Chương 8

Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

11.407 chữ

09-03-2023

Quả thật Tưởng Diên muốn mua túi cho Giang Nhược Kiều.

Khi thấy chiếc túi đó ở quầy, anh ta đoán chắc cô sẽ thích. Giá tại quầy là hơn ba mươi ngàn, điều này vượt xa khả năng chấp nhận đối với một sinh viên.

Bình thường Tưởng Diên ở trường cũng đi làm thêm. Anh ta chơi game rất cừ, dưới sự giới thiệu của bạn bè, anh ta kéo rank  cho mấy người không thiếu tiền cũng có thể kiếm được một chút. Ngoài việc này ra, anh ta còn đầu quân cho một công ty game, không phải nhân viên ra quyết sách gì, trước mắt cũng không đủ tiêu chuẩn cho vị trí kế hoạch nên đành xin làm tại bộ phận bình thường. Dù gì lý lịch của anh ta quá thấp, chỉ biết chơi game, chưa chắc có thể vạch kế hoạch hay gì cả. Cũng may anh ta còn trẻ, có được cơ hội như vậy cũng không tệ rồi.

Muốn gây dựng thành tựu thì phải không ngừng rèn luyện. Mà quá trình rèn luyện này cũng phải trả giá bằng sức lực và tiền bạc.

Không ai cầm tay chỉ việc cho anh ta được, Tưởng Diên phải vừa mày mò, vừa tốn tiền đi học.

Cho nên, tuy tiền lương của hai công việc gộp lại có thể để một sinh viên đại học sống cuộc sống sung túc, nhưng anh ta có quá nhiều chuyện phải làm nên cũng phải chi tiêu lắm. Do vậy,  đến tận bây giờ tiết kiệm của anh ta cũng chưa đến hai mươi ngàn.

Lúc đó anh ta đi theo mẹ, cũng thấy ngại khi mua chiếc túi này.

Bây giờ, sau khi trở về, anh ta càng nghĩ càng thấy hối hận.

Người giống Giang Nhược Kiều, bất kể cho cô bao nhiêu cũng đáng cả.

Hiện tại, anh ta đã mượn Lục Dĩ Thành ba ngàn, tới lúc đó quẹt thẻ tín dụng chắc cũng đủ thôi.

Tâm trạng của Tưởng Diên rất tốt, đang định gọi video cho Giang Nhược Kiều thì có người tới gõ cửa phòng của anh ta.

Anh ta đứng dậy đi mở cửa. Cửa mở ra, một thiếu nữ xinh xắn đang đứng trước cửa.

Thiếu nữ cao khoảng một mét sáu, mặc váy ngủ màu trắng đến đầu gối, mái tóc dài mềm mại, suôn mượt.

“Khả Tinh, em tìm anh có chuyện gì thế?” Tưởng Diên hỏi.

Năm nay Lâm Khả Tinh vừa tròn mười tám tuổi, mặt mày có chút ngây ngô, là cô cả nhà họ Lâm ở Bắc Kinh. Nhắc đến tập đoàn Lâm Thị, rất nhiều người chẳng còn xa lạ, đây là công ty đá quý khá uy tín lâu năm. Tuy hai năm nay các công ty khác cũng phất lên, nhưng nó vẫn đứng sừng sững trong giới đá quý.

Chủ tịch Lâm có hai người con trai và một cô con gái.

Cô con gái út này là ông ta và người vợ thứ hai sinh ra. Ngày thường Lâm Khả Tinh cũng được cưng chiều hết mực nhưng lại bị dạy dỗ rất tốt, tính tình cũng không kiêu căng, thậm chí còn được gán mác dịu hiền.

Sinh nhật mười tám tuổi của cô ta, nhà họ Lâm cũng tổ chức cực kỳ linh đình.

Ban đầu, trong kế hoạch của nhà họ Lâm, để Lâm Khả Tinh đi du học trường nổi tiếng ở nước ngoài luôn, nhưng dạo này tình hình ở nước ngoài căng thẳng, bà Lâm không yên tâm nên để cô ta tiếp tục học trong nước.

