[Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

/

Chương 39: Gian thương

Chương 39: Gian thương

[Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Khả Ninh

6.709 chữ

06-11-2023

“Sám hối thật tốt cho ta...”

Sau khi Thiều Thừa giáo huấn Lữ Thiếu Khanh xong, quẳng lại một câu rồi lướt nhẹ đi.

Lúc rời đi trong lòng Thiều Thừa vô cùng sảng khoái.

Cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới rất thông thấu, cực kỳ thoải mái.

Cảm giác của ông như người táo bón mấy ngày đột nhiên có thể xả được, chính là cái loại dễ chịu ấy.

Trong lòng Thiều Thừa đắc ý nghĩ.

Giờ không nhân cơ hội thu thập tên tiểu khốn kiếp ngươi một phen, đợi thực lực ngươi đuổi kịp rồi, muốn thu thập cũng khó.

Lữ Thiếu Khanh lấy tay che mông, vô cùng giận dữ.

Nếu bị người khác nhìn thấy bộ dạng này có khi còn tưởng Thiều Thừa làm gì hắn.

“Mất mặt quá.” Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài.

“Lớn thế này rồi mà còn bị đánh vào mông.”

“Mất mặt quá mất mặt!”

Thực lực của Thiều Thừa mạnh hơn hắn nhiều lắm, đối mặt với Nguyên Anh kỳ, hắn không có sức phản kháng.

“May là không có người thứ hai nhìn thấy, nếu không mặt mũi đâu mà gặp người ngoài nữa.”

Lúc này.

Trên thân cây bên cạnh truyền đến tiếng chim hót.

“Chíp chíp”

Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn.

Cánh bên trái của Tiểu Hồng ôm bụng, cánh bên phải chỉ vào Lữ Thiếu Khanh cười to.

Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh bất bất thiện, nhìn chằm chằm Tiểu Hồng: “Ngươi cũng thấy được?”

Tiểu Hồng càng cười dữ hơn.

Nó còn cố ý xoay mông về phía Lữ Thiếu Khanh uốn éo hai lần.

Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Hôm nay ta chỉ có thể giết người, phì, giết chim diệt khẩu.”

Tiểu Hồng nghe xong, lúc này liền vỗ cánh phạch phạch bay đi.

Chuồn rồi!

Nhưng giờ mông Lữ Thiếu Khanh đang đau, nộ khí đang thịnh.

Tiểu Hồng muốn chạy trốn, nhưng trốn chỗ nào cũng đều rơi vào ma trảo của Lữ Thiếu Khanh.

Sau khi nó bị Lữ Thiếu Khanh chụp trong hay, hung hăng trừng trị một trận liền bị ném sang một bên.

Sau khi thu thập con chim ngốc xong, trong lòng Lữ Thiếu Khanh sảng khoái hơn rất nhiều.

“Ở đây trông chừng cho ta, nếu dám nói ra chuyện ngày hôm nay, ta lột lông ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh dữ tợn cảnh cáo Tiểu Hồng sau đó mới trở lại phòng mình.

Đầu tiên Lữ Thiếu Khanh cẩn thận kiểm tra cấm chế và pháp trận bên ngoài một chút.

Ở Thiên Ngự Phong, Thiều Thừa và Kế Ngôn sẽ không trực tiếp xông vào.

Nhưng có thêm một sư muội mới, phải đề phòng thêm một chút.

Hôm qua Tiêu Y lỗ mãng xông vào, suýt nữa gây ra phiền phức lớn.

Hơn nữa mấy ngày nay, Thiên Ngự Phong có quá nhiều người lui tới, không chừng sẽ có người xông đến đây.

Dù sao an toàn nhất vẫn nên kiểm tra một lượt, sau khi thấy không có vấn đề gì Lữ Thiếu Khanh mới tiến vào trong Thời Quang Ốc (1) trong giới chỉ.

Thời Quang Ốc là cái tên do Lữ Thiếu Khanh đặt.

Căn phòng không lớn, còn có một linh vị, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy vô cùng yên tâm.

Đây là bí mật của hắn, cũng là con át chủ bài để hắn có thể theo sát Kế Ngôn, không bị rớt lại.

Tư chất của hắn cũng được, nhưng không thể so với Kế Ngôn.

Chỉ dùng linh thạch đổi lấy thời gian mới có thể giúp hắn không rớt khỏi đội.

Lữ Thiếu Khanh móc vật phẩm hình chữ nhật đạt được trong thương hội Đường gia ra.

Lữ Thiếu Khanh đánh giá một lần nữa nhưng không có thu hoạch gì.

Hắn đặt nó trên bàn ngọc, rất nhanh nó đã có động tĩnh.

Phía trên vật phẩm hình vuông bắt đầu bốc khói.

Âm thanh xì xì giống như đang dung hóa.

Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, hắn đã tốn tận ba ngàn viên linh thạch đấy, thứ này đừng chỉ có đứng ở đây xì xì cho hắn nghe nhé.

Nếu không hắn sẽ tức đến thổ huyết mất.

