[Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

/

Chương 37: Tiểu phú bà

Chương 37: Tiểu phú bà

[Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Khả Ninh

6.931 chữ

06-11-2023

Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ đang nhìn món đồ trong tay hắn.

“Ngươi là ai?”

Lữ Thiếu Khanh không vui hỏi lại.

Không thấy ta đang ép giá sao?

Thiếu nữ đáp: “Ta là Biện Nhu Nhu của Song Nguyệt Cốc. Ngươi có thể cho ta xem thứ này một chút được không? Nếu phù hợp, ta có thể mua lại.”

Gã sai vặt nghe là đệ tử Song Nguyệt Cốc, không khỏi vui mừng.

Đệ tử Song Nguyệt Cốc người nào cũng giàu đến chảy mỡ, chắc chắn còn giàu hơn con gà trống sắt trước mặt này.

Hắn ta đổi sang giọng êm ái: “Khách quan mời xem.”

Sau đó, hắn ta xụ mặt nói với Lữ Thiếu Khanh: “Khách quan, làm phiền ngươi đưa lại đây.”

Loại người như Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải loại khách hàng mà ông chủ sẽ thích.

Gã sai vặt lấy lại vật trong tay của Lữ Thiếu Khanh nhưng phát hiện nó đã bị Lữ Thiếu Khanh giữ chặt.

Hắn ta cảnh giác nhìn Lữ Thiếu Khanh, nói: “Khách quan, nơi này là thương hội của Đường gia. Ngươi không mua thì đừng cản trở người khác.”

Ngụ ý hắn ta cảnh cáo Lữ Thiếu Khanh đừng gây chuyện ở đây.

Bàn tay Lữ Thiếu Khanh khẽ động. Món đồ kia lập tức biến mất không thấy đâu. Nó đã bị hắn cất vào trong nhẫn chứa đồ.

Gã sai vật không thấy đồ vật đâu, không khỏi sợ hãi.

Ban ngày ban mặt lại dám cướp bóc?

“Ăn cướp.”

Gã sai vặt kêu to.

“Cướp em gái ngươi.” Lữ Thiếu Khanh bỏ ra linh thạch: “Ta mua.”

“Ơ…”

Gã sai vặt nhìn linh thạch trên bàn, ngẩn cả người.

“Ngươi, ngươi mua thật sao?” Gã sai vặt vẫn cảm thấy khó tin.

Vừa rồi là con gà trống sắt chuyển thế, tại sao bây giờ lại trả tiền rồi?

Biện Nhu Nhu cũng ngẩn người nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh hung hăng trừng mắt nhìn Biện Nhu Nhu một cái.

Nữ nhân này đúng là nhiều chuyện.

Hắn vốn đang muốn ép giá, tiết kiệm linh thạch một chút.

Nhưng Biện Nhu Nhu xuất hiện khiến cho hắn không thể không bỏ ra ba ngàn linh thạch để mua.

Lai lịch của món đồ này phi phàm. Nếu không, chiếc nhẫn sẽ không có phản ứng như vậy. Thế nên hắn không cho phép nó rơi vào tay của người khác.

Lữ Thiếu Khanh khó chịu trừng mắt nhìn Biện Nhu Nhu lần nữa rồi rời đi.

Đây đúng là một nơi thương tâm mà.

Chỉ chớp mắt ba ngàn linh thạch đã không còn.

Nữ nhân này quả thực đáng hận.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, Biện Nhu Nhu tức giận giậm chân đuổi theo.

Nam nhân này quả thực đáng ghét.

“Dừng lại, ngươi có ý gì?”

Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Ngươi mới là có ý gì đấy?”

“Ngươi có mắt hay không?”

Biện Nhu Nhu tức giận nói: “Ngươi nói ai không có mắt?”

Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Ta nói ngươi đó. Ta đang ép giá, ngươi đến xem náo nhiệt làm gì?”

Biện Nhu Nhu cũng không phải người tốt tính, lớn tiếng quát lại: “Lúc đó ngươi mua chưa? Ngươi mua chưa hả?”

“Ngươi chưa mua ta đến xem thì sao chứ? Không cho à.”

“Bây giờ ngươi lấy ra cho ta xem một chút, bổn tiểu thư muốn mua.”

Biện Nhu Nhu cảm thấy món đồ kia rất đặc biệt. Nàng không ngại mua lại.

“Ngươi cứ nằm mơ đi.”

Đã là đồ của mình, sao có thể lấy ra? Nếu chẳng may người ta nhìn ra lai lịch thì làm sao bây giờ? Nói không chừng còn rước lấy phiền phức cho mình nữa.

“Ngươi.”

Biện Nhu Nhu càng thêm tức giận. Người này thật đáng ghét.

Nàng nói: “Ta là Biện Nhu Nhu của Song Nguyệt Cốc, hy vọng công tử có thể từ bỏ thứ yêu thích. Ta vô cùng cảm kích.”

Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Làm sao? Ngươi tính lôi Song Nguyệt Cốc ra dọa ta à?”

“Ngươi cho rằng Quy Nguyên Các của ta dễ khi dễ sao?”

Biện Nhu Nhu giật mình, vội vàng nói: “Thì ra là sư huynh của Quy Nguyên Các, mong rằng sư huynh chịu từ bỏ thứ yêu thích. Ta đồng ý trả giá

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn Biện Nhu Nhu thay đổi.