Lâm Khả Tinh nhìn thấy Tưởng Diên, lại cúi đầu theo thói quen. Cô ta đưa điện thoại cho anh ta và cười nói: “Anh Tưởng Diên, hôm nay em thấy anh cứ nhìn mãi chiếc túi trên quầy, có phải anh muốn mua tặng bạn gái không? À, lúc nãy em lướt bài đăng của bạn bè, vừa khéo trông thấy có một người bạn mua thừa một chiếc, cô ấy đang hỏi xem có ai cần thì có thể bán lại với giá rẻ hơn.”

Tưởng Diên nhận lấy điện thoại.

Quả nhiên khi nhấn sáng thì giao diện bài đăng.

Phía trên có người đăng vào vòng bạn bè…

[Thật cạn lời, mới nhờ người mua hộ chiếc túi này tới tay còn chưa kịp nóng thì đột nhiên thẳng nam nhà tôi trở nên lãng mạn, lén mua cho tôi thêm một cái… Bây giờ tình hình là tôi có hai chiếc. Có ai cần không? Tôi sẽ giảm giá sập sàn nha! Dạo này tiêu tiền quá tay, tiền tiêu vặt chẳng còn bao nhiêu, tôi muốn mua đôi giày cho thẳng nam nhà mình.]

Bức ảnh kèm theo đúng là chiếc túi mà Tưởng Diên muốn mua.

Anh ta ngạc nhiên nhìn sang Lâm Khả Tinh: “Bạn em muốn bán à?”

“Đúng ạ.” Cô ta gật đầu: “Em thấy anh rất muốn mua, hay là anh mua của cô ấy đi. Em đã hỏi giá rồi, rẻ hơn quầy của cửa hàng miễn thuế mười ngàn tệ, anh muốn mua không?”

Tưởng Diên gật đầu ngay tắp lự: “Muốn.”

Nhưng giây phút này, hình như anh ta đã bỏ qua một chuyện. Trong vòng bạn bè của cô cả như Lâm Khả Tinh, hầu như người thân hay bạn bè cô ta đều không có tiền thì cũng có quyền, sao có thể thiếu chút tiền này? Sao sẽ để ý đến việc thừa thãi một chiếc túi trong tủ quần áo chứ?

Lâm Khả Tinh nhoẻn miệng cười: “Vậy em nói với cô ấy nhé. Anh add cô ấy hay anh chuyển tiền cho em rồi em chuyển lại cho cô ấy?”

Tưởng Diên mỉm cười: “Phiền em làm người trung gian vậy.”

Anh ta vẫn rất tự giác.

Có thể không thêm người người khác giới vào Wechat thì không cần thêm.

Dù gì anh ta cũng đã có bạn gái.

Lâm Khả Tinh hơi thẫn thờ, lên tiếng trêu ghẹo: “Bạn gái anh sẽ kiểm tra điện thoại của anh à?”

Hình như lo câu nói của mình không phù hợp, cô ta giả bộ nói đùa bổ sung thêm một câu: “Không nhìn ra anh Tưởng Diên lại bị vợ quản nghiêm đấy.”

Tưởng Diên bật cười: “Anh thích nghe câu này. Đúng rồi Khả Tinh, cảm ơn em nhé. Lần sau anh mời em đi ăn.”

Lâm Khả Tinh lẩm bẩm: “Cứ nói lần sau, vậy thì ngày mai đi, em muốn ăn gà hầm cốt dừa.”

Tưởng Diên: “Được, em muốn ăn vịt hầm cốt dừa đều được.”

Lâm Khả Tinh không ở lâu, trò chuyện xong thì trở về phòng mình. Trái tim cô ta phập phồng, lúc thì ấm áp, lúc thì lạnh băng. Cảm giác yêu thầm là mùi vị gì? Cô ta đã nếm trải nó từ năm mười hai tuổi.

Mấy năm nay, cô ta ngây ngô dõi theo Tưởng Diên nhưng cũng không biết phải làm sao.

Cô ta cứ ở bên cạnh chàng trai này, mãi đến một ngày, cô ta thấy anh ta phấn chấn trở lại nhưng hình như cô ta không vui như trong tưởng tượng của mình.

Vì có người đã truyền sức sống lên người Tưởng Diên.

Người đó không phải cô ta.

‘Chỉ cần anh vui là được.’

