Tiếp theo, chính là một chuyến hành trình khá lâu.
Từ thành phố Vân Mộng đến Linh Xuyên cách hơn hai ngàn chín trăm cây số, phải ngồi máy bay bốn tiếng mới tới được nơi.
Cho nên, rất nhiều hành khách trên chuyến bay đều đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ có một số ít người trên máy bay vẫn đang nghịch điện thoại.
Mà Tô Bạch là một trong số đó.
Giờ Tô Bạch đang đọc một cuốn sách lịch sử vô cùng thú vị, tiêu đề của nó là “Con người rút ra bài học gì từ lịch sử?”
Quyển sách này cực kỳ ý nghĩa, nó ghi chép một số sự kiện tương tự nhau trong lịch sử, biên soạn thành từng mục từng chương, tiến hành so sánh rồi từ đấy rút ra một đạo lý.
“Bài học duy nhất mà con người rút ra từ lịch sử chính là con người không thể rút ra bài học nào từ lịch sử cả.”
Đọc đến dòng này, Tô Bạch khẽ mỉm cười.
Tác giả này đúng là thú vị thật.
Thực ra cuốn sách này tiêu thụ khá tốt trên thị trường, văn chương của tác giả hài hước dí dỏm, cùng với những câu chuyện xưa làm con người ta đọc mà dở khóc dở cười khiến nó rất đắt khách.
Cũng chính lúc này, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được gì đó, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn cảm giác, cái chỗ này…có gì đó không ổn.
Cảm giác không ổn này bắt nguồn từ vùng sông núi ngoài kia.
“Sao thế?” Lúc này, Hathaway nhìn Tô Bạch mang chút khó hiểu mà dò hỏi.
Sau đó, nàng cũng nhìn ra phía bên ngoài.
Nhưng, nàng chỉ thấy từng ngọn núi đá cheo leo chập trùng, cảnh tượng không khác gì so với lúc trước.
“Không có gì.” Tô Bách đáp.
Rồi hắn lại tiếp tục đọc sách.
Khu vực kia chắc chắn có vấn đề, lại còn là vấn đề lớn nữa.
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Trên đời này Người Sống Lại làm việc ác nhiều vô cùng, nếu chuyện nào hắn cũng nhúng tay vào chắc mệt chết mất.
Hắn chỉ cần tra tìm vị trí của chỗ này rồi báo với Quản gia là được rồi.
Còn chuyện sau đó cứ để Đồ Long bộ lo.
Hathaway nhìn Tô Bạch, khẽ cau mày.
Tên đàn ông Liên Bang này đúng là kỳ quái mà.
Nhưng hắn không tán gẫu cùng nàng, nàng cũng chẳng cần cố rước nhục vào người.
Sau đấy, nàng liền nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.
Mà Tô Bạch ngồi kế bên vẫn tiếp tục đọc sách.
Lúc này hắn đang đọc một cuốn sách địa lý.
Tô Bạch đọc chưa được bao lâu liền tra ra được vị trí của nơi hắn vừa trông thấy từ lộ tuyến của máy bay, thời gian và hình dạng đặc thù của địa thế.
Chỗ này tên là núi Đại Quân, một nơi vô cùng lạc hậu thuộc Liên Bang.
Có rất nhiều người sinh sống ở trong núi, tương tự như thôn Xuyên Trạch khi trước.
Sau khi tra được địa chỉ, Tô Bạch liền quăng gánh mặc kệ, tiếp tục đọc “Con người rút ra bài học gì từ lịch sử?”
Sau đó, trải qua 2 tiếng đồng hồ máy bay cũng hạ cánh.
Tô Bạch theo hành khách bên cạnh lần lượt đi xuống.
Sau khi xuống máy bay, hắn cảm nhận rõ từng đợt gió lạnh quất vào người.
Linh Xuyên càng gần phía Bắc hơn so với thành phố Vân Mộng, cho nên nhiệt độ ở nơi này cũng càng rét lạnh.
Rất nhiều nhân vân công tác chỗ này đều khoác áo bông.
Tô Bạch ngó điện thoại một chút, phát hiện nhiệt độ nơi này đã dưới 0 độ.
Sau đó, trước tiên hắn gửi sự việc núi Đại Quân cho Quản gia.
Gửi tin xong, hắn theo dòng người đi ra sân bay, rồi lấy một cái áo khoác đen từ vali ra mặc vào.
Mặc dù để mà nói thì giờ Tô Bạch cũng không sợ lạnh, thuộc tính kháng lạnh của hắn đã lên 9 điểm.
Chút nhiệt độ này, đến Lý Thanh Trúc cũng chịu được.
Nhưng hắn không sợ lạnh, cũng không có nghĩa hắn phải ăn mặc phong phanh.
