Song Tu

/

Chương 38: Kết thúc

Chương 38: Kết thúc

Song Tu

Thất Nguyệt Thịnh Hạ

4.356 chữ

10-07-2023

Mãi lâu thật lâu, sau khi bị bắt nạt khóc như mưa suýt nữa thì sánh bằng Mạnh Khương Nữ, Chung Kì Nguyên mới nhớ ra hỏi Tào Phẩm một vấn đề rất quan trọng, “Đại sư phụ là nhất giới chi chủ?”

Người đứng đầu một giới đấy, đúng là một xưng hô thật uy phong.

Từ này y mới nghe lão tổ tông nói không lâu, không ngờ đến giờ y lại gặp được người thật.

“Nhất giới chi chủ đối với các đệ thì có vẻ rất thần bí, kỳ thật chỉ là một quản gia, việc phải làm là giữ cân bằng cho cả giới.”

“Vậy đại sư phụ là người hay là tiên?”

Nhất giới chi chủ cũng không thể là một tu sĩ bình thường như họ chứ!

“Người! Đại sư phụ vốn tự mình có thể phi tiên, nhưng vì nhị sư phụ mà hắn đã từ bỏ cơ hội phi tiên. Thượng giới cảm động với sự thâm tình của hắn nên mới cho hắn làm chủ nhân cả giới này, để hắn cùng bạn đời song tu của hắn có thể cùng đồng thọ với cả giới.”

Là vậy à, hóa ra đại sư phụ và nhị sư phụ còn có một câu chuyện cảm động sâu sắc như vậy.

Nhưng đại sư phụ cũng quá lợi hại, có thể tu luyện đến cấp bậc phi tiên. Cao nhân có cấp bậc này với y chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

“Tình huống của đại sư phụ và nhị sư phụ giống chúng ta, đại sư phụ là thiên linh căn, nhị sư phụ là ngũ linh căn, cho nên, cảnh giới mà bọn họ tu luyện đến nếu chúng ta cố gắng một chút thì cũng sẽ có thể tu luyện được.”

Vì chứng minh mình cố gắng thế nào Tào Phẩm lại tiếp tục ưỡn lưng.

“Này, huynh, huynh đừng lộn xộn…” Thứ vẫn đóng cọc trong thân thể Chung Kì Nguyên bị động tác ưỡn lưng của Tào Phẩm làm chôn vào càng sâu.

“Không phải đệ muốn tu luyện đến cảnh giới của các sư phụ sao? Cho nên chúng ta không thể lãng phí!” Tào Phẩm nghiêm trang nói.

Câu trả lời của Chung Kì Nguyên là, tung một cú đá sau đó nhanh chóng chạy khỏi phạm vi ma trảo của Tào Phẩm, “Thân thể ta yếu đuối, thuốc bổ không thể ăn quá nhiều, nếu ăn nữa sẽ ói ra.”

“Ói ra?” Tào Phẩm mắt sáng rực, ánh mắt gian tà lập tức lia đến chỗ giữa hai chân trần trụi của Chung Kì Nguyên, “Để ta xem xem, ói ra ư?” Hắn cố gắng nửa ngày, chính là để xem ‘cái miệng nhỏ nhắn’ của Nguyên Nguyên ói.

Chung Kì Nguyên quả thực bị người này làm tức điên rồi, không nói hai lời một chuỗi khúc côn cầu lập tức bị đá qua.

“Nguyên Nguyên, đệ đi đâu vậy? A, đệ còn chưa mặc áo, mặc quần áo vào rồi hãy đi -” sau khi tránh né khúc côn cầu ào ào lao đến lại nhìn thấy y chỉ mặc trung y đã bỏ ra ngoài, Tào Phẩm vội vàng giật áo khoác rồi đuổi theo.

Như Y cốc tuy bốn mùa như xuân, nhưng vì ở đây linh khí quá dồi dào nên vào đêm trong cốc vẫn tràn ngập hơi lạnh, tu vi hơi thấp một chút sẽ dễ dàng bị phong hàn.

Bóng đêm như nước, hoa thơm nức mũi, còn có hai bóng người ôm sát nhau được ánh trăng lê bóng thật dài, tất cả như mộng như ảo…

Chung Kì Nguyên vẫn tiếp tục ở Như Y cốc, ngẫu nhiên sẽ có người đưa tới tin tức ở quê nhà.

Cuộc chiến chính ma chỉ kéo dài hơn một năm, cuối cùng sau khi ma đạo đoạt được không ít linh thạch linh dược bị chính đạo liều chết phản kháng phải lui về Hoài Bắc thì chấm dứt. Trận chiến này nhìn thì giống ma đạo thắng lợi, nhưng chính đạo lại bảo vệ được Hoài Nam, chỉ mất chút linh thạch linh dược mà không bị chiếm mất linh sơn bảo địa, chính đạo cũng không tính thất bại.

Sau đại chiến, song phương đều tổn thất rất nặng nên cần thời gian không ngắn để nghỉ ngơi dưỡng sức. Thế là cả Tu Chân giới lại tạm thời bước vào thời kỳ ổn định.

Mấy tin tức này đều là do Chung phụ truyền tin đến Như Ý cốc cho Chung Kì Nguyên. Sau khi biết Chung gia tuy đã tổn thấy một số người trong đại chiến, nhưng nền móng chủ yếu vẫn còn bảo vệ rất tốt không bị tổn thất nghiêm trọng thì Chung Kì Nguyên cũng yên lòng.

“Nguyên Nguyên, chuyên tâm chút đi!”

“A… Đừng đụng vào… Ưm a…”

Việc Chung Kì Nguyên phải làm mỗi ngày, chính là tu luyện.

Nửa năm trước từ khi y thành công thăng cấp nguyên anh giống Tào Phẩm thì số lần song tu cuối cùng đã không cần hạn chế nữa, mà dã thú sau miệng cống cuối cùng cũng phá tường chui ra.

Con dã thú kia, bây giờ mỗi ngày đều lấy cớ tu luyện để đòi song tu, nhưng sao y lại thấy thằng cha đó nào có song tu, hắn rõ ràng là chìm đắm trong nhục dục. Đáng giận là hắn còn muốn quyến rũ cả y cùng lao vào vực sâu nhục dục –

Song tu song tu, tính mạng cùng tu, từ giây phút song tu cùng ngươi ấy, tính mạng của ta, cơ thể của ta, trái tim của ta, tất cả của ta đều thuộc về ngươi; mà tất cả của ngươi cũng đều là của ta.

Từ đó về sau mãi không chia lìa…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!