Giang Nhược Kiều trở lại trường sớm gần nửa tháng, cô cũng không tới chỗ ký túc xá bên kia mà ở căn chung cư do bà chủ cửa hàng Hán phục đứng tên.

Bà chủ là một phú bà rất hào phóng. Giang Nhược Kiều hợp tác với bà ấy trong thời gian dài như thế cũng rất thoải mái.

Chạng vạng tối, bà chủ mang đến một chai rượu vang.

Sau khi hai người bàn xong việc chính, bà chủ tùy tiện hỏi: “Khai giảng lần này, em lên năm ba rồi phải không? Đã nghĩ đến sau khi tốt nghiệp thì làm gì chưa?”

Bà chủ rất thích Giang Nhược Kiều, mấy lần ôm tâm tư muốn giữ cô ở lại làm hẳn.

Giang Nhược Kiều là người giỏi giải quyết công việc, năng lực cá nhân cũng không tầm thường, đầu óc minh mẫn, tiến lùi có chừng mực, cũng rất tàn nhẫn với chính mình. Lần đầu tiên gặp cô, bà chủ đã biết về sau người này nhất định sẽ thành công.

“Em học cao học ạ.” Giang Nhược Kiều nói: “Tỷ lệ lên thẳng thạc sĩ của đại học A khá cao,  em đã hỏi giáo viên rồi, chắc không có vấn đề gì to tát đâu.”

Bà chủ tỏ ra tiếc nuối: “Chị còn tưởng em sẽ ra ngoài đi làm hoặc khởi nghiệp luôn chứ.”

Giang Nhược Kiều cười: “Đọc thêm nhiều sách cũng không tệ. Dù sao em cũng chưa nghĩ xong là muốn làm gì.”

Hai năm này, cô đã hiểu rõ một đạo lý, người sống trên đời thì phải phát huy sở trường của mình ở mức tốt nhất.

Đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi vùng an toàn làm gì cả, có thể sống thoải mái trong vùng an toàn cả đời cũng là một loại bản lĩnh.

Bây giờ nhân thiết của cô là gì? Điều gì ở cô thu hút các fan, là cái danh hoa khôi này sao? Đương nhiên không phải, hoa khôi thì trường nào chẳng có.

Hoa khôi của đại học A mới có tiền đồ!

Mấu chốt là ở đại học A.

Fan khen cô thế này, nói cô là tiểu tiên nữ học bá.

Không có thân phận học bá này, gái đẹp đã tính là gì? Dạo này có quá nhiều em gái xinh đẹp.

Bà chủ cũng biết, quen nhau lâu như thế, bà ấy nhìn ra thực chất tận trong xương cốt Giang Nhược Kiều rất thanh cao gần như là kiêu căng.

Bà ấy cảm thấy cô khác với những người nổi tiếng trên mạng kia.

Cũng chính vì sự kiêu kỳ này, hầu như Giang Nhược Kiều không nhận quảng cáo. Cô sợ bị người ta nói mình hám tiền, điều này càng khiến cô khó chịu hơn việc cô bị mắng xấu xí.

Hám tiền có nghĩa là gì, chính là nói người này chẳng màng hình tượng chút nào, tham lam xấu xí, quả thật không có mắt nhìn.

Cô chắc chắn muốn kiếm tiền, nhưng cô không muốn kiếm đồng tiền mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho mình.

“Em luôn rất tỉnh táo.” Bà chủ nói: “Nói thật, lúc chị bằng tuổi em, nếu có được một nửa như em thì hôm nay chị đã không chỉ thế này.”

Giang Nhược Kiều không tỏ ý kiến mà chỉ mỉm cười.

Cô chỉ cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi.

Cô muốn tạo một tài khoản có danh tiếng tốt, nhất định không được thất bại. Mà bây giờ cô chỉ có hai mươi tuổi, còn trẻ như thế, tương lai vẫn còn dài, cần gì nhất thời nóng vội? Cô cũng đâu có thiếu tiền, mà còn đang đi học, trước khi biết sẽ làm gì trong tương lai thì dĩ nhiên cô phải tích lũy trước đã.

Đợi khi bà chủ đi khỏi, Giang Nhược Kiều mở mục quản lý tài khoản của mình ra.

