáng xong, Tạ Hâm đã tới.

“Hai vị, mời theo tôi.” Tạ Hâm cười nói với hai người.

Nhưng mà, sau nụ cười này lại hơi miễn cưỡng.

Tô Bạch biết vì sao đối phương lại như vậy.

Ngay khi hắn dùng cảm giác dã thú cảm nhận người ở đây, hắn cũng nghe được cuộc điện thoại của Tạ Hâm.

Theo trong điện thoại, hắn biết được vợ của Tạ hâm đã bị mắc bệnh bạch cầu từ trước đó rất lâu, hắn luôn nghĩ cách xoay sở tiền cho vợ mình.

Hathaway ở bên cạnh cũng phát hiện ra điều gì, nhưng không tiện nói gì.

Nàng và Tạ Hâm này không hề quen thuộc. Nếu bây giờ hỏi ra, rất có khả năng gây ra phản hiệu quả không cần thiết.

Tiếp theo, Tô Bạch và Hathaway đi tới chỗ học tập.

Ở chỗ học tập này đã có rất nhiều người đang xem máy vi tính.

Trong máy tính đang phát video clip dạy học.

Hiển nhiên, ở đây không hề dạy học kiểu một kèm một.

Sau khi Tô Bạch và Hathaway ngồi vào chỗ, thì bắt đầu học tập.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên đầu bóng loáng mặc quần áo thể thao đi tới.

“Các ngươi học được như thế nào rồi?” Người đầu trọc đi đến trước mặt hai người, dò hỏi.

“Cũng không tệ.” Tô Bạch nhìn người đầu trọc, nói.

Người đầu trọc cao chừng một mét tám mươi lăm, cao hơn hắn một chút, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

“Ta cũng học được tương đối.” Hathaway ở bên cạnh nói.

“Vậy được rồi, các ngươi đi theo ta, ta dạy cho các ngươi gấp xếp dù như thế nào, cùng với khống chế phương hướng trong không trung ra làm sao, và học đường hầm gió.” Người đầu trọc nói.

Tiếp theo hắn vỗ vỗ đầu bóng lưỡng của mình nói: “Đúng rồi, ta tên là Đổng Dương Bình, là huấn luyện viên của các ngươi.”

“Ta tên Tô Bạch.”

“Ta tên Hathaway.”

Tô Bạch và Hathaway trả lời.

“Ừm, các ngươi đi theo ta.” Đổng Dương Bình cười cười, sau đó dẫn hai người Tô Bạch đến phòng khác của căn cứ nhảy dù.

Không bao lâu, bọn họ đã đi đến một căn phòng trống trải.

Ở trong này, rất nhiều người đều đang tiến hành luyện tập.

Sau khi tới đây, Tô Bạch đã bị một người phụ nữ hấp dẫn.

Người phụ nữ kia là người Liên Bang, đường cong thân thể vô cùng xinh đẹp, vài chỗ còn đầy đặn hơn phụ nữ Liên Bang khác nhiều.

Đồng thời, nàng còn có một gương mặt vô cùng tinh xảo, lại thêm một mái tóc ngắn ngang tai, thoạt nhìn tràn đầy ngang tàng.

Cho nên nàng ở đây một lúc đã có thể hấp dẫn ánh mắt của bất cứ kẻ nào.

“Nàng thật xinh đẹp.” Hathaway ở bên cạnh cười nói.

Tô Bạch gật gật đầu.

Mặc dù trong lòng hắn đang thầm nói không hề có tâm tư kỳ quái gì với đối phương, nhưng vẫn tương đối thưởng thức cái đẹp.

“Cô gái này tên là Phương Lệ, không dễ chọc đâu.” Đổng Dương Bình ở bên cạnh nhìn thấy hai người đều nhìn cô gái kia, nhỏ giọng nói với Tô Bạch và Hathaway: “Nàng có một người anh trai, tên là Phương Đại Tráng, trong khoảng thời gian trước đã đánh một người động tay động chân với Phương Lệ vào bệnh viện.”

“Vậy sao nàng còn ở đây?” Tô Bạch hơi nghi ngờ hỏi.

Theo đạo lý, hiện giờ đối phương phải ở đồn cảnh sát mới đúng.

“Ai biết được, có thể là bên trên có quan hệ cũng không chừng.” Đổng Dương Bình cười nói.

Tô Bạch lắc lắc đầu, lười quản việc này.

Sau đó hắn và Hathaway đi theo Đổng Dương Bình học vài động tác nhảy dù.

Sau đó cũng tiến hành học tập đường hầm gió.

Thời gian một ngày, hắn hướng dẫn hai người Tô Bạch và Hathaway hoàn thành xong chương trình học mặt đất, đường hầm gió, thi viết chứng nhận A, chương trình học gấp xếp dù.

Thời gian sau đó, chỉ cần hoàn thành chương trình học AFF1-7 cùng với tích lũy vài lần nhảy là được.

Đến tối, Tô Bạch về phòng mình.

Sau khi đi vào phòng, hắn lại thở dài.

Những chương trình học này đều vô cùng dễ dàng đối với hắn, học trong khoảng thời gian ngắn là biết.

Nhưng mà... Hathaway kia... Ở phương diện này lại đủ ngốc, không đâu kéo dài mất của hắn một ngày.

Thật là một người phụ nữ ngu xuẩn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!