Một tiểu phú bà?

Hắn đưa mắt nhìn Biện Nhu Nhu một lượt từ trên xuống dưới.

Biện Nhu Nhu cảm giác ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh tràn đầy lửa nóng.

Bị nhìn từ trên xuống dưới khiến cho nàng cảm thấy trên người có vô số con kiến đang bò, vô cùng khó chịu.

Biện Nhu Nhu bị ánh mắt xâm lược của Lữ Thiếu Khanh nhìn đến không chịu được.

Tên gia hỏa này là đồ háo sắc sao?

Cảm giác của Biện Nhu Nhu đối với Lữ Thiếu Khanh càng thêm không tốt.

Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ trong lòng, có nên ăn cướp của nàng ta hay không?

Tiểu phú bà, hẳn có rất nhiều tiền.

Hắn nghe nói Song Nguyệt Cốc được xây dựng trên một khoáng mạch rất lớn, giàu đến chảy mỡ.

Tuy nhiên, sau khi cân nhắc một hồi, Lữ Thiếu Khanh bỏ đi suy nghĩ này.

Rất khó ra tay, rất dễ bại lộ.

Lữ Thiếu Khanh chật vật từ chối: “Dung mạo của ngươi không đẹp nhưng suy nghĩ thì lại hay.”

Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.

Trước mắt là một tiểu phú bà, hắn sợ Biện Nhu Nhu sẽ ra một cái giá mà hắn không cách nào từ chối.

“Khốn kiếp, khốn kiếp…”

Biện Nhu Nhu tức đến mức dậm chân, hận không thể một chưởng vỗ chết Lữ Thiếu Khanh.

“Ngươi chờ đó cho ta, đừng để ta gặp lại ngươi.”

Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, hắn cảm thấy phiền muộn ghê gớm.

Bị Biện Nhu Nhu ngáng chân, hắn không thể không bỏ ra ba ngàn linh thạch hạ phẩm. Chỉ chớp mắt đã mất đi hơn phân nửa tài sản tích lũy.

“Hy vọng rằng thứ này hữu dụng. Bằng không, ta sẽ lỗ lớn.”

Lữ Thiếu Khanh rất muốn biết đây rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng bây giờ không tiện, chỉ có thể tạm thời đè xuống suy nghĩ này.

“Bây giờ ta đi thu thập tên Đường Nguyên Vĩ cái đã.”

Lữ Thiếu Khanh đã thăm dò được Đường Nguyên Vĩ đi đâu ở thương hội Đường gia.

“Đi dạo thanh lâu thì nói đi dạo thanh lâu, còn nói đi nghe nhạc, giả vờ sang chảnh gì chứ?”

Lữ Thiếu Khanh cực kỳ khinh bỉ chuyện này.

“Nhưng cũng tốt. Mấy thứ háo sắc dễ lừa gạt hơn nhiều.”

“Lấy sư muội làm mồi nhử, cam đoan hắn ta hấp tấp chạy đến ngay.”

Lúc này, Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu hành động.

Kết quả, Đường Nguyên Vĩ đang uống rượu ở thanh lâu nhận được một phong thư.

Sau khi xem hết phong thư, Đường Nguyên Vĩ chấn động, đắc ý cười: “Hắc hắc, thì ra là đang ở đây.”

“Giỏi cho xú nha đầu kia. Bây giờ ta xem ngươi làm thế nào chạy khỏi lòng bàn tay của bổn công tử.”

Nhớ đến dáng vẻ ngọt ngào khải ái của Tiêu Y, tâm của Đường Nguyên Vĩ lập tức nóng lên như lửa.

Nửa người dưới rục rịch ngóc đầu dậy.

Đường Nguyên Vĩ vội vàng rời khỏi thanh lâu, đi thẳng đến địa chỉ trong thư.

Rất nhanh, hắn ta đã đến thành Tây.

Thành Lăng Tiêu cũng có khu ổ chuột, cũng có hỗn loạn.

Phần lớn cư dân ở thành Tây đều là người dân bình thường. Họ sống trong cảnh nghèo khó và bận rộn hàng ngày chỉ để tồn tại.

Mặc dù tu sĩ bách tính trong thành Lăng Tiêu đều có nhưng bọn họ là người có cấp độ khác nhau. Mặc dù sống trong một tòa thành, nhưng bọn họ lại phân biệt rõ ràng.

Tiêu Y dùng thân phận người bình thường gặp người, cho nên Đường Nguyên Vĩ vẫn cho rằng Tiêu Y là người bình thường.

Sau khi hắn ta biết địa chỉ của Tiêu Y, hắn ta lập tức đến cửa.

Phàm nhân mà thôi, có gì phải lo lắng?

Sau khi Đường Nguyên Vĩ đến nơi, hắn ta phát hiện nơi này không có một ai. Hắn ta gọi: “Người đâu? Ngươi ra đây cho bổn công tử.”

Một luồng uy áp cường đại đột nhiên xuất hiện. Đường Nguyên Vĩ còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã bị luồng uy áp này làm cho choáng váng.

Lữ Thiếu Khanh xuất hiện: “Ha ha, còn đơn giản hơn so với ta đã nghĩ.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!