Tuy cô nhận quảng cáo cực kỳ ít, nhưng lượt view theo dõi cũng mang đến lưu lượng. Ở thời đại này, lưu lượng có thể đổi thành tiền.

Mỗi tháng, tài khoản đều sẽ có thu nhập. Đương nhiên, so với những chủ blog kiếm tiền kia, cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Theo thói quen, cô trích một nửa thu nhập từ tài khoản ra để mua bữa trưa từ thiện.

Sau khi mua xong, chụp màn hình đơn hàng, tiện tay đăng lên Weibo.

Không phải lần nào mua xong, cô cũng đều đăng lên mạng. Một vài lần thì được, nhiều lần thì khó tránh mang đến cho người ta cảm giác tạo dựng hình tượng.

Cho nên, cách vài tháng cô mới đăng bài một lần.

Thật ra lần này vẫn khác so với trước kia.

Lúc trước, cô đều trích sáu mươi hoặc bảy mươi phần trăm thu nhập, lần này chỉ trích một nửa, hoàn toàn là vì trước khi đặt hàng, đột nhiên cô nghĩ tới…

Chậc, chưa biết chừng sau này cô còn phải nuôi con nữa!

Cô phải tiết kiệm một chút mới được.

Lâm Khả Tinh luôn dùng nick phụ theo dõi tài khoản của Giang Nhược Kiều, dĩ nhiên cô ta cũng theo dõi luôn cả Weibo.

Mười phút trước, Giang Nhược Kiều đăng một tin Weibo.

[Mong các bạn nhỏ ăn ngon ngủ kỹ.]

Đính kèm một tấm ảnh chụp màn hình.

Từ khi Lâm Khả Tinh biết Tưởng Diên có bạn gái. Cô lại là hoa khôi của đại học A, cô ta luôn âm thầm theo dõi Giang Nhược Kiều. Cô ta xem video của cô nhiều lần, cũng xem qua Weibo, ngay cả Weibo trước đây hay hiện tại, cô ta cũng đều xem qua hết một lượt.

Tại sao cô ta lại làm như vậy ấy hả?

Cô ta cũng không rõ lắm.

Nhưng đánh giá từ tài khoản xã hội của Giang Nhược Kiều, cô thật sự là một cô gái cực kỳ, cực kỳ tốt bụng.

Không những đầu óc thông minh, thành tích học tập ổn, còn rất xinh đẹp.

Không hổ là hoa khôi đại học A.

Điều quan trọng nhất là tính cách cực kỳ tốt.

Tâm địa cô lương thiện, rõ ràng rất ít nhận quảng cáo, vẫn kiên trì trích thu nhập tài khoản mỗi tháng mua cơm trưa từ thiện. Không phải tháng nào cô cũng đăng, có thể thỉnh thoảng nhớ đến thì đăng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, chắc chắn tháng nào cô cũng đều làm như vậy, đã trở thành một thói quen.

Cô dịu dàng bao dung, có lúc fan sẽ bình luận những cảm xúc tiêu cực ở bên dưới, cô sẽ khuyên bảo theo cách của mình, coi họ như bạn bè bình thường.

Cô thật sự quá tốt.

Lâm Khả Tinh cảm thấy kẻ yêu thầm như mình cũng tâm phục khẩu phục.

Cô ta phục, cũng chỉ có người như vậy mới có thể là ánh sáng trong cuộc đời của anh Tưởng Diên nhỉ?

Tâm tình của Lâm Khả Tinh rất buồn bực.

Cô ta kìm lòng không đậu gửi một tin nhắn cho cô bạn thân duy nhất biết mình yêu thầm: ‘Chị ấy đúng là tốt thật.’

Một lát sau, cô bạn thân mới trả lời tin nhắn, vẫn cộc cằn như trước: [Lại ghen rồi à? Thế cậu đi tranh với chị ta đi.]

Lâm Khả Tinh: [Nhưng tớ hy vọng anh ấy vui, dù người bên cạnh anh ấy không phải tớ.]

Bạn thân: […]

Bạn thân: [Oẹ oẹ.]

Lâm Khả Tinh không để ý, cũng tự cười một mình.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!