Lữ Thiếu Khanh đến gần một bước, sau khi quan sát liền phát hiện lớp vỏ bọc bên ngoài đã bị dung hóa, hắn nhẹ nhàng thở phào.

Vẫn may.

Một khắc đồng hồ trôi qua, lớp vỏ bọc bên ngoài bốc hơi toàn toàn, để lộ diện mạo thật sự bên trong.

Lữ Thiếu Khanh xích lại gần xem xét, hơi kinh ngạc: “Đây là lệnh bài sao?”

Trên bàn là một khối ngọc thạch giống như lệnh bài dài một thước, trên tròn dưới rộng.

Chất thiệu ngọc thạch không cần sờ Lữ Thiếu Khanh cũng biết là cùng một loại với ngọc trác.

Lữ Thiếu Khanh cầm miếng ngọc thạch trên bàn lên, phát hiện hai bên chính diện khắc một con kim long và một con thần Hoàng.

Ở giữa khắc hai chữ.

Hai chữ này Lữ Thiếu Khanh lại không biết.

Mặt sau khắc đồ án sơn hà, nhật nguyệt, tinh không.

Trông có vẻ khá cao cấp.

Lữ Thiếu Khanh nhìn hồi lâu, nào gõ, nào đốt, nào ngâm nước nửa ngày, thậm chí còn dùng cả nhỏ máu nhận chủ nhưng miếng ngọc thạch trong tay không hề có bất kỳ phản ứng gì.

Lữ Thiếu Khanh nhìn linh bài trên ngọc trác, hỏi: “Cái này để làm gì? Đây là cái gì?”

Không hề có tiếng trả lời.

Trên ngọc trác cũng không hề có bất kỳ dòng văn tự tin tức nào xuất hiện.

Lữ Thiếu Khanh không có cách nào khác.

Hắn biết miếng ngọc thạch trong tay chắc chắn là hàng tốt nhưng giờ hắn lại không cách nào biết được tác dụng của nó.

Ngẫm nghĩ, Lữ Thiếu Khanh đặt nó lên trên ngọc trác.

“Cứ để đây trước, sau này tùy duyên vậy.”

Lữ Thiếu Khanh lầm bầm một tiếng.

Hắn không mò ra được công dụng của thứ này nhưng nhìn chất liệu thì có lẽ giống với ngọc trác, linh bài.

Cứ tạm thời giữ lại ở đây xem thử sau này có biến hóa gì không.

Sau đó hắn vung tay một cái, một vạn viên linh thạch hạ phẩm xuất hiện, rơi vào trong lư Hương.

“Tu luyện thêm một năm nữa xem thử có thể đột phá Kết Đan kỳ tầng tám không.”

Nhưng trên mặt ngọc trác lại hiện lên ba chữ sáu tháng.

“Sáu tháng?”

Lữ Thiếu Khanh ngẩn người, sau đó giận dữ.

Hắn chỉ vào lệnh bài phẫn nộ mắng to:

“Mọe nó, ngươi muốn gây sự với ta đúng không?”

“Ngươi cho rằng kiếm được linh thạch dễ lắm sau? Một năm một vạn linh thạch đã là đắt lắm rồi.”

“Vậy mà giờ thời gian còn giảm đi phân nửa?”

“Ngươi bước ra đây cho ta, trả lại linh thạch đây, ta không tu luyện nữa, mau trả lại tiền đây.”

“Không trả lại tiền, ngươi có tin ta đập nát Linh bài của ngươi không?”

Lữ Thiếu Khanh tức giận rồi.

Kiếm chút linh thạch này dễ lắm à?

Cứ tưởng linh thạch cứ tùy tiện đi ra đường là nhặt được sao?

Một vạn viên linh thạch hạ phẩm đổi lấy một năm hắn đã cảm thấy lỗ lắm rồi.

Giờ lại còn biến thành sáu tháng.

Ai mà chịu nổi?

Ít nhất Lữ Thiếu Khanh không chịu được.

Một tay Lữ Thiếu Khanh đập lên ngọc trác, mắng Linh bài: “Trả lại tiền đây, không trả lại tiền ngươi không xong với ta đâu.”

“Ngươi muốn tăng giá cũng được, nhưng ngươi phải nói với ta một tiếng, mọi người cùng thương lượng.”

“Ngươi không nói với ta, tự tiện đơn phương tăng giá, ngươi coi ta là kẻ ngốc à?”

“Ta ở bên ngoài cực khổ kiếm chút linh thạch dễ lắm sao? Ngươi ở đây làm gian thương lừa ta à?”

“Không trả lại tiền, hôm nay ta đập nát ngươi luôn, chẳng cần biết ngươi là ai, dù ngươi là Tiên Đế trên trời ta cũng đập.”

Sau khi Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí nói xong liền giơ tay định lấy Linh bài.

Trên mặt ngọc trác vội vàng lóe lên một đạo bạch quang, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn.

Bên trên xuất hiện một thiên công pháp.

“Kinh Thần quyết!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!