Hoa tuyết: “A a a!!! Lâm Cận Thần rất đẹp trai nha! Từ nay ta sẽ là người hâm mộ của hắn!”
Cũng vào lúc này, trong nhóm đột nhiên hiện một tin nhắn.
Tô Bạch không nói nên lời, trong nhóm này không có một người bình thường sao?
Kim Cương là một đứa nhóc nghiện game, Hoa tuyết này là một người hâm mộ theo đuổi thần tượng.
Tô Bạch đóng điện thoại di động, sau đó lên giường nằm ngủ.
Nhắm mắt làm ngơ.
Ngày thứ hai, Tô Bạch rời giường, sau đó lại bắt đầu một ngày nhàn nhã.
Đọc sách học tập, dạy Thu Diệp điêu khắc hũ tro cốt, chơi với mèo.
Ngày thứ ba, đọc sách và học, chơi game với Kim Cương, chơi với mèo.
Ngày thứ tư, đọc sách và học, chơi game với Kim Cương.
Ngày thứ năm, chơi game với Kim Cương.
…
Mây đen tản đi, mặt trời chiếu xuống, khắp nơi đều là phong cảnh phồn hoa.
Tô Bạch ngồi ở trong một quán ăn, đang ăn cơm, nhìn game trong điện thoại di động, thở dài.
Hắn vừa mới chơi game, tặng tháp, tặng mạng, chạy sai đường…
Vào khoảng thời gian trước, hắn lấy được 2 điểm thiên phú trong game, nếu không bây giờ hắn vẫn không muốn chơi.
Nói thật, thiên phú của hắn ở phương diện game này, thật sự không quá tốt.
“Không chơi nữa, không xong rồi.” Tô Bạch lắc đầu một cái, tắt Hạp Cốc Vinh Diệu.
Chơi Hạp Cốc Vinh Diệu, thật ra cũng coi như là khiêu chiến chính mình.
Hắn có thể không mê game, nhưng phải biết được cơ chế trong game là như thế nào.
Cái này giúp hắn rất nhiều khi đối phó Người sống lại trong tương lai.
Lúc trước, từ bên trong văn bản Quản gia truyền tới, Tô Bạch đã biết có rất nhiều Người sống lại có phương pháp kỳ lạ.
Ví dụ như, khoảng thời gian trước kia, ở ngoài Liên Bang đã xuất hiện một Người sống lại tên là Phong Quỷ.
Cơ thể Người sống lại kia không có chỗ yếu.
Nếu không phải lúc đó bộ phận tin tức của Đồ Long Bộ phân tích tên Người sống lại này là một cơ thể dữ liệu, giống với nhân vật trong game, dùng một phương thức gây sát thương liên tục giết hắn, không chừng bây giờ tên Người sống lại này còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cho nên, hiểu biết về một ít sự vật, cũng rất có ích cho việc đối phó Người sống lại.
Giống như hiện tại, Tô Bạch cũng đã đang nghiên cứu các loại sách vở tâm lý học tội phạm và giải mã tính cách.
Tô Bạch gắp thịt bò trong canh chua lên, bắt đầu ăn.
Bởi vì tiệm ăn nhà làm này hàng ngày sẽ bắt các loại thú hoang trong cấm địa nấu ăn, nên rất có tiếng, rất nhiều người đến chợ số 76, đều thích tới nơi này ăn cơm.
Hai ngày nay, cửa hàng bán hủ tro cốt đang trang trí, Thu Diệp quá bận rộn, nên trong nhà cũng không có ai nấu cơm.
Sau khi được Trương Tam đề cử, Tô Bạch đi tới quán ăn nhà này dùng cơm.
Đương nhiên, nguyên nhân chính trong đó là, Tô Bạch phát hiện, thịt thú hoang ở nơi này nhìn ngon hơn thịt thông thường.
“Ông chủ, cái dù kia ta đã mua cho ngươi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.” Trương Tam ngồi ở đối diện Tô Bạch, dè dặt nói.
Hắn hơi không hiểu, ông chủ mình muốn mua dù làm gì.
Lẽ nào ông chủ mình mua máy bay rồi?
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy rất bình thường, ông chủ của mình có tiền như vậy, mua máy bay cũng rất bình thường.
“Ừ.” Tô Bạch gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, khi nào chuẩn bị xong biệt thự? Ta cần dùng gấp.”
Nghe được lời của hắn, Trương Tam vội vàng nói: “Khoảng chừng năm ngày nữa là xong rồi, ta vẫn luôn là làm thêm giờ để trang trí.”
Sau đó giọng hắn dừng một chút: “Chỉ là, trang trí bên trong sẽ không quá tốt.”
Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn cẩn thận nhìn chăm chú ông chủ mình, sợ ông chủ của mình không hài lòng.
“Không sao.” Tô Bạch lắc đầu một cái, nói: “Chỉ cần có thể dùng là được.”
Nhà để xe dưới hầm kia, là dùng để xây phòng thực nghiệm, không phải dùng để ở, tất nhiên là không cần xây quá tốt.
Trong lòng hắn dự đoán thời gian Quản gia chở thiết bị tới đây, trong lòng yên tâm hơn.