Làm như vậy sẽ chỉ khiến người khác chú ý mà thôi.
Điều này đối với hắn mà nói chẳng tốt đẹp gì.
Tiếp đó, Tô Bạch nhìn thời gian thấy hiện tại đã 4 giờ chiều rồi.
Hắn đi lấy chút hành lý rồi thuê một chiếc taxi ngoài sân bay, đi về Linh Xuyên ở ngoại ô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Bạch liền nhíu mày.
Hắn quay đầu nhìn.
Có một chiếc taxi ở phía sau.
Chiếc xe này đã đi theo hắn một lúc rồi.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc đó là vừa rồi hắn dùng cảm giác dã thú cảm ứng một chút, phát hiện kẻ bám đuôi phía sau thế mà lại là cô nàng đến từ ngoài Liên Bang tên Hathaway.
“Nàng đang theo dõi ta sao?” Tô Bạch khẽ nhíu chân mày.
Sau đó, hắn quay đầu nói với tài xế: “Bác tài, phiền bác lái chậm một chút, để chiếc xe đằng sau vượt lên đi ạ.”
“Hả?” Tài xế nhìn Tô Bạch có chút nghi ngờ, rồi như muốn nói gì đó.
Cũng chính vào lúc này, Tô Bạch cài một trăm tệ vào giá để cốc.
Nhìn thấy một trăm tệ, tài xế lập tức im lặng, chậm rãi giảm tốc, bắt đầu thụt lại so với chiếc xe đằng sau.
Hai chiếc xe cứ thế tiếp tục chạy bon bon.
Nhưng khiến Tô Bạch càng cạn lời đó là qua mấy tiếng đồng hồ rồi mà chiếc xe của Hathaway vẫn cứ đi cùng đường với hắn.
Cứ như thể hắn cũng đang theo dõi đối phương vậy.
Lúc này, tài xế bên cạnh cũng hơi buồn cười, muốn cười mà không dám cười ra thành tiếng.
Đến hơn tám giờ tối, cuối cùng Tô Bạch cũng tới câu lạc bộ nhảy dù.
Nơi này tên là câu lạc bộ nhảy dù núi Đại Thanh.
Câu lạc bộ nhảy dù núi Đại Thanh có quy mô vô cùng lớn, được xem như là căn cứ nhảy dù của núi Đại Thanh.
Bởi vì có thể thi lấy chứng chỉ nhảy dù ở chỗ này.
Mà lần này Tô Bạch đến đây mục đích không phải thi lấy chứng chỉ.
Nhưng nếu hai, ba ngày sau cảm giác có thể lấy được chứng nhận thì hắn cũng không ngại làm đơn xin luôn.
Sau khi Tô Bạch đến căn cứ, ngay lập tức có người ra tiếp đón hắn.
Đó là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này hơi gầy yếu, ăn mặc vừa vặn, đeo mắt kính gọng vàng, trông vô cùng nhã nhặn lịch sự.
“Xin chào, ta tên là Tạ Hâm, là tiếp tân của nơi này, để ta đưa người đến kí túc xá
mà chúng ta đã chuẩn bị.” Tạ Hâm cười với Tô Bạch, nói.
“Được thôi.” Tô Bạch gật đầu rồi sau đó đi theo Tạ Hâm.
Sau khi đi theo Tạ Hâm đến sảnh tiếp khách.
Lúc này đây, Hathaway đã đang ngồi ngay ngắn trên sofa của đại sảnh.
“Là ngươi?” Hathaway nhìn thấy Tô Bạch, lập tức trưng ra biểu cảm đề phòng, “Ngươi đang theo dõi ta hả?”
Tô Bạch nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy cạn lời, nhưng cũng chẳng tiện nói gì.
Đắng mề là trước đó hắn cũng cho rằng Hathaway đang theo dõi hắn.
Đây gọi là nhân quả tương báo nhỉ.
“Hai người quen nhau hả? Vị tiên sinh này vào mấy ngày trước đã đặt hẹn đến đây.” Tạ Hâm kinh ngạc nói.
Nghe hắn nói vậy, Hathaway há hốc miệng, hơi kinh ngạc nhìn Tô Bạch, sau đó nói một cách lúng túng: “Ngại quá, ta không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
“Không sao.” Tô Bạch lắc đầu, sau đó nhìn Tạ Hâm bên cạnh nói: “Đưa chúng ta vào phòng đi, hôm nay ngồi xe lâu quá, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Dạ được, mời hai vị theo ta” Tạ Hâm nghe vậy thì mỉm cười rồi đi lên phía trước dẫn đường.
Sau đó hắn dẫn hai người Tô Bạch, Hathaway lên lầu 2, lần lượt chuẩn bị cho mỗi người một phòng.