Chờ Quản gia chở thiết bị tới đây, thì nơi này hắn cũng xây ổn rồi.
Hơn nữa, khoảng thời gian này, hắn cũng có thể đi làm nhiệm vụ di nguyện của Cao Tường.
Trực tiếp nhảy lầu là không thể, nhưng sau khi nhảy lầu, dùng dù nhảy hẳn là có thể?
Đương nhiên, trước khi nhảy dù ở độ cao thấp, hắn sẽ đến một cơ sở nhảy dù để luyện tập mới được.
Suy cho cùng, bây giờ hắn chỉ là một người mới, ngay cả mở dù thế nào cũng không biết. Nếu trực tiếp đi nhảy dù, chỉ có một con đường chết.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang tiếng xe ô tô.
Tô Bạch nghe thấy âm thanh natf, hơi run run, lông mày nhíu lại.
Âm thanh của xe này…Rất quen tai.
Sau đó, cảm giác dã thú của hắn nhận biết bên ngoài, trong nháy mắt đã nhận biết được một chiếc xe jeep đậu ở trong bãi đậu xe phía trước cửa tiệm này.
“Sở Hồng Nguyệt, Trịnh Vũ, Lý Mạc, Ninh Huyên…” Cảm giác được người quen, Tô Bạch cảm thấy hơi biết nói gì.
“Ta ăn no rồi, đi trước.” Hắn đứng lên, nói với Trương Tam một câu rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay đúng này, một tiếng động lớn phát ra từ bàn ăn bên cạnh.
Tô Bạch nghe tiếng nhìn lại, thì thấy được một đám người đang vây quanh một cô gái, luống cuống tay chân.
Có người vỗ lưng cô gái, có người đang gọi cấp cứu.
Tô Bạch nhìn về phía cô gái kia, hơi nhướng mày.
Lúc này, sắc mặt và môi của cô gái này tím bầm, nói không ra lời, tay không ngừng che cổ của chính mình.
Nàng bị nghẹn gì đó.
Tô Bạch nhìn xung quanh một chút, rất nhiều người đều đang xem náo nhiệt, còn bạn bè của cô gái kia, vốn dĩ cũng không biết cách gì để cấp cứu.
Nhìn thấy cảnh này, hắn lắc đầu, trực tiếp chen vào đoàn người, đến bên cạnh cô gái.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tô Bạch ôm lấy cô gái từ phía sau, nắm tay trái lại, ấn vào chỗ giữa xương sườn và bụng của cô gái, sau đó dùng một cái tay khác nắm lấy nắm đấm của tay trái.
Sau khi để cô gái cúi người xuống, đột nhiên Tô Bạch đè mạnh hai tay vào trong.
Lập tức, cô gái phun ra nửa viên thịt viên từ trong miệng, rơi xuống mặt đất.
Viên thịt viên này phun ra, sắc mặt hơi tím bầm của nữ sinh mới dần dần hồng lên.
Người bên cạnh thấy thế, cũng lập tức hiểu Tô Bạch là vì cứu người, lập tức vỗ tay.
Nhưng mà, trong lòng Tô Bạch lại không mấy vui vẻ.
Trong đám đông lúc nãy, bọn người Sở Hồng Nguyệt đang nhìn về phía hắn.
Lần này hắn cứu người, xem như hại chính mình.
“Tô Bạch!” Cũng chính vào lúc này, đám người Sở Hồng Nguyệt gọi hắn.
Nghe được tiếng kêu của bọn họ, Tô Bạch hiểu rõ mình không thể nào rời đi.
Hắn ra vẻ vừa phát hiện mấy người này, kinh ngạc nói: “Ồ, tại sao là các ngươi?”
“Ha ha, người anh em, ta nhớ ngươi muốn chết, lần trước ta mang Triệu Không Thanh đi ăn bào ngư, còn nói về ngươi đấy.” Vào lúc này, Trịnh Vũ chạy đến trước mặt Tô Bạch, cười vỗ vai của Tô Bạch.
“Bào ngư?” Tô Bạch cảm giác lời này có gì đó không đúng.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Đúng lúc đó, Ninh Huyên đi đến, nhìn về phía Tô Bạch, trong lòng hơi nghi ngờ.
Lúc trước, nàng đã tìm kiếm qua tài liệu.
Tô Bạch đã chuyển trường, theo lý mà nói, khoảng thời gian này, Tô Bạch phải ở trường học mới đúng, chứ không phải ở đây.
Hơn nữa, nàng cảm giác thân hình Tô Bạch hơi quen thuộc.
Nghe được lời của nàng, Tô Bạch có chút bất đắc dĩ.
Lúc trước hắn phải đi, cũng bởi vì cái này.
Chuyện này, rất khó giải quyết.
“Cám ơn ngươi.” Ngay lúc đó, cô kia cũng khôi phục lại, nói cảm ơn Tô Bạch.
Bị ngắt ngang, trong lòng Tô Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác có cơ hội để hô hấp.
Hắn cười lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, sau này đừng ăn vôi vàng như vậy.”
Nói xong, hắn nói với mấy người Sở Hồng Nguyệt: “Các ngươi mới đến đây, ta khá quen thuộc nơi này, mời ngươi ăn bữa cơm.”